- Làm sao bây giờ? Hai vị Thánh chủ cùng giết tới đây, tình thế không ổn chút nào.
Tần Dao nhíu mày lại, không còn vẻ phong tình thường thấy. Điều may mắn duy nhất hiện giờ là Đại Năng Bắc vực Thanh Giao vương cũng ở đây, nếu không, Khổng Tước vương đúng là một mình đối địch rồi.
- Tần Dao, mau tránh xa ta ra, nếu không sẽ bị nguy hiểm đó.
Diệp Phàm thấp giọng truyền âm.
- Ngươi cùng đi với ta.
Tần Dao khuyên nhủ.
- Sợ rằng ta không đi được nữa, dù hôm nay Khổng Tước vương có ra mặt, hắn cũng không bảo vệ ta được.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, không sợ hãi cũng không kinh hoảng.
Nếu như Cơ Nhân đã nói dù người học Đại Hư Không thuật là Diêu Quang Thánh Chủ thì Cơ gia cũng có biện pháp thu hồi, như vậy chắc chắn hôm nay Cơ gia không có lý do gì để bỏ qua hắn.
Nhất định hắn sẽ là trọng điểm bị người khác chú ý. Mà cả Cơ gia Thánh Chủ cũng hiện thân, Khổng Tước vương không thể che chở hắn được, mang hắn đi cũng như mang một bộ phận Hư Không kinh theo, khi đó Khổng Tước vương sẽ rơi vào tình thế không chết không thôi với Cơ gia.
- Rốt cuộc ngươi đã học bí thuật gì của Cơ gia?
Tần Dao hỏi.
- Đừng hỏi nữa, biết quá nhiều thì Cơ gia cũng đuổi giết ngươi. Đi nhanh đi, nếu không sẽ trễ đó.
Tần Dao bắt lấy cổ tay của hắn, nói:
- Cùng đi đi, ngươi không cần làm thế!
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Ngươi trước đi, ta tự có chủ trương.
Thấy hắn kiên quyết như vậy, Tần Dao quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi cười nói:
- Ngươi phải cần thận, phải sống sót đó. Nếu như muốn "đại khai sát giới" thì phải bình an lớn lên.
Càng lúc càng có nhiều người tới nơi này, không chỉ có tu sĩ của Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia, ngay cả Thái Huyền môn và Tiêu Dao môn cũng phái cường giả tới.
Đây là một cỗ lực lượng hùng mạnh không thể nào tưởng tượng được, bóng người chi chít che khuất cả nửa bầu trời, tất cả những người này đến đây là để bao vây tiêu diệt Khổng Tước vương.
Nếu như không phải Thanh Giao vương ở đây, sợ rằng Khổng Tước vương hôm nay sẽ gặp nguy. Mặc dù thế, tình thế vẫn không ổn chút nào.
Cơ gia Thánh Chủ tương hợp với hư không, trở nên hoang vắng như đại đạo, hư vô như không gian. Âm thanh của hắn phảng phất từ trong hư không vĩnh hằng truyền đến, phiêu miểu mà trầm thấp, nói:
- Khổng Tước vương, trước khi giải quyết với ngươi, ta cần ngươi đưa một người.
Không cần nghĩ Diệp Phàm cũng biết người mà Cơ gia Thánh Chủ nói tới chính là hắn.
Quả nhiên hắn đoán không sai, Cơ gia Thánh Chủ đã tự mình nói tên hắn ra. Được một đại nhân vật nhắc tới như vậy, nếu đổi là người khác thì nhất định sẽ thấy rất vinh hạnh.
Nhưng tâm tình Diệp Phàm lúc này lại hoàn toàn trái ngược, Cơ gia Thánh Chủ điếm danh hắn như vậy giống như là đang "đếm giết" vậy.
- Ngươi muốn ta giao người thiếu niên này ra thật sao?
Hình như lời Khổng Tước vương nói còn có ý vị khác.
- Tất nhiên!
Ngay khi Cơ gia Thánh Chủ nói ra câu này, âm thanh bỗng nhiên trầm xuống một chút làm cho cả không gian phải rung động mạnh. Rất nhiều tu sĩ Yêu tộc đứng không vững nữa, gần như ngã xuống trong bụi rậm.
Khổng Tước vương cười lạnh một tiếng, quét nhìn mọi người ở trước rồi nói:
- Đừng tưởng rằng cao thủ Cơ gia các ngươi nhiều như thế là không có người nào dám làm gì. Nếu các ngươi dám giết người thiếu niên này, ta khẳng định các ngươi sẽ gặp rất nhiều phiền toái đó.
Khổng Tước vương nói lời này ra, không chỉ có tu sĩ Cơ gia kinh ngạc mà các tu sĩ khác cũng giật mình không thôi.
- Nói chuyện buồn cười!
Có một cao nhân Cơ gia đứng đằng xa bất mãn, lớn tiếng hô lên.
- Diệp Phàm, ngươi tới đây!
Khổng Tước vương ngoắc tay.
Diệp Phàm đành phải bay cao lên trời, tới gần Khổng Tước vương. Hắn cũng không biết người này muốn làm gì.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy có rất nhiều luồng sát niệm xông đến, đa số đều là các tu sĩ Cơ gia.
Khổng Tước vương cất tiếng cười to, nói một câu thật có thể dọa chết người:
- Nếu như giết hắn rồi...dù các ngươi có dùng hết thực lực ra để chống đỡ...hắc hắc, trừ khi Cơ gia các ngươi còn có Thần Vương chưa chết, hoặc là người nào đó từ trong mộ phần sống dậy, nếu không...hắc hắc!
Thế gian này có nhân vật như vậy thật sao? Dám đối chiên với cả Cơ gia...ai dám tin chứ?
Bởi vì Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia là những thế lực vô cùng lớn, không thể nào biết rõ thực lực bọn họ thâm sâu đến mức nào.
- Diệp Phàm, sử dụng bộ pháp ngươi hay dùng cho họ xem.
Khổng Tước vương nở nụ cười.
Lúc này Diệp Phàm hiểu rồi, Khổng Tước vương muốn mình dùng chiêu "cáo mượn oai hùm"!
Lập tức có những đạo tàn ảnh xuất hiện trên bầu trời, Diệp Phàm đang thi triển bộ pháp lão điên truyền thụ cho mình.
Cơ gia Thánh Chủ không nói gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Diêu Quang Thánh Chủ được một trăm linh tám vòng sáng kia bao quanh nên không thể thấy rõ sắc mặt hắn hiện giờ thế nào, mở miệng nói:
- Người thiếu niên, ai truyền bộ pháp này cho ngươi?
- Là lão điên đại ca!
Diệp Phàm bình tĩnh trả lời.
Nghe thấy câu này, suýt chút nữa là Khổng Tước vương phải ngất xỉu. Trong lòng hắn oán thầm một câu, tiểu tử này thật quá đáng. Ngay cả hắn khi gặp phải lão điên đó, cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối.
Diêu Quang Thánh Chủ được hào quang bao phủ nên không thể thấy rõ hình dáng, nhưng từ việc lâu như vậy mà hắn không lên tiếng, người khác cũng biết hắn đang suy nghĩ gì đó.
Cơ gia Thánh Chủ vẫn không có hành động gì, gần như đã tương hợp hoàn toàn với hư không, biến mất không thấy nữa.
- Lão điên mà ngươi nói là ai?
Một vị cao nhân bên Cơ gia hỏi.
- Là một lão già điên điên khùng khùng, có người nói lão đã sống mấy ngàn năm.
Diệp Phàm thản nhiên đáp lại:
- Đại ca ta thật đáng thương, thần trí không rõ, thường xuyên hành hạ bản thân mình.
Ông bà nhà ngươi! Khổng Tước vương cũng không biết nên nói gì rồi, mở miệng một cái là đại ca, ngươi làm vậy sao người khác chịu nổi đây. Đó chính là nhân vật tuyệt đỉnh đã sống hơn sáu ngàn năm a!
- Đại ca ca có nỗi lòng bi ai...
- Đại ca ta không thể nào quên chuyện cũ...
- Đại ca ta, hắn...
Diệp Phàm vừa nghĩ vừa nói, không hề để ý những người khác cảm thụ như thế nào, cứ thế mà bịa chuyện.
Rốt cuộc Khổng Tước vương không thể chịu nổi nữa, âm thầm truyền âm nói:
- Tiểu tử ngươi nghiện rồi hả? Mở miệng là lão điên đại ca, ta nghĩ nhiều người ở đây thật muốn qua giết chết ngươi!
- Miệng mồm khoác lác!
Một vị cao nhân Cơ gia cũng không nhẫn nhịn được nữa, quát lên:
- Lão điên đại nhân là người nào chứ, ngươi...thật không biết trời cao đất rộng là gì!
- Các ngươi không tin, ta cũng không có cách nào khác!
Diệp Phàm buông tay ra, sau đó chân đạp bộ pháp thần bí, thong dong lui về phía sau.
Rõ ràng Diệp Phàm đang dùng thực tế để chứng minh hắn và lão điên có quan hệ rất lớn, việc hắn dùng bộ pháp thần bí đó là chứng cứ xác thật nhất.
Thật ra có rất nhiều người hiểu rằng Diệp Phàm có quan hệ với lão điên kia, nhưng có đánh chết thì bọn họ cũng không tin lão điên kia lại là đai ca Diệp Phàm, rõ ràng tiểu tử này đang nói khoác.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi đã bình an. Dù sao lão điên đã điên rồi, lúc này còn chưa có ai dám giết ngươi, nhưng lát nữa hỗn chiến thì chắc chắn sẽ có người muốn giết ngươi.
Khổng Tước vương bí mật truyền âm, nói:
- Ta khẳng định Cơ gia đã biết việc ngươi có quan hệ với lão điên từ trước, bọn họ từng đuổi giết ngươi nên phải biết việc này. Nhưng họ lại không kiểm tra là vì muốn giả bộ không biết mà thôi.
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, hắn cũng đoán được những điều Khổng Tước vương vừa nói, tình cảnh hắn vẫn rất nguy cấp. Điều duy nhất làm hắn yên tâm đó là chắc chắn hai vị Thánh Chủ sẽ không trực tiếp ra tay với hắn.
- Lão điên đại ca nói rằng sắp tới hắn còn tới tìm ta.
Diệp Phàm lại nói tiếp.
Ông bà nhà ngươi! Rất nhiều người muốn nói với với hắn bốn chữ này.
Lúc này hai vị Thánh Chủ đã không chú ý đến hắn nữa, coi như hắn không còn tồn tại, thậm chí còn không đưa mắt nhìn qua.
Cơ gia Thánh Chủ quát lên:
- Khổng Tước vương, ngươi dám gây chiến với Cơ gia ta, hôm nay đừng hòng chạy thoát.
Tình thế đến bây giờ, chỉ còn cách dùng thực lực để nói chuyện.
Cơ gia Thánh Chủ tung ra một chưởng đơn giản. Lập tức có tiếng nổ "ầm" chói tai vang lên, phương không gian do Thánh Hiền thượng cổ thoáng cái bị nứt nẻ, không thể nào tồn tại được nữa.
Cùng lúc đó, Diêu Quang Thánh Chủ cũng bước lên trước, quát lên:
- Khổng Tước vương, tám trăm năm trước ngươi còn chạy thoát được, nhưng đừng mơ tưởng có thể làm lại được điều đó!
Khổng Tước vương cười to, nói:
- Ta chắp cánh tung bay khắp thiên hạ, ai có thể ngăn, người nào có thể cản?
Tóc đen hắn tung bay, từng bước đi tới trước. Thoáng cái bản thân hắn đã đi vào trạng thái trời người hợp nhất, sau đó trong hư không phát ra tiếng nhịp đập kỳ lạ.
Phốc! Phốc!
Đúng lúc này, có rất nhiều người sau lưng hai vị Thánh Chủ bỗng nhiên phát nổ mà chết, hóa thành những làn sương máu. Thật không ngờ Khổng Tước vương mới chỉ bước chân vài cái mà đã đánh chết được nhiều người như thế, thần lực thật kinh khủng!
Hầu như chỉ trong chớp mắt, hơn trăm tên tu sĩ đã bị tan xương nát thịt, hóa thành phấn vụn hòa lẫn với những làn sương máu, nhẹ nhàng phiêu tán trong không trung.
Đại Năng Yêu tộc vừa hiển lộ thần thông, lập tức trấn trụ mọi người.
Cùng lúc đó Thanh giao vương cũng tiến lên, kết hợp với Khổng Tước vương chống lại hai vị Thánh Chủ!
- Giết!
Tiếng kêu giết rung trời, đại chiến bộc phát!
Không thể nghi ngờ nữa, chắc chắn nơi này sẽ có một cuộc đại chiến máu chảy thành sông. Khổng Tước vương và Thanh Giao vương không bỏ chạy mà ở lại chiến đấu, hai người họ muốn kiếm đường sống cho các tu sĩ Yêu tộc. Hai người này vừa chặn hai vị Thánh Chủ, vừa đối mặt với việc nhiều cao nhân bên kia vây giết.
Diệp Phàm xoay người bỏ chạy, bây giờ không thể dùng chiêu bài "lão điên đại ca" được nữa. Hỗn chiến đã bộc phát, chắc chắn có rất nhiều người muốn nhân cơ hội này để giết hắn.
Điều may mắn duy nhất là hai vị Thánh Chủ không tự mình xuất thủ với hắn, nên hắn đã dần rời xa được trung tâm chém giết, không bị vây quanh lại một chỗ.
- Tiểu tử họ Diệp, ngươi đứng lại đó cho ta!
Phía sau có mấy trăm người đuổi giết Diệp Phàm, đều là đệ tử trẻ tuổi bên Cơ gia.
Lần trước Diệp Phàm uy hiếp, lớn tiếng quát rống để người Cơ gia phải "biến đi". Việc đó hiện giờ đã truyền khắp Nam vực, các đệ tử trẻ tuổi Cơ gia đều xem hắn là tử địch của mình.
Mấy trăm người đuổi giết như vậy, làm sao đánh được? Mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn rồi, Diệp Phàm bỏ chạy, hắn không dám đối chiến với nhiều người như thế.
- Tiểu tử họ Diệp, có giỏi thì đừng chạy!
- Ông nội ngươi, có giỏi thì đừng đuổi!
Thần sắc Diệp Phàm không thay đổi, đáp lại nhanh gọn, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
- Diệp tiểu tặc, ngươi đứng lại đó cho ta. Có giỏi đấu với cô cô ngươi trăm hiệp, ta sẽ chém chết ngươi!
Có một nữ đệ tử Cơ gia quát nhẹ.
- Đừng đuổi ta, ngươi quá xấu xí, ta không muốn đánh với ngươi.
Trong lúc chạy trốn, Diệp Phàm còn nói vài câu trêu chọc.
Mấy nữ đệ tử ở sau vô cùng tức giận, bọn họ không thể đuổi kịp Diệp Phàm được. Tốc độ của bộ pháp thần bí kia quá nhanh, không ai có thể sánh cùng.
- Diệp tiểu tặc, ngươi là công địch của toàn bộ đệ tử trẻ tuổi Cơ gia ta, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển, chắc chắn cũng bị bọn ta giết chết.
- Các ngươi còn chưa tỉnh ngủ à, sao cứ nói như đang mê sảng vậy, về nhà ngủ tiếp đi!
Sau đó Diệp Phàm không nói thêm gì nữa. Bởi vì những người nói hắn đầu hàng nãy giờ toàn là các đệ tử Cơ gia có tu vi không cao, nhưng còn rất nhiều người không nói lời nào, vẫn luôn bám sát theo hắn, có khoảng mười mấy người.
- Cơ Huệ, bà già đáng chết, thật đúng là âm hồn bất tán!
Diệp Phàm giật mình, hắn phát hiện Cơ Huệ và mấy vị cao nhân Cơ gia đang tự mình đuổi qua đây.
Sắc mặt Cơ Huệ xanh mét, nhưng không nói lời nào cả, bà ta vẫn theo sát không nghỉ. Hiện nay Khổng Tước vương không thể che chắn Diệp Phàm nữa, bà ta không tin Diệp Phàm có thể chạy thoát khỏi tay mình.
Bỗng nhiên có một tiếng cười duyên truyền đến, thật giống như những tiếng vang do hạt châu rơi xuống ngay ngọc, âm thanh vô cùng mềm mại. Chủ nhân giọng nói đó mở lời:
- Diệp tiểu tử, đừng chạy nữa, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi.
Diệp Phàm quay đầu lại, hắn phát hiện có một nữ tữ vóc người cao gầy, cực kỳ kêu gợi đang đuổi theo hắn. Trên đỉnh đầu người này có một vòng trăng sáng màu xanh, chân ngọc ngự lôi điện năm màu dần đi tới, tốc độ không hề chậm hơn mấy vị cao nhân kia.
Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh lục, dung nhan xinh đẹp, làn da non mịn tuyết trắng. Tuy đang đuổi giết hắn, nhưng toàn thân lại thấu phát khí chất phong tình vạn củng, mắt to như hạt châu, hàm răng trắng khẽ cắn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng, thật quyến rũ động lòng người.
- Ngươi là ai?
- Ta là Cơ Bích Nguyệt.
Nàng cười rất ngọt, không có chút sát khí nào.
- Ta khinh, thì ra là ngươi!
Diệp Phàm rùng mình một cái, nữ tử khêu gợi này dám giết cả muội muội mình, tuyệt đối là một người độc ác tàn nhẫn.
Đúng lúc này, Diệp Phàm lại phát hiện Hoa Vân Phi và Diêu Quang Thánh Nữ cũng đang đuổi theo mình. Hai người này vẫn như xưa, khí chất siêu phàm thoát tục, thể hiện phong phạm một cao thủ.
- Diêu Quang mỹ nữ, sao ngươi cũng đuổi theo ta?
Diêu Quang Thánh nữ xinh đẹp như tiên tử, lúc nàng nở nụ cười, dường như trăm hoa cũng phải ảm đạm thất sắc. Diệp Phàm nghe nàng truyền âm tới:
- Diệp tiểu đệ cần gì phải trốn như vậy, hãy cùng ta về Diêu Quang Thánh Địa đi, lúc đó sẽ không còn ai bắt nạt ngươi nữa, cả Cơ gia cũng không làm gì được.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK