Sắc mặt mấy vị cao nhân Cơ gia càng lúc càng khó coi, nhất là Cơ Huệ, những ngón tay đang được ống tay áo che phủ lại khẽ run rẩy.
Thử hỏi khắp Nam vực, khắp Đông Hoang này có bao nhiêu người dám quát tháo Cơ gia như thế? Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng hầu như không có ai dám làm thế.
Còn người trước mắt chỉ là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng lại dám quát tháo như thế, bọn họ làm sao chịu được.
Bây giờ Khổng Tước vương vừa giá lâm lại đứng song song với người thiếu niên kia, sau đó nói ra những lời y hệt. Điều này làm mấy người bên Cơ gia khẽ nắm chặc quả đấm mình lại.
Nhưng bọn họ không dám nói năng gì, Khổng Tước vương là người nào vậy? Đại Năng Yêu tộc, ngạo thị Nam vực, Cơ gia Thánh Chủ còn chưa ra thì ai dám tranh phong?
Điều quan trọng nhất là, nếu như bọn họ ép Diệp Phàm quá, hắn sẽ trực tiếp đem Đại Hư Không thuật truyền khắp thiên hạ, lúc đó quả thật là đại nạn xảy ra với Cơ gia.
Mấy vị cao nhân Cơ gia tiến thối không được, trong lòng căm hận, nhưng không biết nên làm thế nào cho phải.
Các đệ tử trẻ tuổi Cơ gia ở đằng sau càng giận dữ hơn, khi nãy Diệp Phàm đã gần như khoét một lỗ thật sâu trong tim bọn họ, "quang vinh" trèo lên nhân vật số một phải bị giết chết, Diệp Phàm đã trở thành công địch trong lòng các đệ tử trẻ tuổi Cơ gia.
Mặc dù rất nhiều người trong đám đệ tử trẻ tuổi này muốn xông lên, nhưng cuối cùng lại không có ai dám hó hé câu nào, cảnh tượng yên lặng như tờ.
Trong các tu sĩ ở tòa thành phía dưới, có không ít người chỉ đi ngang qua nơi này, cũng có người vốn cư trú ở đây, nhưng ai nấy lúc này cũng có cảm giác miệng lưỡi mình dường như đã trở nên khô đắng.
Đã bao nhiêu năm rồi? Cơ gia ở vị trí cao cao tại thượng, đứng sừng sững trên cao, người nào người nấy cũng phải nhìn lên, không dám đối nghịch. Dõi mắt khắp Đông Hoang này, ai dám khiêu khích, ai dám vô lễ, thế lực nào dám trêu chọc họ?
Nhưng hôm nay Cơ gia lại bị đối đãi như thế, làm cho mọi người ở đây phải giật mình, cảm thấy không thể nào tin được những gì đang xảy ra. Tất cả đều ngửa đầu lên trời quan sát.
- Khổng Tước vương từng đại chiến với Diêu Quang Thánh Chủ vào tám trăm năm trước, bễ nghễ thiên hạ, hắn dám trêu chọc Cơ gia là vì hắn có thực lực. Nhưng người thiếu niên tên Diệp Phàm kia là ai mà dám làm như thế? Hơn nữa, dường như Cơ gia cũng rất kiêng kỵ người này, chẳng lẽ lai lịch hắn lớn lắm sao?
- Lại có người dám khiêu chiến quyền uy Cơ gia rồi, không biết có sống nổi hay không? Qua nhiều năm tháng như thế, mặc dù cũng có nhiều người kiêu ngạo, nhưng hầu hết đều có kết quả thê thảm. Không ai có thể rung chuyển Thánh Địa và thế gia Thái Cổ.
- Lùi một bước là biển rộng trời cao, nhẫn nhịn nhất thời để gió êm sóng lặng, làm như vậy sợ rằng không có đường sống đâu...
- Ngươi biết cái gì? Khổng Tước vương là người thế nào? Ta đi khắp thiên hạ nhiều năm, đã thấy rất nhiều người lùi bước, nhưng chưa bao giờ thấy Khổng Tước vương làm vậy. Về phần người thiếu niên kia, ta chỉ sợ hắn cũng là một vị Đại Năng đấy.
Lúc này Diệp Phàm đã trở thành tiêu điểm để mọi người bàn luận, không chỉ tên được nhớ kỹ mà cả dung mạo cũng được mọi người ghi nhớ lại.
Thật ra mọi việc đến lúc này, hắn không muốn nổi tiếng cũng không được. Kể từ hôm nay, tên hắn sẽ được lưu truyền khắp Nam vực.
Hiện tại hắn và Khổng Tước vương đứng song song với nhau, rất nhiều người vì thế mà tưởng rằng hắn cũng là một Đại Năng. Ngoài mấy người bên Cơ gia ra, không ít người lầm tưởng hắn là một cường giả ẩn danh lâu năm.
- Còn chưa cút? Các ngươi chưa nghe lời của ta sao?
Giọng nói Khổng Tước vương không cao, bình thường lãnh đạm nhưng lại làm cho người khác sợ hết hồn hết vía. Hắn tung hoành khắp Nam vực, tám trăm năm trước đã chấn kinh mọi người, tất nhiên hôm nay càng làm người khác sợ hãi hơn.
- Khổng Tước vương, người là bậc tiền bối Đại Năng, bọn ta tự biết không địch lại. Nhưng người cũng không cần tức giận đến vậy...
Sắc mặt Cơ Huệ xanh mét, chậm rãi mở miệng, nhưng không dám nói nặng lời.
Mấy người ở sau bà ta đều cắn chặt hàm răng lại, thế gia Thái Cổ xuất hành mà lại nín thở như vậy là việc xưa nay hiếm có. Nhưng mà không có người nào dám phát tác, bởi vì nếu trêu chọc người trước mắt, rất có thể toàn bộ đều phải bỏ mạng tại đây.
Những người nào được gọi là Đại Năng? Đó là những người tính tình thay đổi như chong chóng, bàn tay phất một cái là che hết cả thiên địa, luôn đứng vững trên đỉnh thiên hạ, mắt nhìn xuống nhất phương, một khi xuất thủ là toàn bộ sơn hà phải rung động.
Cơ Huệ phất tay về sau, tất cả người bên Cơ gia đành phải lui về sau, rồi mang theo sự không cam lòng và căm tức bỏ đi.
- Đi thong thã, không tiễn!
Diệp Phàm ở phía xa truyền âm.
Một thế lực lớn được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ đến nay, tồn tại qua biết bao năm tháng mà không suy, nhưng hôm nay lại bị quát lui như vậy, quả thật làm cho mọi người cảm thấy tức giận vô cùng, nhưng mấy người Cơ gia lại không thể không làm theo.
Nếu không, kết quả mà bọn họ phải đối mặt chỉ có một, đó là bị diệt sát toàn bộ.
Một khi Khổng Tước vương nổi sát khí lên, chắc chắn sẽ không nương tay với bọn họ.
Bây giờ Khổng Tước vương không ra tay là vì còn điều cố kỵ, nếu như tùy tiện đại khai sát giới bất chấp hậu quả, chắc chắn hành động của hắn sẽ làm cả Yêu tộc bị liên lụy theo. Lúc đó, Cơ gia sẽ dốc toàn lực càn quét, làm cho cả Nam vực trở thành nơi máu chảy thành sông.
Các tu sĩ ở tòa thành phía dưới đưa mặt nhìn nhau: người bên Cơ gia lui rồi, sự việc hôm nay chắc chắn sẽ truyền khắp Nam vực.
- Không tệ, có chút khí phách.
Khổng Tước vương xoay người nhìn Diệp Phàm, cười to lên.
Nhưng Diệp Phàm lại không cười nổi!
Vốn hắn đã không còn đường lui, đã có tinh thần đi đến thảm trạng "cá chết lưới rách" để tìm kiếm đường sống của mình, nhưng không ngờ Khổng Tước vương lại tới hóa giải giùm.
Tuy nhiên, mặc dù nguy cơ trước mắt đã được hóa giải, nhưng nếu xem xét lâu dài, tình cảnh của hắn hiện giờ lại không ổn chút nào.
Phải biết rằng đối phương là Yêu tộc Đại Năng, mà khi nãy lại ra tay giúp hắn. Sợ rằng bây giờ không chỉ có Cơ gia, mà ngay cả Diêu Quang Thánh Địa cũng không thể có cảm tình tốt đẹp với hắn được.
- Đa tạ tiền bối xuất thủ!
Diệp Phàm tiến lên thi lễ.
- Tiện tay mà thôi, không cần nhắc đến.
Khổng Tước vương cười cười, nói:
- Ta thấy bây giờ ngươi cũng không còn chỗ nào để đi, hay là theo ta đi.
Bây giờ đúng là Diệp Phàm không còn lựa chọn khác, chỉ còn cách đi với Khổng Tước vương. Nếu như hắn không đi với Khổng Tước vương mà đám người Cơ gia quay về, lúc đó thật đúng là giẫm lên vết xe đổ.
Bỗng nhiên có một đạo cầu vồng mở ào, tỏa sáng lấp lánh hiện ra ngay trong hư không, nhanh chóng trải dài ra cuối chân trời. Khổng Tước vương mang theo Diệp Phàm đi lên đó, chỉ mới chớp mắt mà đã đi xa.
Ngay khi hai người vừa rời đi, ngay lập tức tòa thành ở phía dưới trở nên hỗn loạn, rất ồn ào. Không ít tu sĩ nhanh chóng phóng lên cao quan sát, những chuyện xảy ra hôm nay đúng là làm người khác phải giật mình.
Mấy người Cơ gia ở đằng xa nắm chặt nắm đấm mình lại, có người ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, phát tiết lửa giận.
*****
Sơn mạch Tê Hà là một dãy núi thuộc nước Tấn, nơi đây lúc này đã biến thành một vùng đất khô cằn, không có một ngọn cỏ.
Trước đó không lâu, cuộc đại chiến giữa Khổng Tước vương và Nam Cung Chính đã làm cho nơi này trở thành một vùng đất cằn sỏi đá.
Diệp Phàm không ngờ rằng chỗ Khổng Tước vương ẩn cư lại nằm ngay ở sơn mạch Tê Hà, chỉ cần từ khu vực khô cằn kia đi sâu thêm khoảng năm trăm dặm là tới rồi.
Đây là một ngọn núi cao chót vót, có hình dạng kỳ lạ. Tuy chưa đến mức được gọi là đẹp đẽ tuyệt trần, nhưng quanh đây lại có sương mù lượn lờ, có không ít đầm nước, khe núi, và thác nước.
Cách đó không xa có một núi đá trụi lủi rất thấp bé, nhìn bề ngoài vô cùng tầm thường, phía trên chỉ có mấy sợi dây leo quấn quanh.
Sau khi đến nơi này, Khổng Tước vương đưa tay lên một chút, lập tức có những vì sao hiện lên rồi một mảnh trời xanh hơi áp xuống, phát ra ánh sáng nhu hòa làm cho núi đá hơi chuyển động một chút, sau đó có một đường đi hiện ra.
Diệp Phàm tiến lên, cùng Khổng Tước vương đi vào một lối đi lờ mờ.
Đi được một lúc thì có ánh sáng hiện lên đằng trước, đó là một nơi có khí tức cỏ cây theo gió phiêu động đến đây, tiếng chim hót thánh thót truyền vào trong tai.
Có một động thiên khác!
Đây là một thế giới của cỏ cây và chim chóc, như thơ như vẽ. Thực vật xanh biếc, hồ nước trong suốt, sông nhỏ phát sáng như ngọc bích lấp lánh.
Nơi xa có những dãy núi như ẩn như hiện, toàn bộ cảnh vật xung quanh đã nói rõ đây là một phương thế giới sinh động.
Đây là một phương không gian hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, có diện tích khoảng năm mươi dặm, cảnh vật rất tự nhiên.
- Có hài lòng hay không?
Khổng Tước vương cười hỏi.
- Tiền bối cho ta ở đây đã là đại ân, rất hài lòng.
- Phương không gian này do một Thánh Hiền thời cổ để lại, lúc ta phát hiện ra thì nó đã bị tổn hại nhiều lăm rồi, chữa trị nhiều năm mới được như bây giờ.
Khai sáng không gian? Nghe được điều này, Diệp Phàm giật mình không thôi, đồng thời trong lòng có mơ ước một ngày mình cũng có thể làm được như vậy.
- Ngươi tạm ở đây đi, nơi này còn vài người ngươi quen biết nữa.
Sau khi Khổng Tước vương sắp xếp cho Diệp Phàm xong, hắn liền rời khỏi nơi này, nói là phải đi đón một người bạn cũ.
Phương không gian này thật giống như niết bàn, động vật gặp người mà không sợ hãi. Những con hươu năm màu nhàn nhãn đi lại trên cỏ thơm, tiên hạc bay lượn xung quanh trên đỉnh đầu, còn có những con thỏ trắng chạy thẳng đến lồng ngực Diệp Phàm nữa, điều này làm hắn phải dở khóc dở cười.
Chỗ ở của hắn rất yên lặng, nhà gỗ tự nhiên mộc mạc, bên trên có không ít sợi dây leo quấn quanh qua, chung quanh không có thực vật nào cao lớn. Sân cỏ xanh nhạt, rất bằng phẳng.
Đằng trước nhà còn có một hồ nước trong suốt thấy đáy, phảng chiếu những tia nắng ấm áp.
Có thể nói cảnh sắc ở đây rất là tuyệt mỹ, lại rất thích hợp cho việc tu hành. Diệp Phàm ở chỗ này một lúc thì đã cảm thấy tâm linh mình trở nên yên lặng, cảm nhận được mùi vị tự nhiên.
Mấy ngày vừa qua phải đối diện với việc đuổi giết không ngừng, bây giờ được ở một nơi Niết Bàn an bình và tường hòa thế này, Diệp Phàm rất hài lòng. Hắn cảm thấy mình có thể đột phá cảnh giới tiếp theo được ngay ở chỗ này.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm nhìn thấy được một người quen, chính là vưu vật (1) Yêu tộc Tần Dao, có thể nói là cố nhân gặp nhau.
Dáng vẻ nàng vẫn như xưa, gợi cảm mà quyến rũ, phong tình vạn chủng, dáng ngươi ma quỷ, những đường cong mê người ẩn hiện trong bộ y phục mỏng manh, phải nói là hấp dẫn vô cùng.
- Thật không ngờ có thể gặp mặt ở đây...
Nàng cười ngọt một cái rồi mở miệng nói, nốt ruồi hồng ngay tại mi tâm phát sáng lấp lánh.
Nhan Như Ngọc cũng ở chỗ này, nhưng đã bế quan.
Lần trước mấy người Yêu tộc các nàng tử vong không ít người, chỉ có một ít tinh anh trốn được tới đây.
Tần Dao đi tới gần, đưa tay nắm lấy gương mặt Diệp Phàm rồi mở lời:
- Ngươi thật là to gan, lại dám bức trái tim Yêu Đế ra. Nói, rốt cuộc ngươi làm như thế nào?
Diệp Phàm không khách sáo với nàng, lập tức đưa tay nâng cằm nàng lên, nói:
- Chính nó tự bỏ chạy, liên quan gì tới ta?
- Tiểu hài tử nhà ngươi có rất nhiều bí mật, sao ngươi lại tới đây rồi?
Tần Dao khẽ hất tay hắn xuống, cười hỏi.
- Ta được Khổng Tước vương mang về...
Diệp Phàm không giấu diếm.
Sau đó không lâu, Tần Dao liền rời đi, ba ngày sau mới xuất hiện lại.
- Tiểu hài tử, ngươi gây chuyện thật không nhỏ a...
Tần Dao quay lại với không ít tin tức.
Việc Diệp Phàm giằng co với các cao nhân Cơ gia quả nhiên được lan truyền ra khắp Nam vực.
Có người đã đưa hắn lên ngang hàng với những anh kiệt trẻ tuổi hiện giờ như Cơ Hạo Nguyệt, Diêu Quang Thánh nữ, Hoa Vân Phi, Nhan Như Ngọc, Lý U U.
Mặc dù không rõ lai lịch và tu vi hắn tới đây, nhưng chắc chắn danh tiếng không hề thấp hơn những người kia. Chỉ riêng việc hắn giằng co với các cường giả Cơ gia đã làm rất nhiều tu sĩ giật mình òồi.
Biết những tin tức này, Diệp Phàm không nói gì cả. Bởi vì chính bản thân hắn mới biết được mình đang trong tình thế nguy hiểm như thế nào.
- Ta rất tò mò, rốt cuộc vì sao Cơ gia lại phát động tu sĩ để đuổi giết ngươi như vậy.
Cho dù Tần Dao tìm mọi cách để hỏi, Diệp Phàm vẫn không nói gì. Hắn nói vòng vòng một hồi rồi đổ lỗi cho mấy người Cơ gia.
- Còn không phải do lần trước bọn họ thấy ta ở cùng với mấy người các ngươi, sinh lòng chán ghét rồi mới vậy đó. Hừ! Có ngày ta cũng bị các ngươi hại chết!
Nói tới đây, Diệp Phàm lại hỏi tiếp tình trạng Bàng Bác dạo này thế nào rồi.
- Yên tâm đi, hắn không có nguy hiểm gì.
Tần Dao không muốn nói nhiều về việc này.
Mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng Tần Dao đều tới nhà gỗ hỏi thăm Diệp Phàm, đáng tiếc nàng không thể hỏi thêm được gì cả.
Qua nhiều ngày ở đây, Diệp Phàm phát hiện ra một điều là vào thời điểm ban đêm, nơi này không trở nên tối đi như bên ngoài mà lại mông lung huyền ảo, giống như có mặt trăng rơi xuống vậy.
Bỗng nhiên có tiếng động ở ngoài hồ nước phía trước truyền vào, Tần Dao lúc này đang tắm trong đó, tóc đen vung vẩy làm cho những hạt nước trong suốt tán ra khắp nơi, trông như những hạt nước đó đang nhảy múa trong không trung vậy.
- Tiểu hài tử xấu xa, đang nhìn gì đó?
Tần Dao cười khẽ, làn da nõn nà, to gan khiêu khích trong nước.
Diệp Phàm tiến tới gần bờ, chăm chú nhìn nàng một hồi rồi nói:
- Nhìn yêu tinh tắm.
- Ha ha...
Tần Dao cười khẽ, cơ thể trong nước như ẩn như hiện, nói:
- Ta có một vài tin tức đáng tin, dường như ngươi chiếm được một loại bí thuật của Cơ gia, nên họ mới đuổi giết ngươi như thế, có thật hay không?
Diệp Phàm thất kinh, nếu tin tức này để cho những người khác biết được thì hắn không chỉ đối mặt với việc Cơ gia đuổi giết, mà còn phải đối mặt với nhiều thế lực lớn khác ham muốn bí thuật Cơ gia nữa.
Một tiếng cười hấp dẫn truyền đến, Tần Dao đi ra khỏi hồ nước, xung quanh thân thể như ngọc có những làn sương bao phủ, thật là uyển chuyển mềm mại. Diệp Phàm loáng thoáng nhìn thấy được vưu vật này xoay người lại rồi nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó lướt đến bên cạnh hắn.
Đôi vai nàng hở trần, quần áo lụa mỏng thướt tha, trên người còn những giọt nước đọng lại, phải nói là rất mê người.
- Có nói thật với ta không?
Nàng vươn bàn tay ngọc mình ra, khẽ nâng cằm Diệp Phàm lên rồi liếm liếm đôi môi hồng nhuận, trông thật gợi cảm, âm thanh ai oán làm cho thân thể người đối diện phải run lên vì tê dại.
- Thật không có gì để nói, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Mặc khác, đừng có giở chiêu mỹ nhân kế với ta, nếu không ngươi sẽ tiền mất tật mang mà không được gì đó...
Tần Dao cười cười, nói:
- Hài tử như ngươi thì biết gì?
- Đây là do ngươi nói, ta sẽ không khách sáo đâu.
- Ngươi muốn thế nào?
Sóng mắt Tần Dao lưu chuyển, hỏi một cách khiêu khích.
Diệp Phàm là người hiện đại, hơn nữa tuổi thật đã là một thanh niên chứ không phải là một thiếu niên hay xấu hổ. Nếu đã bị đối phương khiêu khích như vây, tất nhiên hắn sẽ không sợ gì nữa.
Diệp Phàm vươn tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của Tần Dao, cảm thụ được làn da mơn mớn mềm mại có sức hấp dẫn mê người đó, hắn mở miệng nói:
- Vì chứng minh ta là nam nhân chứ không phải là tiểu hài tử xấu xa, hôm nay đành phải đại khai sát giới rồi!
-------------------------
(1) Vưu vật: xinh đẹp tuyệt trần, từ được dùng để chỉ những người con gái rất xinh đẹp.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK