Thật ra Diệp Phàm cũng không lo lắng lắm, khối Lục Đồng thần bí vẫn đang yên lặng trong Khổ Hải của hắn, đến nay không có ai biết được, chắc chắn sẽ không có người vì nó mà tới tìm hắn.
- Có lẽ Trung Châu và Đông Hoang sẽ hợp tác, dù sao khi làm thế, hai bên đều có cơ hội tìm được chí bảo ở trong ngôi mộ đó.
- Theo truyền thuyết, Hoang tháp có thể trấn áp chết cả tiên nhân, nếu như xuất thể, chắc có thể trấn định được ngôi mộ Yêu đế.
- Hoang tháp đang ở trong ngôi mộ Yêu đế đó, nói như ngươi thì sẽ không có cách nào phá vỡ ngôi mộ đó được à?
- Rốt cuộc chí bảo Trung Châu là gì? Sao lại bị mất ở Đông Hoang chúng ta?
- Trung Châu cổ xưa và thần bí, nghe nói chí bảo bọn họ đã tồn tại lâu lắm rồi, mấy tiểu nhân vật như chúng ta không biết được đâu.
- Hình như chỉ có một khối tàn phiến bị mất ở Đông Hoang thôi, còn cụ thể là gì thì không ai biết cả.
Mấy vị tu sĩ vừa ăn vừa bàn luận, giúp cho Diệp Phàm ở bên cạnh thu được không ít tin tức có ích.
- Hơn hai năm rồi, có thể nói khu phế tích kia đã trở thành núi thây biển máu. Thật không biết đến lúc nào mới có thể có kết quả, không biết phải chết thêm bao nhiêu người nữa. Bây gờ nghĩ lại, mấy tán tu tự do như chúng ta vẫn còn may. Nếu chúng ta ở trong các đại môn phái, nói không chừng sẽ bị phái tới đó, mà chỉ cần tới gần đầm sâu, tất nhiên là cửu tử nhất sinh.
- Hình như chư phái đã nghe theo đề nghị cả đại nhân vật nào đó, muốn lấy vô tận tánh mạng để huyết tế, mạnh mẽ mở ngôi mộ đó ra. Ta có một dự cảm, nếu không có Hoang tháp, Đông Hoang tuyệt đối sẽ không an bình, nơi đó nhất định sẽ trở thành một vùng đất ma máu nhuộm khắp nơi. Đại Đế Yêu tộc thật đáng sợ, sợ rằng năm đó hắn đã biết trước được điều này, có thể nói là lưu họa vạn năm a.
- Đúng vậy a! Các Thánh địa và thế gia Thái Cổ rất muốn có được Hoang tháp, không thể nào dễ dàng thu tay lại đâu.
Chỉ có Diệp Phàm là cảm giác nhẹ nhàng. Sau khi có được khối Lục Đồng của Trung Châu, hắn không có ý nghĩ gì với Hoang tháp cả, bảo vật hiện giờ trong tay hắn đủ rồi, hắn sẽ không nhúng tay vào nữa. Chuyện hắn đang suy nghĩ là làm cách nào mới có thể tiến vào cấm địa Thái Cổ, hắn tuyệt sẽ không tham dự việc đoạt bảo, đó là việc rất nguy hiểm.
Ngay lúc rời đi, Diệp Phàm lại nghe được một tin tức trọng yếu nữa. Hắn làm bộ mặt không thay đổi, một lần nữa ngồi xuống.
- Nghe nói tính mạng mấy đại nhân vật Thánh địa và thế gia Thái Cổ đang nguy lắm, hình như bọn họ đang muốn đánh vào cấm địa Thái Cổ.
- Không thể nào, còn có người dám xông vào đó? Từ xưa đến nay, người thăm dò ở đó nhiều không đếm hết, nhưng chắc chắn đều bị diệt toàn bộ. Nhớ năm xưa có một Thánh địa tiên môn đang ở thời kỳ cường thịnh nhất, dốc toàn bộ lực lượng, tập hợp mấy vạn tu sĩ cường đại đánh vào, nhưng không phải cũng bị biến thành tro bụi sao? Nơi đó đúng là luyện ngục tại thế gian...
- Cái Thánh địa kia bị biến thành tro bụi là do họ quá tự phụ, họ muốn đánh vào chỗ sâu nhất. Còn mấy Thánh địa và các thế gia Thái Cổ hành động lần này là vì bất đắc dĩ, tính mạng mấy đại nhân vật của họ đang nguy cấp, nên họ muốn lấy thần dược trên Thánh sơn để cứu mạng, chứ không phải họ muốn đánh vào vực sâu.
- Theo ta đoán lần này cũng chết toàn bộ thôi, cái cấm địa đó còn kinh khủng hơn ngôi mộ Yêu Đế kia!
- Cũng không nói thế được! Đúng là từ xưa đến nay, những người lấy được Thánh dược thành công đều trả giá rất nhiều, nhưng nhiều đến đâu thì không ai biết cả. Các Thánh địa và thế gia Thái Cổ kia có nội tình rất sâu, nếu bọn họ đã muốn đi lấy Thánh dược, chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn, hi vọng thành công là rất lớn.
- Đây cũng là một việc lớn chấn động Đông Hoang a. Cấm địa Thái Cổ là một trong bảy cấm địa Tính Mệnh ở Đông Hoang, đã qua nhiều năm tháng rồi, rốt cuộc lại có người tấn công vào đó.
- Khi nào Thánh địa và thế gia Thái Cổ sẽ tấn công? Hay là chúng ta cũng tham dự đi, bọn họ muốn lên chín tòa Thánh sơn để lấy Thánh dược, chúng ta chỉ ở bên ngoài để lấy những linh dược bình thường thôi, chắc không có vấn đề gì đâu.
- Chắc còn một chút thời gian nữa, bây giờ là thời kỳ cấm địa Thái Cổ nguy hiểm nhất...
Rốt cuộc Diệp Phàm đã rời khỏi trấn nhỏ đó, trong đầu đang nhớ lại những lời các tán tu đã nói. Hắn cảm thấy mình phải cẩn thận đánh giá lại một phen.
- Cấm địa Tính Mệnh còn nguy hiểm hơn những gì ta đã tưởng tượng, lúc đầu có thể sống sót chắc chắn là nhờ chín cái xác rồng và cái quan tài bằng đồng xanh kia.
Diệp Phàm không phi hành, mà là đi bộ về phía trước, trên đường có đi ngang qua Yến đô. Toàn thành này rất hùng vĩ, đất đai rộng lớn, tường thành liên miên không dứt.
Bên trong Yến đô rất phồn hoa, dòng người hối hả đi qua lại trên đường. Trong lòng Diệp Phàm dâng lên cảm xúc, hai năm qua một mình tu hành ở trong núi, sự yên tĩnh ở đó và sự hối hả rầm rĩ ở đây là hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với nhau.
Mỗi ngày đối mặt với rừng núi, dốc đá, khe nước, đột nhiên bây giờ trở lại đô thành phồn hoa ồn ào tiếng người như thế, làm cho hắn có cảm giác vô cùng thân thiết.
- Mứt táo tơ vàng đây, vừa lớn vừa ngọt.
- Cánh gà Hương Tô, không ngon không lấy tiền.
- Bánh bao nóng của Trương thị dây, da mỏng thơm ngon, mau tới thưởng thức a.
- Mứt quả ghim thành xâu, một xâu chỉ cần một đồng.
Các tiếng rao hàng không ngừng vang lên bên tai, ở ngay góc phố còn có những người làm xiếc ảo thuật, vây tụ rất nhiều các ông lão và hài đồng. Mà trước cửa hàng còn có các tiểu nhị rất nhiệt tình, nói năng dễ nghe.
- Tu hành nhiều gian khổ, hồng trần nhiều quyến rũ...
Diệp Phàm không khỏi có chút cảm khái. Hắn cảm giác mọi thứ nơi đây thật sinh động, thật thân thiết, đối lập với tu hành gian khổ. Cuộc sống như vậy rất dễ quyến rũ người ta.
Nhưng mà hắn không có chút dao động nào, bởi vì hắn muốn về nhà, chân chính trở lại nơi đã sinh hắn ra.
Diệp Phàm đi tới thế giới này đã được ba năm rồi, hiện nay khổ tu đã kết thúc. Một lần nữa trở về hồng trần, hắn không khỏi suy nghĩ nhớ lại cố hương của mình.
- Thời gian vội vã, đã ba năm rồi, không biết các bạn học khác ra sao...
Người đầu tiên Diệp Phàm nghĩ đến là Bàng Bác, rất lo lắng cho người này. Sau đó hắn nhớ tới Liễu Y Y, Trương Tử Lăng, Lâm Giai, Vương Tứ Văn, Cứ Giai Hoa.
- Có lẽ...trước khi tiến vào cấm địa Thái Cổ, ta nên đi thăm các bạn học xưa một lúc.
Hắn muốn đi xem Liễu Y Y cùng Trương Tử Lăng. Đã ba năm rồi, không biết tình cảnh của họ bây giờ ra sao.
- Đại ca ca....muội đói, cho muội tiền mua bánh bao ăn đi. Van xin ca ca, Niếp Niếp đói quá.
Ngay lúc này, Diệp Phàm phát hiện có một cô bé vô cùng bẩn lại tội nghiệp đang ngửa đầu nháy mắt lên nhìn hắn. Y phục trên người nàng rất rách rưới, mặt đầy vết bẩn, chỉ có đôi mắt rất trong trẻo.
Diệp Phàm không nỡ nhìn những cảnh tượng như thế, mỗi lần thấy đều rất xúc động. Hắn đi tới phòng trọ bên cạnh mua mấy cái bánh bao nóng hổi, dùng giấy dầu gói kỹ rồi đưa cho cô bé đáng thương ấy. Sau đó hắn còn lấy hết tiền trên người ra, thừa dịp người đi đường không chú ý liền nhét vào trong ngực cô bé.
Cho đến lúc hắn biến mất ở trên phố, tiểu cô nương kia vẫn ngơ ngác nhìn theo không hiểu.
Diệp Phàm sải bước rời khỏi tòa thành này, phát hiện nơi đây chỉ cách Ngọc Đỉnh Động Thiên khoảng bốn trăm dặm. Hắn nhớ Liễu Y Y đã trở thành đệ tử ở đó, nên quyết định đi thăm một chút.
Yến quốc từ nam tới bắc dài hai nghìn dặm, từ đông sang tây dài ba nghìn dặm. Cấm địa Thái Cổ ở bên trong nước này, chung quanh là núi lớn vô tận, tất cả sáu Động Thiên đều ở chung quanh bên ngoài khu vực nguyên thủy này.
Ngọc Đỉnh Động Thiên được một tòa tiên sơn vây quanh, sương mù lượn lờ, nhìn từ xa trông rất mông lung, giống như một nơi Niết Bàn ở bên ngoài vậy.
Diệp Phàm đi tới trước sơn môn, cảm nhận được khí tức tự nhiên và tường hòa. Nơi này có núi xanh cốc biếc, suối chảy nước rơi, cỏ cây phồn thịnh, chim thú thông linh, giống như một thế giới trong tranh vậy.
Trước sơn môn Ngọc Đỉnh Động Thiên có một con dị thú thủ hộ, thân thể như Mãng Ngưu, đỉnh đầu như Kỳ Lân, thân thể dài đến tám - chín thước, nằm trong một đầm nước, đôi mắt vĩ đại của nó đang ngắm chừng Diệp Phàm.
- Ngươi là ai? Tới Ngọc Đỉnh Động Thiên ta có chuyện gì?
Ngay lúc này, đệ tử thủ hộ sơn môn đã phát hiện ra hắn.
- Ta tới đây để tìm bằng hữu.
Sau khi Diệp Phàm nói ra tên Liễu Y Y, thần sắc của đệ tử thủ hộ sơn môn đã dịu đi, nói:
- Ngươi chờ ở đây, ta cho người đi thông báo.
Nửa khắc đồng hồ sau, Liễu Y Y không có xuất hiện, nhưng có một thanh niên đầu tóc trắng bạc thấy Diệp Phàm thì nhất thời quát to lên:
- Diệp Phàm, thật sự là ngươi!
Diệp Phàm ngẩn ra, sau đó vui mừng, nói:
- Thì ra ngươi đã ở Ngọc Đỉnh Động Thiên tu hành!
Người đến là đồng học Trương Văn Xương hồi xa. Dù là đi học, hay khi tốt nghiệp, người này vô cùng bình thường. Trời sanh tính đần độn, không biết nói gì về chuyện tình yêu, nếu như có nhiều người nói chuyện với nhau, người ta rất dễ quên rằng người này cũng có mặt ở đó.
Diệp Phàm tiến lên, đấm hắn một cái, nói:
- Ngươi trẻ lại rồi, chúc mừng!
Trương Văn Xương cười khổ, nói:
- Chỉ có da của ta không còn nhăn thôi, ngươi nhìn xem, tóc ta vẫn bạc trắng đó.
- Lúc sau sẽ khác thôi, khi ngươi tuổi già sức yếu, nói không chừng tóc trắng bây giờ lại sinh ra tóc đen đó.
- Ta thật hâm mộ ngươi, một lần nữa trở về tuổi thiếu niên.
Trương Văn Xương trời sanh tính đần độn, bây giờ đã biết trêu ghẹo rồi.
Hai người nhìn nhau cười to, cố nhân gặp nhau nên tâm trạng thật cao hứng.
Lúc đầu, sáu Động Thiên đều chọn hai người riêng cho mình, chia đều đám người Bàng Bác ra, chỉ có Diệp Phàm là ngoại lệ.
Trương Văn Xương và Liễu Y Y được Ngọc Đỉnh Động Thiên chọn đi, ở chỗ này tu hành đã được ba năm rồi.
- Y Y được một trưởng lão trong môn chú ý tới, tiềm lực rất lớn, hiện đang bế quan. Nghe nói, nàng ta có thể trong vòng nửa năm hoặc một năm là tiến vào cảnh giới Mệnh Tuyền, tốc độ tu luyện rất nhanh.
- Ngươi cũng không tồi a, khí sắc rất tốt.
- Ta không thể so sánh với Y Y được, thiên tư chỉ được coi là trung đẳng thôi. Dung mạo ta được khôi phục như bây giờ cũng nhờ Y Y van xin một trưởng lão ra tay cứu giúp.
Trương Văn Xương dẫn Diệp Phàm vào Ngọc Đỉnh Động Thiên. Bên trong rất mỹ lệ, từng ngọn tiên sơn xanh tươi giống như ngọc xanh, lóe sáng lên, sương mù lượn lợ, còn có thác nước màu trắng đổ xuống. Không ít sương mù mông lung trên ngọn núi, phảng phất như có những đền thờ trên đó, vô cùng huyền ảo, thể hiện rõ đây là một tiên cảnh. Mà điều làm cho người ta kinh ngạc là trong dãy núi trước mắt có một ngọn núi tuyết trắng cao, toàn thân như ngọc, không có một ngọn cỏ, trong suốt lóe sáng, hình dạng như một đỉnh ngọc tròn vậy.
- Chia tay ba năm, hôm nay chúng ta phải say một bữa.
Trương Văn Xương tỏ ra rất kích động và cao hứng.
- Môn phái các ngươi có rượu thịt sao?
Diệp Phàm ở Linh Khư Động Thiên, hắn và Bàng Bác suốt ngày phải ăn chay, có cảm giác rất là đau khổ.
- Yên tâm đi, có rượu có thịt. Hiện giờ ta đã chính thức tu hành rồi, không cần ăn chay luyện tâm như các đệ tử mới nhập môn nữa.
Ngọc Đỉnh Động Thiên vô cùng rộng lớn, sau khi đi qua vài tòa núi, Trương Văn Xương dẫn Diệp Phàm tới trước một khu rừng đào, bên cạnh có không ít tửu lâu, thoạt nhìn toát lên thần thái tình thơ ý họa.
- Tu sĩ cùng là người, có lúc phải buông lỏng.
Trương Văn Xương cười giải thích:
- Dĩ nhiên không thể nào rượu vào lời ra bừa bãi, uống say tận tình được. Ở đây chúng ta chỉ được phép uống một chút, dùng vài món ngon thôi.
- Như vậy đã không tệ rồi.
Diệp Phàm gật đầu, cười nói:
- Nếu không, chắc ta còn cho rằng tu sĩ phải chém tuyệt thất tình lục dục đấy.
Hai người tới một tửu lâu ngồi xuống, chọn một cái bàn bát tiên, có bốn chân bằng đào mộc, thoạt nhìn rất cổ kính. Rượu bày ở trên bàn, trước mặt là rừng hoa đào, quả là có nhã hứng. Các tửu lâu khác cũng như thế, mọi bàn ghế đều hướng về rừng đào.
Bọn họ gọi vài món ăn và chút rượu, bắt đầu đối ẩm. Đi tới thế giới xa lạ, giờ đây gặp được bạn học hồi xưa, hai người đều cảm thấy xúc động, có chút không nói nên lời.
- Đi tới thế giới xa lạ này, có thời gian ta không ngủ được. Nằm mộng cũng muốn trở về, ta nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè...
Trương Văn Xương bản tính vốn chất phát, hôm nay nói rất nhiều, chân tình thổ lộ, giống như được gặp người thân vậy.
Lý Tiểu Mạn lãnh mạc, Trương Văn Xương nhiệt tình, hai bên đối lập lẫn nhau, làm cho Diệp Phàm thấy cảm khái không thôi.
- Có lẽ tương lai chúng ta còn có thể trở về.
Diệp Phàm lên tiếng nói.
- Thôi, bỏ đi...ta đã không hi vọng điều đó nữa.
Trương Văn Xương lắc đầu, nói:
- Ba năm nay ngươi thế nào, vẫn ở Linh Khư Động Thiên hay là sinh sống ở thế giới phàm tục? Sao ta nghe nói Bàng Bác đã mất tích?
Nhìn thấy bạn học cũ, Diệp Phàm rất muốn nói sự thật, nhưng hắn vẫn nhịn xuống. Kinh nghiệm của hắn rất phức tạp, sợ rằng nói ra sẽ làm cho tình cảnh hai người có thêm phiền toái, chỉ có thể gật đầu, nói:
- Đúng là Bàng Bác đã biến mất, ta rất lo lắng. Còn ta đã sớm rời khỏi Linh Khư Động Thiên, hiện đang du lịch khắp nơi.
- Ài, chúng ta cũng không dễ dàng, làm người phàm không dễ, tu hành cũng chưa chắc tốt đẹp như tưởng tượng, vô cùng khô khan, sau này còn phải gặp nhiều đau khổ.
- Ngươi phải cẩn thận, tốt nhất nên chăm chú tu hành đi, ít đi ra bên ngoài.
Diệp Phàm nhắc nhở.
Trương Văn Xương gật đầu, sau đó cười nói:
- Ta đã nhìn thấu rồi, cho dù là ở đâu, ta cũng không nên người cả. Quá khứ là thế, bây giờ cũng thế, đời ta rất bình thường. Có lẽ ta nên rời khỏi đây thôi, đi vào thế giới người bình thường, mở một tửu lâu nhỏ, sống bình đạm nửa đời sau...
- Đừng nghĩ như thế...
Diệp Phàm khuyên can.
- Ngươi không biết đâu, thế giới tu sĩ rất tàn khốc. Nếu như ta không thoát khỏi sớm, sớm hay muộn gì cũng có ngày sẽ chết trong tay người khác. Đến lúc đó cứ chết đi lặng lẽ, giống như một bọt sóng bình thường trên con sông rộng lớn, không có ai hay biết, không ai khóc vì ta, chỉ có mình ta biết mình đã từng sống trên đời này.
Diệp Phàm nghe xong, lòng có cảm xúc. Thật ra hắn vẫn chưa chân chính bước vào thế giới tu sĩ, bây giờ nghĩ lại, quả thật đó là nơi rất tàn khốc.
Trương Văn Xương thở dài, nói:
- Ta nghe nói mấy người Lâm Giai, Cử Giai Hoa, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn rất được sư môn coi trọng. Xem ra có vài người, cho dù đi đến đâu, họ vẫn tỏa sáng.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, nói tới rất nhiều chuyện cũ, nói đến những khó khăn. Một lúc sau Trương Văn Xương đã gần say, gục ở trên bàn khóc lên, nói:
- Ta rất muốn trở về, không muốn ở thế giới xa lạ này nữa. Lúc ta rời đi, vợ của ta đã có thai, con chúng ta sắp chào đời rồi. Đây là lúc nàng cần ta nhất, nhưng ta lại biến mất đến nơi này...
Trông hắn bây giờ như một đứa bé vậy, khóc rống lên.
- Ta rất muốn trở về...con của ta hẳn đã ba tuổi rồi, ta nằm mơ cũng muốn thấy nó, ôm nó, hôn nhẹ lên nó...
Thấy Trương Văn Xương thống khổ, khóc rống lên như thế, trong lòng Diệp Phàm cũng dậy sóng, không ngừng lên tiếng an ủi.
- Ta tưởng ai đang khóc ở đây, ra là lão đầu vô dụng kia.
Bỗng nhiên có tiếng chê cười cách đó không xa truyền đến, có mấy người trẻ tuổi mặt lộ vẻ khinh thường đang đi tới.
- Tóc bạc vô dụng mà cũng có mặt mũi khóc ư?
- Thật là buồn cười.
Mấy người này chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng lúc nói lại luôn trêu chọc cười giỡn.
Diệp Phàm thở dài một tiếng. Rốt cuộc hắn đã biết cuộc sống của Trương Văn Xương ở Ngọc Đỉnh Động Thiên cũng không tốt lắm, hai mắt hắn phát ra hai đạo thần quang, nhìn về mấy người đó, nói:
- Các ngươi lúc nói nên tích chút đức đi.
- Ngươi là ai? Lúc nói có nghĩ kỹ mình là ai không hả?
- Cho rằng mình là cao thủ cảnh giới Mệnh Tuyền sao? Chê cười!
- Bằng hữu của lão đầu vô dụng kia thì cao thủ gì chứ...
- Đừng nói thế, nếu đê cho Liễu Y Y kia biết, coi chừng nàng ta lại đi nói.
- Là ngươi!
Ngay lúc này, có một thiếu niên trẻ nhất khoảng mười tám mười chín tuổi trong số đó trợn hai mắt ra, lộ vẻ tức giận nhìn thẳng về Diệp Phàm.
- Hàn sư đệ, ngươi biết hắn?
Mấy người trẻ tuổi bên cạnh hỏi.
Hai mắt người thiếu niên kia trợn trừng lên, tức giận cắn răng nói:
- Dĩ nhiên đệ biết hắn, hắn không phải là người của Ngọc Đỉnh Động Thiên các sư huynh. Hắn từng ở Linh Khư Động Thiên đệ một thời gian, là một phế vật thật sự.
Diệp Phàm thầm thở dài một hơi, cảm thấy thế giới này rất nhỏ bé. Không ngờ rằng có thể gặp được Hàn Phi Vũ ở đây.
- Đúng vậy sao? Ra là phế vật! Quả nhiên là vật họp theo loài, bằng hữu của lão đầu vô dụng cũng là phế vật!
Mấy người trẻ tuổi bên cạnh nghe thấy thế thì không e sợ gì nữa, cười phá lên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK