Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120

Mạc Hân Hy chớp chớp mắt: “Chồng à, chào buổi sáng, tối hôm qua anh ngủ có ngon không?” Cô không tin, hot boy Lục của trường vẫn có thể tiếp tục diễn được.

Lục Khải Vũ giật giật khóe miệng, anh nghiêng người qua đè cô xuống dưới thân mình: “Được ôm vợ, anh ngủ rất ngon.”

Tư thế này thực sự quá mức thân mật, rất dễ khiến cho người ta mơ tưởng viễn vông. Khuôn mặt của Mạc Hân Hy có chút nóng lên nhưng cô không muốn thừa nhận thất bại, cô đẩy Lục Khải Vũ xuống và mỉm cười: “Thật không? Em cũng vậy, được chồng ôm ngủ rất ngon, rất ngọt ngào.”

Từ “ngọt ngào” cuối cùng đã bị nụ hôn của Lục Khải Vũ nuốt trọn.

“Ưm” Mạc Hân Hy cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể hot boy Lục của trường. Cô có chút sợ hãi muốn đẩy anh ra nhưng lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Đầu óc cô choáng váng và hỏi đi hỏi lại chính mình một câu hỏi: “Cái quái gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào mà Lục Khải Vũ có thể nổi lên phản ứng với cô chứ? Cô không xinh đẹp, không hiền lành và cố tình không bao giờ cho anh đụng chạm vào mình. Lục Khải Vũ nên ghét nhất những người phụ nữ như cô mới đúng chứ. Hiện giờ là có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chỗ nào đang có vấn đề?”

Những động tác nhẹ nhàng và hướng dẫn của Lục Khải Vũ khiến não cô cuối cùng cũng sụp đổ và trở nên trống rồng, tay cô vô thức bám vào cố anh và từ từ thả lỏng cơ thể.

Vào buổi sáng giữa mùa hè, một bầu không khí nóng bỏng lan tỏa khắp nhà.

Ngay khi Lục Khải Vũ chuẩn bị cởi bộ đồ ngủ cô ra thì giọng Mộc Lam vang lên từ cửa: “Bő, cô Hân Hy, nên dậy rồi.”

Và sau đó là một loạt tiếng gõ cửa dữ dội. Đầu óc của Mac Hân Hy đột nhiên tinh táo lại, cô đẩy Lục Khải Vũ ra, nhanh chóng kéo quần áo lên, chính sửa lại đầu tóc: “Mộc Lam, chờ một chút, cô ra mở cửa ngay đây”

Sau khi nói xong, cô quay đầu lại trừng mắt với Lục Khải Vũ. Tâm trạng của Lục Khải Vũ lúc này rất tươi vui và hạnh phúc, như ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Suy xét tình hình vừa rồi cho thấy Mạc Hân Hy vẫn còn tình cảm với anh, nhưng cô không nhận ra mà thôi.

Mạc Hân Hy bước tới cửa, liếc nhìn đồng khăn trải giường lộn xộn, nhìn Lục Khải Vũ rồi chỉ tay.

Trên khóe miệng Lục Khải Vũ nở nụ cười mãn nguyện, nhanh chóng đứng dậy và kéo ga trải giường thẳng tắp lại. Cô điều chỉnh cảm xúc của mình, mở cửa, Tư Nhã vọt thắng đến rồi ôm lấy cô: “Mẹ.” Mộc Lam thò đầu vào phòng nhìn một cách kỳ quái: “Cô Mạc Hân Hy, hai người đang làm gi vậy? Sao lâu như vậy mới mở cửa?”

Mạc Hân Hy xấu hổ cười: “Không, không có gì, cô vừa đi vệ sinh, bố con đang ngủ, có lẽ không nghe thấy.” “Ồ, thì ra là như vậy, cô ơi, Tư Nhã nói rằng chị ấy sau khi ăn sáng xong chị ấy muốn đi nhà trẻ với con. Như vậy có được không ạ?”

Đứa trẻ này rất đơn thuần, dễ dàng tin tưởng những gì Mạc Hân Hy nói. “Đương nhiên, bữa sáng con muốn ăn cái gì, cô làm cho con ăn” Mạc Hân Hy rất vui khi nghe con gái chủ động yêu cầu đi nhà trẻ. “Không, người phụ nữ Diệp Lan Chi kia đã nấu bữa sáng cho mọi người rồi.” Mộc Lam cong môi.

Diệp Lan Chi đang làm bữa sáng? Cô quay lại nhìn Lục Khải Vũ với vẻ mặt nghi ngờ, người phụ nữ này đang làm gì ở đây vậy?

Lục Khải Vũ bước tới cửa: “Mộc Lam, con đưa chị gái xuống nhà tìm bà nội trước. Bổ và cô Hân Hy thay quần áo rồi xuống ngay.” “Được, vậy hai người nhanh lên nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK