Người này khoảng hai mươi bảy - tám tuổi, vóc người cao gầy, cánh tay rất dài. Đặc biệt là bàn tay hắn, so với người thường còn muốn lớn hơn một vòng, giống như hai cái quạt nhỏ vậy.
Hắn có làn da trong suốt, giống như có ánh sao ngưng tụ lại lên trên, làm cho bàn tay thô to kia trông như bạch ngọc, không chỉ non mịn mà còn trong suốt.
Mấy tên tu sĩ khi nãy bị Diệp Phàm đánh nát vũ khí rồi đá sang một bên đã lui ra sau, lúc này ai ai cũng mừng cả. Bản thân người trước mắt có thực lực Thần Kiều điên phong, địa vị cao hơn họ rất nhiều, thực lực sâu không lường được.
- Dương sư huynh, huynh phải dạy dỗ hắn lại. Nếu không, hắn sẽ cho là Tinh phong ta không có người nào đó. Phải để hắn biết trời đất cao rộng là gì mới được.
- Sư huynh, tu vi huynh là Thần Kiều điên phong, lúc nào cũng có thể bước chân vào cảnh giới Bỉ Ngạn, cũng không nên xuất thủ quá độc ác. Nếu thoáng cái đã đánh hắn thành bánh thịt thì không thú vị đâu, phải cẩn thận, chỉ cần chấn vỡ tay chân hắn là được rồi. Nhất định phải giữ tính mạng hắn lại, bọn đệ còn muốn đùa vui một chút.
Dường như bọn họ đã thấy được cảnh Diệp Phàm sẽ bị đánh đến nỗi gân cốt gãy hết, tay chân vỡ vụn, cả người vô cùng thê thảm. Tuy sư huynh bọn họ chưa động thủ, nhưng bọn hắn đã rất khoái chí.
Dương sư huynh khẽ mỉm cười, không nói gì cả. Hắn sải bước đi lên phía trước, vóc người hắn cao đến nỗi dường như còn lớn hơn người thường đến một cái đầu, mắt từ trên cao nhìn xuống Diệp Phàm mới chỉ mười bốn tuổi, nói:
- Thật ra thân thủ ngươi cũng rất tốt, thân thể mạnh hơn người thường nhiều. Nếu như bây giờ chịu cúi đầu nhận tội, ta cũng không làm khó ngươi. Dù sao mọi ngươi đều là đệ tử Thái Huyền môn, không nên gây chuyện với nhau nhiều.
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Điều này cũng đúng, Chuyết phong gần với Tinh phong như thế. Nếu ta không cẩn thận mà đánh chết ngươi thì đúng là không được.
- Tên này quá cuồng vọng, lại dám nói với Dương sư huynh như thế, muốn chết mà!
- Dương sư huynh, đánh cho xương cốt hắn gãy nát đi, đừng kiêng kỵ gì cả. Đệ tử Tinh phong ta chưa bao giờ bị khinh thường như thế.
- Hơn một nửa chưởng giáo Thái Huyền môn các đời đều là đệ tử Tinh phong chúng ta, dù cho Chuyết phong có quật khởi thì tương lai vẫn ở dưới Tinh phong chúng ta. Nhưng tên tiểu tử này lại cuồng vọng như thế, thật quá đáng hận.
Lý Tiểu Mạn tiến lên, nói với Diệp Phàm:
- Ngươi không phải là đối thủ Dương sư huynh, mau nhận tội đi.
Cơ Tử Nguyệt lại cười rất tươi, vỗ tay nói:
- Mau đánh đi, ta không đợi nổi nữa đâu.
Diệp Phàm nhìn Lý Tiểu Mạn một cái, không nói gì. Hắn bình tĩnh bước lên trước hai bước.
- Lý sư muội, muội cũng thấy đấy. Thật xin lỗi, hắn đã nói vậy thì ta cũng không có cách nào.
Dương sư huynh cười rạng rỡ.
Diệp Phàm đi tới trước mặt hắn, nói:
- Ba quyền có phải nhiều lắm không nhỉ? Ta cảm thấy chỉ cần một quyền là có thể giải quyết ngươi xong.
Dương sư huynh cũng không tức giận, tươi cười nói:
- Ngươi đã tự tin như thế, tất nhiên ta sẽ thành toàn cho ngươi. Cứ một quyền đi, để ngươi tu dưỡng mấy năm trên gường cũng tốt, điều đó sẽ giúp ngươi hiểu làm một đệ tử thì phải biết những gì.
- Dương sư huynh, đánh nát hắn!
Những tên đệ tử phía sau đã không thể đợi được nữa.
- Được, ta muốn làm hắn hiểu không một ai được phép khinh nhờn Tinh phong ta!
Dương sư huynh vươn bàn tay phải ra, một bàn chưởng giống như bạch ngọc từ từ vỗ xuống, đồng thời có tiếng quát lên của hắn:
- Tịnh dưỡng ở trên giường mấy năm đi!
Cánh tay hắn rất dài, thoáng cái đã đánh đến gần Diệp Phàm. Bàn tay hoàn toàn trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu và xương cốt ở bên trong, lại càng có thể thấy rõ thần lực đang lưu chuyển với nhau, đan xen tạo thành những màn sáng.
Ngọc chưởng vừa ra đã khiến cho gió lớn nổi lên, cây cỏ xung quanh bị ép đến nỗi phải bật cả gốc, núi đá rung động, tiếng vang ù ù phát ra khắp nơi, giống như đang có ngàn vạn binh mã ép tới đây, muốn nghiền nát Diệp Phàm ra.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, căn bản không vận chuyển thần lực, trực tiếp lấy tay phất ra một cái về phía trước, trông như đang xua đuổi một con muỗi vậy.
Mấy tên đệ tử Tinh phong ở sau đều cười cười. Người này quả nhiên muốn chết, không ngờ lại dám ra đòn như thế để đối kháng với Dương sư huynh, không ít người đã vỗ tay lên, cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng nam tử mặc áo trắng kia lại nhíu mày, khẽ quát:
- Dương sư huynh, cẩn thận.
Nhưng, đã chậm! Bàn chưởng của Diệp Phàm trong nháy mắt biến thành màu hoàng kim, giống như được đúc thành từ kim loại, căn bản không phải là bàn chưởng thông thường, lấp lánh phát sáng làm người ta phải hoa mắt.
Ầm!
Bàn chưởng màu hoàng kim đụng vào bàn tay to trong suốt kia, đầu tiên có một âm thanh trầm thấp phát ra, sau đó tiếng nứt xương không ngừng vang lên, giống như là đang xào đậu vậy, tiếng "răng rắc răng rắc" cứ phát ra.
- Ha ha ha...đom đóm mà cũng dám phát sáng với ánh trăng ư?
- Ai chẳng biết thể chất đệ tử Tinh phong ta mạnh mẽ nhất, một khi tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì thân thể có thể so với linh bảo. Hắn lại dám đối chưởng với Dương sư huynh, không biết sống chết.
Nhưng những tiếng nghị luân của họ chỉ đừng đến đây, sau đó cả bọn im lặng lại, những câu định nói tiếp lại nuốt ngược vào. Bởi vì cảnh tượng trước mắt làm họ phải khiếp sợ!
Người mà xương cốt gãy vụn cả không phải là Diệp Phàm, mà chính là Dương sư huynh vóc người cao gầy kia!
Lúc này cả bọn đều mở to mắt ra, nhìn vào cảnh tượng đang diễn ra với bộ dáng không thể tin nổi.
Quần áo trên người Dương sư huynh hóa thành bụi phấn bay đi, thân thể hắn gần như trong suốt. Đây là dấu hiệu của các đệ tử Tinh phong sau khi luyện thể đạt đến một cảnh giới nhất định.
Bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được xương cốt cánh tay gần như trong suốt của Dương sư huynh bắt đầu nứt ra, sau đó nhanh chóng lan tràn ra khuỷu tay. Cả cánh tay phải hắn lúc này giống như một món đồ bằng sứ vậy, vỡ nát ra.
Tiếp theo tiếng xương vỡ lan tràn đến cỗ, rồi xông đến bộ ngực, rồi nhanh chóng truyền đi xuống dưới, xương cốt hai chân bây giờ rạng nứt ra như một mạng nhện, mãi đến khi đến hết cả mười đầu ngón chân thì tiếng vang rùng rợn đó mới dừng lại.
Cuối cùng, cả xương cột sống, xương cốt cánh tay phải, xương đầu...cũng như đồ sứ, toàn bộ đều bị nứt.
Đây là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, bởi vì thân thể Dương sư huynh gần như trong suốt, nên người ngoài có thể thấy được cảnh xương cốt hắn từ từ bị nứt nẻ, tiếng vang không ngừng vang lên...toàn bộ chi tiết đều được nhìn thấy rõ ràng.
Không ít người vì sợ quá mà hóa đá tại chỗ, có cảm giác hít thở rất khó khăn.
Diệp Phàm thong dong lui về phía sau, rồi sau đó thở một hơi vê phía trước. Khí lưu chấn động truyền đến chỗ Dương sư huynh, người này ngã đổ về phía sau rồi hét lên thảm thiết:
- A....
Lúc này xương cốt toàn thân hắn đã bị nứt nẻ hoàn toàn, lúc ngã xuống làm cho các bộ phận bên trong cơ thể cũng bị biến dạng, xương cốt vỡ vụn không thể nào chống đỡ được cả thân thể.
Kết quả này làm mọi người chấn kinh! Một tu sĩ đạt tới cảnh giới Thần Kiều mà lại bị một chưởng đánh nát xương cốt toàn thân, điều này làm mọi người hoảng sợ.
Một nữ tu sĩ ở phía sau nhanh chóng chạy tới, dùng thần quang bao quanh thân thể vị Dương sư huynh kia lại, giúp cho hắn không lăn lóc ra các bên nữa. Nếu không, chắc chắn hắn sẽ bị phế đi hoàn toàn.
Nhưng dù đã làm như thế, nàng vẫn sợ hãi khi nhớ tới những cảnh tượng vừa rồi, vừa làm vừa coi chừng Diệp Phàm.
- Này...
- Tại sao có thể như vậy?
Không ai có thể bình tĩnh được nữa. Lực lượng một chưởng khi nãy quá kinh khủng, đánh một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều mà không khác gì đánh một người bù nhìn cả.
Mấy tên tu sĩ bị Diệp Phàm đánh bay khi nãy rất sợ hãi, người như Diệp Phàm đâu phải là hạng phàm phu tục tử gì, giết bọn hắn chỉ như lấy đồ trong túi mà thôi.
- Thân thể hắn thật đáng sợ, Tinh phong ta lấy lực lượng tinh thần để luyện thể, bản thân vô cùng mạnh mẽ, nhưng hắn lại có thể dùng một chưởng làm cho xương cốt Dương sư huynh nát vụn, một chưởng kia có lực lượng mạnh đến mức nào? Sợ rằng có thể sánh ngang với tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn rồi.
Diệp Phàm lẳng lặng đứng ở nơi đó. Qua dung mạo bên ngoài, trông hắn chỉ như một đứa trẻ mười bốn tuổi, thoạt nhìn rất thanh tú, thậm chí còn có chút non nớt và hồn nhiên. Nhưng lúc này không có ai tin vào bề ngoài của hắn cả.
Toàn bộ các đệ tử Tinh phong đang có mặt ở đây đều có cảm giác sống lưng mình lạnh lẽo, đây đúng là một con hung thú đội lốt người mà. Hơn nữa, chắc chắc là một con thần thú trong thuyền thuyết, thần lực thật dọa người.
Lý Tiểu Mạn suy nghĩ xuất thần, dù nghĩ như thế nào, nàng cũng không ngờ Diệp Phàm có thể dùng một chưởng phế đi Dương sư huynh như thế. Mà dường như lúc nãy hắn chỉ tùy ý đưa một chưởng ra thôi, chứ chưa dùng toàn lực. Điều này làm nội tâm nàng khó có thể bình tĩnh, không thể tin chuyện này là thật được.
Giờ phút này, nếu còn có người bình tĩnh thì chắc chắn đó là Cơ Tử Nguyệt. Cô nàng này cười hì hì, nói:
- Thật không thú vị chút nào, chẳng lẽ các người là giấy sao? Chẳng đáng đánh chút nào.
Nàng vừa nói lời này ra thì không ít người trợn mắt lên nhìn.
- Dương sư huynh học nghệ không tin, không trách người khác được. Các ngươi lui về phía sau đi.
Người nam tử áo trắng thần sắc lạnh nhạt nãy giờ vẫn đứng ở phía sau bỗng nhiên cất tiếng, rồi bước lên trước.
Trừ Cơ Tử Nguyệt ra, hắn là người bình tĩnh nhất. Hắn nhìn về Diệp Phàm, nói:
- Ngươi nhiều lần đả thương đệ tử Tinh phong ta, quả thật có chút thủ đoạn. Bọn họ bị vậy cũng không oan!
- Ở trên gường tịnh dưỡng mấy năm đi, cố gắng nghĩ thử làm cách nào để trở thành một đệ tử Thái Huyền tốt.
Diệp Phàm nói như vậy với Dương sư huynh đang kêu thảm thiết, sau đó mới xoay người lại nhìn nam tử mặc áo trắng.
Tuổi người này cũng không lớn, mới chỉ hai mươi mấy tuổi, mày kiếm mắt ngài, trông rất oai hùng. Hắn mặc y phục màu trắng, chân mang giày trắng, gây cho người ta cảm giác như cao nhân thế ngoại không bị hồng trần quấy nhiễu, trong con mắt dường như còn có hai ánh sao đang lưu chuyển.
- Ta nghĩ tài nghệ ngươi có được là nhờ bái sư ở đâu đấy, không biết tu loại huyền pháp nào?
Nam tử mặc áo trằng bĩnh tính mở miệng hỏi.
- Đại đạo tự nhiên.
Diệp Phàm thuận miệng nói.
Mấy tên đệ tử tinh phong thấy tên nam tử này đi lên thì đã yên tĩnh lại, nhưng khi nghe lời này, cả bọn lại nhốn nháo cả lên.
- Truyền thừa đại đạo tự nhiên của Chuyết phong mới mở ra không lâu, căn bản không có pháp môn như thế.
- Lực lượng khi nãy thâm sâu như biển rộng, khác xa một trời một vực với đại đạo tự nhiên.
Bọn họ có nỗi căm tức trong lòng, lửa giận bắt đầu bùng lên. Hôm nay nhiều lần bị Diệp Phàm áp chế như vậy, ai cũng có cảm giác mặt mũi Tinh phong đã mất hết.
- Ngươi đã không muốn nói, ta cũng không hỏi.
Nam tử bạch y nói rất thản nhiên:
- Ta muốn luận bàn với ngươi một chút.
- Bản thân ngươi là tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, nói lời này không biết xấu hổ hay sao?
Cơ Tử Nguyệt tiến lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười lộ ra hàm răng sáng bóng, nói:
- Sao ngươi không đi tìm cường giả bí cảnh Đạo Cung tỷ thí?
- Hắn có thể dùng một chưởng phế đi tu sĩ Thần Kiều điên phong, ta cùng hắn luận bàn cũng không khi dễ hắn.
- Nói thật dễ nghe, chẳng qua thể chất hắn mạnh mẽ một chút mà thôi. Nhưng bản thân ngươi là tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, có thể thi triển nhiều loại thần thông, sao hắn đấu được với ngươi?
Cơ Tử Nguyệt cau mũi lại, nói.
- Khi hắn dùng một chưởng phế Dương sư huynh, kết quả đã được định sẵn, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nam tử mặc áo trắng vẫn không thay đổi lập trường của mình, lãnh mạc nói:
- Nếu như muốn sống sót, hắn phải dập đầu bồi tội trước Dương sư huynh, rồi tự chấn nát xương cốt toàn thân mình. Bằng không, ta sẽ đích thân xuất thủ.
- Hai chân của ta còn chưa quỳ lạy ông trời kia, hắn nhận nổi sao? Các ngươi nhận nổi sao?
Diệp Phàm nhìn nam tử mặc áo trắng này.
- Đôi chân ngươi cứng lắm ư? Ta chặt đứt nó là được rồi.
Người nam tử này bình tĩnh thong dong, giống như đang nói một việc không quan trọng gì.
Lý Tiểu Mạn cách đó không xa nhẹ nhàng bước lên, nói với người nam tử này:
- Trần Phong sư huynh, huynh cần gì chấp nhất với hắn, chỉ cần trách phạt một chút là được rồi, đừng gây chiến. Dù sao Chuyết phong đã quật khởi, đừng làm tổn thương hòa khí hai bên.
Nam tử tên Trần Phong khẽ cười, hỏi:
- Ồ, Lý sư muội thấy nên trừng phạt hắn thế nào?
Diệp Phàm nhìn Lý Tiểu Mạn một cái, không nói gì nữa mà tiến lên phía trước, nhìn thẳng người nam tử nói:
- Cho rằng ta là cá trên thớt thật sao? Muốn chém thì chém sao?
- Ta cũng muốn xem thử ngươi có khả năng gì đây.
Nam tử tên Trần Phong thần sắc bình tĩnh, bàn tay vừa mở ra thì trong lòng đã có vài điểm sáng hiện lên, giống như có mấy ngôi sao đang ở trong tay hắn. Hắn nhìn về Diệp Phàm, nói:
- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, tự chấn nát xương cốt toàn thân, dập đầu tạ tội. Nếu không, một khi ta tự mình động thủ thì ngươi sống hay chết là việc rất khó nói.
- Luôn đặt mình ở vị trí trên cao nhìn xuống người khác, người như thật đáng chết!
Diệp Phàm bình tĩnh đáp lại, nói:
- Chân của ngươi, ta sẽ đạp gãy. Đầu của ngươi, ta sẽ giẫm lên!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK