Chương 123
Bố Lục quay trở lại bàn ăn, ông buồn bực thở dài: “Con thấy vẫn nên để thằng hai sớm kết hôn với Diệp Lan Chi đi thôi! Lập gia đình, có con cái rồi thì nó sẽ không làm bừa như thế nữa.”
Bà cụ Lục khẽ gật đầu: “Như vậy cũng tốt, mẹ còn tưởng nó dẫn Diệp Lan Chi về nhà rồi thì sẽ yên ổn một thời gian! Không ngờ còn chưa được mấy ngày nó lại ngựa quen đường cũ như thế này.”
Mẹ Lục thuận lời nói phụ họa: “Đúng rồi, không thì đề hai anh em nó cùng tiến hành hôn lễ đi! Làm vậy thì càng náo nhiệt!”
Mặc dù bà không thích Diệp Lan Chi nhưng cô gái mà con trai bà vừa dẫn về nhà, chỉ nhìn thôi cũng biết là hạng người khó đối phó hơn Diệp Lan Chi rồi.
Huống hồ Diệp Lan Chi đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Lục, lại còn là thai song sinh, dù bà không thích thì cũng phải để hai người họ kết hôn. Nếu không thì không biết cậu hai nhà họ Lục còn muốn làm loạn đến bao giờ nữa!
Mạc Hân Hy vừa ăn một miếng cháo đã bị mẹ Lục dọa cho sợ hãi, không cần thận bị sặc: “Khụ khụ, khụ khụ.” Cô nhịn không được mà ho khan.
Lục Khải Vũ vội vàng rót cho cô cốc nước ấm, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô: “Sao em lại bất cần thế!”
Mạc Hân Hy trừng mắt liếc anh một cái, dùng ánh mắt ra hiệu để anh ngăn cản mẹ Lục nói tới chuyện kết hôn,
Tổ chức hôn lễ cùng một ngày với Diệp Lan Chi và cậu hai nhà họ Lục ư, thà rằng giết cô đi còn hơn.
Nhận được ánh mắt của cô, Lục Khải Vũ khẽ đặt đũa xuống: “Mẹ, mẹ định khi nào thì để Khải Dã kết hôn?”
Mẹ Lục ngẫm nghĩ: “Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, phải chọn ngày lành tháng tốt. Thế này đi, hôm nay mẹ và bà nội con đi chùa xem một quẻ, sau khi trở về sẽ quyết định.”
“Vâng, nhưng mà con không muốn cử hành hôn lễ cùng ngày với Khải Dã. Con và Hân Hy không thích náo nhiệt, hôn lễ của chúng con tốt nhất là nên làm trước Khải Dã.”
Lời của Lục Khải Vũ lại khiến Mạc Hân Hy hoảng sợ lần nữa, may mà lúc này cô đã ăn xong.
Cô có chút căng thẳng, dùng tay nhéo một cái vào chân Lục Khải Vũ dưới gầm bàn, thế nhưng lại bị anh trở tay nắm chặt, làm thế nào cũng không rút ra được.
“Mẹ, bà nội, con là anh cả, chuyện kết hôn thì hẳn phải là con làm trước. Hai người định được thời gian thì gọi điện thoại báo cho con biết. Con ăn xong rồi, con đi làm đây.”
Nói xong, anh lại nhìn về phía Mạc Hân Hy, sau đó giúp cô vuốt tóc ngay trước mặt mọi người: “Tối qua em ngủ không yên giấc, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, việc trang trí nội thất bên kia đã có Bạch Vĩ Hạo rồi! Giai đoạn sửa chữa tiếp theo còn đang trong quá trình thương lượng, không cần phải gấp gáp.”
Nhìn thấy ý cười dịu dàng trên mặt anh, thậm chí còn thể hiện tình cảm trước mặt mọi người thế này, những người bề trên của nhà họ Lục đều vô cùng ngạc nhiên.
Ngay lúc ấy, mẹ Lục vui mừng chảy nước mắt, tốt quá rồi, con của bà rốt cuộc cũng cưới rồi.
Mạc Hân Hy đỏ mặt, lấy chân đá anh một cái ở dưới gầm bàn. Sau đó cô dùng ánh mắt cảnh cáo anh, để anh tranh thủ thời gian giải thích với mọi người cho rõ ràng, không phải hai người cố ý giả bộ tình cảm như thế.
Lục Khải Vũ tựa như không hiểu, phớt lờ đi sự cảnh cáo và sự tức giận của cô, anh lau miệng, đứng dậy, sờ đầu Tư Nhã: “Tư Nhã, Mộc Lam, bố đi làm đây, đợi một lát nữa mẹ đưa các con đi nhà trẻ nhé.”
Tư Nhã ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng nở ra một nụ cười: “Tạm biệt bố!”
Hai ngày nay, Tư Nhã tiến bộ rất nhanh, cô bé đã nói chuyện lưu loát hơn trước đây rất nhiều, khả năng phản ứng cũng nhanh hơn một chút, cả người sáng sủa ra không ít.
Con gái tiến bộ như vậy đều là do Mạc Hân Hy không ngừng kiên nhẫn chăm sóc và yêu thương.
Nghĩ tới đây, anh lại nhìn về phía Mạc Hân Hy một cách thâm tình: “Vợ à, em vất vả rồi.”
Nghe anh nói vậy, mẹ Lục kinh hãi đến mức rơi cả hai chiếc đũa xuống đất. Đây là đứa con lạnh lùng, không hiểu chuyện của bà sao? Nhận được giấy kết hôn xong thì như biến thành người khác vậy.
Nói rồi Lục Khải Vũ tâm tình thoải mái cầm áo đi ra ngoài.
Mạc Hân Hy vốn dĩ muốn đuổi theo anh cảnh cáo vài câu, nhưng tiếc rằng cô bị Tư Nhã giữ lại: “Mẹ di, mình đi học thôi!”
Sau ngày hôm qua, Tư Nhã dường như rất thích đi nhà trẻ.
Mạc Hân Hy không còn cách nào khác, cô giúp con gái lau miệng, thu dọn đồ đạc rồi đưa hai cô bé đi nhà trẻ.