Thanh Đồng Tiên điện là một trong những bí ẩn lịch sử lớn nhất Đông Hoang, truyền thuyết nó được tiên nhân làm nên, nhưng không có ai có thể chứng minh được. Nó từng xuất hiện trước cả thời đại Thái Cổ, không ai biết được lai lịch đích thật của nó.
Diệp Phàm quyết định tiết lộ bí mật này ra, tất cả cũng vì muốn tạo một cơ hội rời khỏi nơi này.
Hắn có thể đoán được một khi tin tức này được truyền ra, chắc chắn sẽ làm cho cả thiên hạ phải dậy sóng, làm chấn động nguyên vùng đất này. Nhưng mà hắn không cần chú ý tới nhiều như vậy.
Đôi mắt đẹp Cơ Tử Nguyệt mở to ra, truyền âm ngăn cản nhưng không còn kịp nữa. Diệp Phàm không thèm để ý tới, cứ tự do nói ra.
- Tiểu hài tử ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết khi tin tức này truyền ra sẽ có hậu quả như thế nào không? Không phải ta đã dặn dò là phải giấu kỹ nó đi sao?
Cơ Tử Nguyệt tức giận.
Nhưng khi thấy Diệp Phàm không chú ý tới, nàng giận quá mà giơ nắm đấm nhỏ ra, hận không thể lại đánh hắn mấy cái.
Diệp Phàm nói rất kỹ, cả địa điểm chỗ đó cũng nói ra, nói rằng bọn hắn đang ở gần Thái Huyền nên có thể đi kiểm tra bất cứ lúc nào. Thật ra hắn cũng không còn cách nào khác, vì muốn chạy trốn nên đành không chú ý tới Cơ Tử Nguyệt.
- Quả thật có chuyện này ư?
Diêu Quang Thánh nữ đứng dậy, thân thể phát sáng lên giống như được một vầng sáng bao phủ, trông như tiên nữ giáng trần.
- Ngươi chắc không?
Hoa Vân Phi không còn giữ được sự bình tĩnh thường thấy nữa, bỗng nhiên đứng lên nhìn Diệp Phàm.
- Tử Nguyệt, chuyện này là thật sao?
Cơ Hạo Nguyệt nhìn muội muội mình, hắn biết muội muội mình luôn đi chung với Diệp Phàm.
Mọi người không tin lời Diệp Phàm lắm, nên đều nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt. Đến lúc này, nàng không thể giấu kín được nữa, chỉ còn cách gật đầu.
- Chuyện lớn như vậy, sao muội không nói sớm?
Cơ Hạo Nguyệt trách cứ.
- Đây không phải là chuyện tốt, mỗi lần Thanh Đồng Tiên điện xuất thế đều hại chết rất nhiều người. Muội thấy thay vì để cảnh máu chảy đầu rơi xảy ra, còn không bằng che giấu nó đi.
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói thầm.
- À, còn một chuyện quên nói các ngươi biết. Ở đó có rất nhiều Huyền Hoàng, dày đặc như mây, trầm trọng như núi…
Diệp Phàm làm bộ dáng thản nhiên, nói thêm một tin tức kinh người nữa.
- Cái gì? Ở đó có khí mẹ vạn vật?
- Đó chính là thánh vật trui luyện "khí" a!
Tất cả mọi người sợ hãi, mắt ai cũng sáng lên.
Huyền là tinh trời, Hoàng là tủy đất, Huyền Hoàng là tinh túy trời đất, người xưa thường lấy Huyền Hoàng để biểu thị cho thiên địa.
- Ngươi chắc không?
Hoa Vân Phi khó giữ bình tĩnh được nữa, đi tới trước mặt Diệp Phàm hỏi.
- Dĩ nhiên, ta nhìn thấy tận mắt mà.
Diệp Phàm trả lời chắc chắn.
- Cái hồ kia ở chỗ nào?
Đôi mắt Diêu Quang Thánh nữ phát ra ánh sáng kỳ dị.
Những người khác cũng tới gần để nghe.
Khi thiên địa vừa được hình thành, tinh hoa của nó đã tràn ra ngoài, đó là Huyền Hoàng. Nhưng số lượng lại rất ít, gần như là khô kiệt, nó là bảo vật mà các cường giả thích dùng để luyện "khí" nhất.
Còn đối với những đệ tử thiên tài này, dù tin tức Thanh Đồng Tiên điện xuất hiện làm cho bọn hắn chấn động, nhưng thực ra cũng có chút mờ ảo. Dù có biết được tin tức chính xác, bọn họ cũng chỉ bẩm báo lên trên để chưởng giáo cùng các thái thượng trưởng lão định đoạt, cái gọi là cơ hội thành tiên thật sự cách bọn họ quá xa.
Nhưng cái khí mẹ vạn vật kia lại hoàn toàn khác, đây chính là bảo vật, là thánh vật để rèn "khí". Nếu như có thể lấy được, chắc chắn sẽ rất có lợi cho bọn họ.
Ánh mắt mọi người trở nên đỏ rực, ai ai cũng muốn mình có một thanh vũ khí cấp bậc cao nhất cả.
- Ngươi muốn làm gì? Có ý xấu gì đó? Ngươi làm vậy là hại người mà!
Cơ Tử Nguyệt rất nhạy cảm, cảm thấy Diệp Phàm có chút khác thường, thầm quở trách hắn:
- Ngươi biết rõ là khí mẹ vạn vật đã lui sâu vào trong điện rồi, tại sao còn nói như vậy?
Bởi vì lúc trước xin khí mẹ vạn vật từ Diệp Phàm không được, nên Cơ Tử Nguyệt đã từng nhiều lần xuống hồ lấy Huyền Hoàng. Mặc dù cũng có thu hoạch, nhưng sau này lại phát hiện toàn bộ Huyền Hoàng đều chìm xuống rồi lui vào trong điện đồng, sau đó không lấy thêm được nữa.
Những đệ tử thiên tài kia đều vội vã rút đi, tìm gặp các sư trưởng của mình để bẩm báo. Khi tới đây bọn họ đều đi theo các cao nhân phái mình cả, chắc chắn có rất nhiều người sẽ rung động khi nghe được tin tức này.
Ngay cả mấy người như Cơ Hạo Nguyệt, Hoa Vân Phi, Diêu Quang Thánh nữ cũng không dám tự tiện quyết định, vội vã rời đi.
Cơ Tử Nguyệt mở to mắt ra, lỗ mũi hơi nhíu nhíu lại, kéo Diệp Phàm lại gần rồi nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?
- Đừng nóng giận, rất dễ có nếp nhăn đó.
Diệp Phàm cười nói, ngắt mũi nàng một cái.
- Lá gan tiểu hài tử ngươi hôm nay lớn quá nhỉ?
Cơ Tử Nguyệt nhe hàm răng trắng ra, bộ dáng như muốn đánh Diệp Phàm.
- Mau lấy bảo vật của ngươi ra, ta sẽ cho ngươi một ít tinh túy Huyền Hoàng.
Diệp Phàm thấp giọng truyền âm.
- Cái gì?
Cơ Tử Nguyệt rất kinh ngạc, mắt to mở chớp liên tục.
Nàng đã thu được khí mẹ vạn vật tại trong hồ nước, nhưng chưa thể so sánh được với tinh túy khí mẹ được. Chỉ có "nguyên căn" của khí mẹ mới có thể luyện thành được vũ khí Cực Đạo trong truyền thuyết được.
Nàng đã từng dùng mọi cách, kể cả uy hiếp, nhưng Diệp Phàm vẫn không chịu đưa cho nàng "nguyên căn" khí mẹ vạn vật, thật không ngờ lúc này lại chủ động đưa nàng.
Diệp Phàm cảm thấy tuy Cơ Tử Nguyệt hơi tinh quái, nhưng không hề có ác ý với hắn. Ngược lại mấy ngày nay còn tìm cách giúp đỡ hắn, hắn sắp rời khỏi nơi đây nên cảm thấy hơi áy náy với nàng, quyết định đem một chút chí bảo khí mẹ vạn vật cho nàng.
Mặc dù hắn không thể khống chế khí mẹ vạn vật hoàn toàn được, nhưng vẫn có thể để nó lưu chuyển quanh thân một chút. Với bí bảo hiện có trên người Cơ Tử Nguyệt, như vậy đã đủ để nàng hấp thu rồi.
- Ý, đúng là tinh túy khí mẹ vạn vật!
Sau khi Cơ Tử Nguyệt nhận được "nguyên căn" khí mẹ vạn vật, đôi mắt to liền híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, lúm má đồng tiền hiện rõ ra, rất giật mình.
- Cố gắng tu hành, vượt qua ca ca ngươi...
Diệp Phàm vuốt vuốt đầu nàng, đột nhiên xoay người lại, nói:
- Ta có việc, về Chuyết phong trước đã.
Cơ Tử Nguyệt là người thông minh, đã sớm thấy Diệp Phàm khác với thường ngày. Vô duyên vô cớ lại nói Thanh Đồng Tiên điện ra, sau đó lại cho mình "nguyên căn" khí mẹ vạn vật, liên tưởng hai sự việc này với nhau, nàng đã đoán được nguyên nhân.
- Tiểu hài tử, ngươi không cần trốn...
Nàng nhanh chóng đuổi theo.
Gần đây Diệp Phàm luôn nghiên cứu bộ pháp của lão điên, tuy không thể đạt đến mức một bước bỏ lại vô số dãy núi mặt đất lại phía sau, nhưng cũng đạt đến được trình độ không thể ngờ tới. Đây đúng là bí pháp vô thượng!
Dù tu vi Cơ Tử Nguyệt cao hơn hắn, nhưng không thể nào đuổi kịp được, chỉ trong nháy mắt đã bị bỏ lại phía sau.
Trong lúc thoáng qua, Diệp Phàm còn nghe được câu nói của nàng:
- Tiểu hài tử, đừng bỏ đi...
Hắn thở dài một hơi, không quay đầu lại mà tiếp tục đi xa. Thực lực hắn chưa đủ, nên chỉ có thể rời khỏi nơi này.
Lúc đi ngang qua Chuyết phong, hắn nhìn thấy Lý Nhược Ngu trên đỉnh núi, mắt đang nhìn về nơi xa.
Diệp Phàm hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng lại bay lên trời. Hắn tin tưởng lão nhân này, hơn nữa người này còn nhiều lần chỉ điểm cho hắn, hắn không muốn bỏ đi mà không từ biệt.
Hắn bay lên Chuyết phong, làm một đại lễ rồi đứng thẳng người lên.
- Ngươi muốn rời đi sao?
Lý Nhược Ngu hỏi thăm.
Diệp Phàm gật đầu.
- Vậy hãy đi đi, mỗi người đều có đạo của riêng mình.
Lão nhân không nói thêm gì nữa. Người này có đại trí tuệ trong việc tu hành, ngồi ở trên Chuyết phong nhiều năm mà có thể ngộ đạo được, thật sự rất bất phàm.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút liền lấy ra Ngọc Tịnh bình, đổ một chút Thần tuyền ra vào trong một cái chén, đưa cho Lý Nhược Ngu rồi nói:
- Đa tạ tiền bối, ta xin cáo từ.
Nói xong những lời này, Diêp Phàm liền chân đạp hư không, sử dụng bộ pháp vô thượng lão điên truyền cho để đi về phương xa.
Thật ra ngoài Cơ Tử Nguyệt và Lý Nhược Ngu ra, còn có một người đoán được Diệp Phàm muốn rời đi.
Nếu như hỏi người nào hiểu rõ Diệp Phàm nhất, chắc chắn người đó phải là Lý Tiểu Mạn. Dù sao hai người đã biết nhau nhiều năm, khi hắn nói đến Thanh Đồng Tiên điện, Lý Tiểu Mạn đã đoán được nguyên nhân vì sao hắn lại nói ra. Sau đó thấy hắn ra đi vội vã như thế, nàng liền hiểu rõ Diệp Phàm làm thế là vì muốn chạy trốn.
Diệp Phàm không dừng lại, Khổ Hải màu vàng sôi trào, lôi điện hiện lên. Hắn sử dụng toàn bộ thần lực, chân dùng bộ pháp thần bí, nhanh chóng rời xa Thái Huyền môn.
Hắn cũng không lo lắng cho lão điên lắm. Người này thực sự quá mạnh mẽ, dù đã ngủ say nhưng người ngoài vẫn khó làm thương tổn hắn được.
*****
Mấy ngày sau.
Lúc này Diệp Phàm đã đi qua mười mấy quốc gia, cách Thái Huyền môn mấy vạn dặm rồi. Cảm thấy mình đã đi xa như vậy, hắn liền dừng lại.
Nếu như trực tiếp bay đến phía bắc Đông Hoang thì phải mất rất nhiều năm, mà trong lúc phi hành lại không thể tu luyện được, Diệp Phàm không thể nào đi làm cái việc lãng phí nhiều thời gian như thế.
- Chẳng lẽ không có cách khác sao?
Hắn âm thầm thở dài.
Đông Hoang thật sự quá rộng lớn, chỗ hắn đang đứng mới chỉ là một góc của phía nam mà thôi, mà từ đây đến phía bắc Đông Hoang lại là một hành trình rất dài.
Mà đến lúc hắn dừng lại, lúc này hắn mới hiểu được hắn đã gây ra phong ba như thế nào, có thể nói là xé rách cả trời cao!
Trong mấy ngày này, tin tức Thanh Đồng Tiên điện xuất thế đã truyền đi qua nhiều quốc gia, tới các thế lực lớn khắp Đông Hoang, rất nhiều đại nhân vật cũng bị kinh động.
Mấy ngày qua, có thể nói là phong vân tệ hội, khắp nơi chấn động. Không chỉ có cường giả Nhân tộc chạy tới mà cả cao nhân Yêu tộc cũng giá lâm. Trong đó có cả những đại nhân vật luôn luôn bế quan, đã nhiều năm chưa xuất hiện ra ngoài.
Nhưng tin tức để mọi người phải khiếp sợ đến hôm nay mới truyền ra.
Đại Năng Nhân tộc nghe nói đã tọa hóa hơn năm trăm năm trước - Nam Cung Chính, lúc này lại bất ngờ xuất hiện trên chốn nhân gian, giá lâm Thái Huyền môn.
Còn có một tin tức khác nữa...
Đại Năng Yêu tộc đã từng quét ngang phía nam Đông Hoang tám trăm năm trước - Khổng Tước vương, lại một lần nữa hiện thế, xuất hiện trong biên giới nước Ngụy.
Không biết đây là tin tức thật hay giả, nhưng sau khi truyền ra ngoài, nó đã làm mọi người phải chấn động.
Thành tiên là mục tiêu cao nhất của vô số cường giả, cũng là mơ ước lớn nhất của họ. Nhưng từ xưa đến nay, rốt cuộc có mấy người đạt được đến bước đó?
Trong sách cổ đã có nhiều lần nhắc đến mấy nhân vật kinh tài tuyệt diễm trở thành tiên nhân, nhưng cũng không thể chứng minh chính xác được. Điều này làm cho rất nhiều nhân vật kinh thiên động địa cảm thấy thành tiên là một con đường rất xa vời.
Năm tháng trôi qua, vô số nhân vật thiên kiêu đã lần lượt chết đi, trở thành một nấm đất không hơn không kém. Càng lúc người ta càng cảm thấy chữ "tiên" kia thật xa xôi.
Nó giống như những làn gió trôi qua, giống như những đêm đông lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy ở đó chỉ có bóng tối và lạnh giá, không thể nhìn thấy hi vọng.
Trong dòng lịch sử của Đông Hoang, đã từng xuất hiện những nhân vật kinh tài tuyệt diễm, có khả năng kinh thiên, có tài năng vĩ đại, có những năm tháng có một không hai trong lịch sử, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thành một bộ xương khô.
Trong quá khứ xa xôi, từng có mấy nhân vật thiên kiêu có thể hái nhật nguyệt, ngắt ngôi sao, có khả năng thông thiên triệt địa, nhưng vẫn không thể tránh được cái chết.
Tỷ như Đại Đế Yêu tộc hơn vạn năm trước, người này chí cao hơn trời, bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn, sở hướng vô địch, không người nào không cúi đầu trước hắn. Đông Hoang rộng lớn bao la, Yêu tộc cũng vô số, nhưng vị Đại Đế kia lại muốn Yêu tộc thống nhất chung một chỗ, hắn muốn thành lập thiên đình Yêu tộc, muốn đạt được sự nghiệp to lớn vô thượng.
Nhưng dưới lực lượng thời gian khủng khiếp, chí nguyện to lớn của hắn đã hóa thành hư không, bản thân hắn hóa thành một u hồn, cuối cùng cũng là cát bụi trở về với cát bụi.
Từ xưa tới nay, Đông Hoang đều có truyền thuyết nói rằng bên trong Thanh Đồng Tiên điện có ẩn chứa bí mật để thành tiên. Tất nhiên điều này có lực hấp dẫn chí mạng với những đại nhân vật tuyệt đỉnh, vì thế việc mấy tồn tại cường đại như Nam Cung Chính hay Khổng Tước vương xuất hiện lại trên thế gian cũng không có gì lạ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK