Hơn sáu nghìn năm trước, tiên môn Thánh Địa kia trong thời kỳ mạnh nhất đã dốc toàn bộ lực lượng, tập hợp mấy vạn tu sĩ muốn đánh vào vực sâu Thái Cổ, nhưng kết quả là toàn quân gần như bị diệt. Và góp phần làm nơi đây trở thành hung địa.
- Những hài cốt kia không có khí tức sinh mệnh dao động, sao lại bò từ vực sâu lên?
Mọi người rất kinh hãi, không thể nào giải thích được.
Chín tòa Thánh sơn, nguy nga hùng vĩ, khí thế bàng bạc, hằng hà hài cốt trắng hếu giãy dụa bò ra khỏi vực sâu. Đặc biệt ở một chỗ dày đặc nhất, có hơn ngàn bộ hài cốt đang xếp lên thành một ngọn núi hài cốt nhỏ.
Quan tài to lớn bằng đồng xanh!
Trong đôi mắt Diệp Phàm bắn ra hai đạo quang mang chói mắt, cái quan tài to lớn bằng đồng xanh đó đang bị ngàn bộ hài cốt đè lên, hắn chỉ thấy được một góc. Nhưng khi thấy nó, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác khó nói, bởi vì toàn bộ mọi chuyện đều do chín con rồng kéo cái quan tài này dựng nên.
Trưởng lão Khương gia Khương Hán Trung cũng nhìn thấy cái quan tài bằng đồng xanh đó, vẻ mặt hơi trầm lại, nói:
- Cấm địa Thái Cổ đang có biến hóa, mấy ngàn bộ hài cốt giãy dụa leo ra. Chẳng lẽ toàn bộ chuyện này đều vì cái quan tài to bằng đồng xanh đó? Nó có lai lịch như thế nào? Tại sao lại hiện ra ở đây?
Lão kỵ sĩ Diêu Quang Thánh Địa nhíu mày, lẩm bẩm:
- Theo truyền thuyết trong thâm uyên vô tận có chôn một đồ vật. Cái tiên môn Thánh Địa cực mạnh năm xưa tấn công nơi này cũng vì kiện đồ vật hư vô không rõ ràng kia, chẳng lẽ đó là cái quan tài to bằng đồng xanh này?
- Cấm địa Thái Cổ là một trong bảy cấm địa Tính Mệnh của Đông Hoang. Từ xưa tới nay chưa có ai phá được, không có tu sĩ nào có thể xâm nhập, đồ được chôn giấu dưới vực sâu ắt hẳn có ý vị sâu xa.
Hai mắt trưởng lão Cơ gia Cơ Vân Phong híp lại, không ngừng đánh giá quan tài to bằng đồng xanh đó.
Mọi người cảm thấy rất nhức đầu. Trước đó chỉ gặp một bộ hài cốt thôi đã làm cho mười mấy tu sĩ biến thành tro bụi, mà bây giờ xung quanh tòa Thánh sơn lại có đến ngàn vạn bộ hài cốt, làm thế nào mới lấy được Thánh dược?
- Các ngươi từng leo lên Thánh sơn nào?
Khương Hán Trung hỏi Cử Giai Hoa và Lâm Giai.
Cử Giai Hoa mặc một bộ y phục màu trắng, khí chất trầm ổn nho nhã, thong dong đáp:
- Là đỉnh núi ngay cạnh cái quan tài đó…
Khương Hán trung gật đầu, nói với mọi người:
- Tòa Thánh sơn kia có nhiều hài cốt nhất, mà Thánh dược cũng bị lấy rồi, chúng ta tránh nó ra, sang một tòa Thánh sơn khác.
Có kỵ sĩ bên cạnh than thở, nhỏ giọng nghị luận:
- Trên núi có nhiều hài cốt như vậy, làm sao đi tới? Rõ ràng là đường chết, không có chút cơ hội nào. Nếu còn muốn đi tới, chết là cái chắc.
Trưởng lão Từ Đạo Lăng của Diêu Quang Thánh Địa mở miệng:
- Biện pháp sẽ có, giờ chúng ta đi tới đó xem đã.
Không lâu sau mọi người đã tới chân núi chín tòa Thánh sơn, đứng gần quan sát. Cỏ cây trên Thánh sơn sinh trưởng tốt, cảnh sắc xinh đẹp, rất tráng lệ.
- Rốt cuộc ba nhà chúng ta tách ra, hay là cùng nhau đi lên một tòa Thánh sơn?
Cơ Vân Phong thản nhiên nói.
Trưởng lão Khương gia Khương Hán Trung nói:
- Từ huynh đừng nên che giấu nữa. Tên kỵ sĩ kia đã từng ăn qua Thánh dược ở đây, chắc có thể chống lại lời nguyền, chúng ta ở chung một chỗ giúp hắn đi lên Thánh sơn, hái lấy Thần dược cho cả ba nhà đi.
Từ Đạo Lăng thấy chuyện đã bại lộ, không còn cách nào khác, chỉ đành dẫn Diệp Phàm tới đây. Khi Diệp Phàm cởi nón giáp ra, hiển lộ khuôn mặt thanh tú thì mấy người Liễu Y Y, Trương Tử Lăng, Vương Tử Văn đều lộ thần sắc giật mình.
- Chúng ta cùng nhau suy nghĩ, xem thử có cách nào hái được Thánh dược không.
Mấy lão nhân và vài kỵ sĩ tụ chung lại, bắt đầu thảo luận.
Mấy người Diệp Phàm bị gạt qua một bên, tạm thời không có ai chú ý.
- Diệp Phàm...
Liễu Y Y chạy lại trước. Ba năm trôi qua, nhưng nàng không có nhiều thay đổi, vẫn như xưa. Khuôn mặt còn hơi nhu nhược, đôi mắt mở to tràn đầy thần sắc giật mình, nhỏ giọng nói:
- Nơi này rất nguy hiểm, sao ngươi tới đây?
Trương Tử Lăng cũng nhanh chóng đi đến, nắm lấy bả vai Diệp Phàm, hơi kích động, nói:
- Hai năm qua ngươi ở đâu? Ta và trưởng bối từng đi qua Linh Khư Động Thiên, muốn thăm ngươi và Bàng Bác, không ngờ cả hai đều mất tích.
- Nói ra rất dài dòng..
Diệp Phàm đã trải qua nhiều chuyện, nhưng không tiện nói ra. Nếu không, sẽ gây phiền toái cho bạn mình.
Lâm Giai trời sinh đã xinh đẹp, vốn lúc này đang là lúc cái chết bên cạnh, nàng khó mà cười được, nhưng khí chất quyến rũ bẩm sinh không thể nào che giấu được. Trước đó nàng đã gặp qua Diệp Phàm, nhưng không nói ra. Lúc này nàng đưa bàn tay thon dài ra sờ sờ đầu Diệp Phàm, nói:
- Đã cao lớn rồi.
Vương Tử Văn cũng bước lên, nói:
- Không ngờ rằng chúng ta gặp lại ở đây, không biết là nên ăn mừng, hay là nên bi ai.
Cử Giai Hoa cau mày, nói nhỏ:
- Sợ rằng hôm nay chúng ta lành ít dữ nhiều, phải tự nghĩ biện pháp cứu mình thôi. Chắc chắn những người này sẽ không quan tâm đến sinh tử của chúng ta.
Lý Tiểu Mạn mặc một bộ y phục màu trắng, thần sắc bình thản, nàng chỉ gật đầu với Diệp Phàm một cái, không nói gì.
Ngay lúc này, những người phía trước đã thương lượng xong, nhìn qua bên này. Khương Hán Trung trực tiếp gọi Vương Tử Văn, nói:
- Ngươi tới đây.
- Không biết tiền bối có gì phân phó?
Vương Tử Văn đi qua, nhìn qua rất nhã nhặn.
- Bây giờ ngươi lập tức lên núi, nghĩ biện pháp hái lấy Thánh dược. Nếu thành công, ta thu ngươi làm đồ đệ, trở thành đệ tử chính thức của thế gia Thái Cổ.
Nghe thấy lão già Khương Hán Trung nói vậy, nhất thời Vương Tử Văn biến sắc. Người này rõ ràng muốn hắn làm con tốt thí mạng, bắt hắn làm trước để xem kết quả thế nào.
- Ta...bản lĩnh thấp kém. Sợ rằng khi lên núi rồi, sẽ biến thành tro bụi như những bộ hài cốt kia.
Tuy Vương Tử Văn nhìn rất nhã nhặn, nhưng không phải là người hèn yếu, hắn nhìn trưởng lão Khương gia nói:
- Xin tiền bối khai ân.
- Nói ngươi đi tới thì mau đi tới, nói nhảm nhiều vậy làm gì?
Một người kỵ sĩ bên cạnh bất mãn, lớn tiếng quát.
- Vậy các ngươi trực tiếp giết ta đi, nếu không, dù chết ta cũng không đi!
Vương Tử Văn nói dứt khoát.
- Ta giết ngươi!
Một tên kỵ sĩ rút thanh kiếm sắc ra.
Tuy nguồn suối thần lực đã khô khốc, nhưng thể chất tu sĩ vẫn vượt xa thường nhân. Nhưng không ngờ Vương Tử Văn đột nhiên nhảy lên con dị thú mình cưỡi khi nãy, dùng sức một cái, con ngựa đó nhất thời phóng đi.
Hầu như là cùng một thời gian, Cử Giai Hoa, Lý Tiểu Mạn, Lâm Giai cũng có hành động tương tự. Ba người nhảy lên lưng ngựa, đi về phía xa.
Liễu Y Y và Trương Tử Lăng bên cạnh cũng kéo cánh tay Diệp Phàm, muốn dẫn hắn chạy trốn, nhưng đã quá muộn, mấy tên kỵ sĩ kia liền cầm trường thương chặn đường đi lại.
Liễu Y Y và Trương Tử Lăng rút kiếm ra, giằng co với mấy tên kỵ sĩ. Tuy biết hi vọng không lớn, nhưng hai người không muốn ngồi đó chờ chết.
- Các ngươi cho rằng có thể trốn sao? Tuy cơ trí, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay ta.
Khương Hán Trung không để ý đến ba người Diệp Phàm, hô lên một cái, bốn con ngựa đang chạy ở xa bỗng nhiên quay đầu về.
Bốn người Vương Tử Văn, Cử Giai Hoa, Lâm Giai, Lý Tiểu Mạn rất quyết đoán, lập tức nhảy xuống ngựa chạy về phía xa. Nhưng bốn con ngựa đó lại theo sát không rời, chặn đầu bốn người lại.
- Những dị thú này đã sớm thông linh, chỉ cho bọn ngươi mượn dùng mà thôi, cho rằng có thể khống chế chúng sao?
Cuối cùng bốn người Cử Giai Hoa bị mấy tên kỵ sĩ bắt trở lại.
- Muốn để ta chịu chết đi thăm dò cho bọn ngươi ư, đừng hòng! Ta không bao giờ chịu chết như thế!
Vương Tử Văn không cầu xin tha thứ.
Lâm Giai cũng lạnh giọng nói:
- Mặc dù ta biết đây là thế giới mạnh còn yếu mất, nhưng không ngờ mấy thế gia Thái Cổ và Thánh Địa có địa vị siêu nhiên như các ngươi lại làm những hành động ti tiện như vậy!
Khương Hán Trung lắc đầu, nói:
- Thế giới này là trắng hay đen cũng được, chỉ cần chúng ta không làm một số người thất vọng là được rồi. Thỉnh thoảng hi sinh vài người gì đó là điều rất đơn giản.
- Vậy các ngươi động thủ đi!
Một người kỵ sĩ bên cạnh lắc đầu, nhìn Lâm Giai và Lý Tiểu Mạn một chút, nói:
- Có thể nói các ngươi là quốc sắc thiên hương, nếu là ngày thường, dù là ai cũng không nỡ động thủ. Nhưng hôm nay lại khác, đừng trách chúng ta không biết thương hoa tiếc ngọc.
Diệp Phàm nhìn về Khương Hán Trung, nói:
- Các ngươi làm vậy quá tàn nhẫn. Nếu muốn dò xét, dùng dị thú là được, cần gì phải cho chúng ta chịu chết?
Thần sắc Khương Hán Trung bình tĩnh, lắc đầu, nói:
- Trong cấm địa Thái Cổ này, mấy con dị thú có tác dụng rất quan trọng, không thể để mất đi.
- Trong mắt các ngươi, chúng ta còn không bằng mấy con thú đó sao?
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
Kỵ sĩ Khương Phong hai năm trước từng đuổi giết Diệp Phàm lúc này tiên đến, miệng cười chế nhạo:
- Có một số việc cần nói rõ sao?
Hắn vỗ vỗ bả vai Diệp Phàm, nói:
- Yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ sống lâu hơn bọn hắn. Mọi người sẽ giúp ngươi lên Thánh sơn, hái Thánh dược cho chúng ta!
Diệp Phàm nhìn về lão kỵ sĩ Từ Đạo Lăng của Diêu Quang Thánh Địa, rồi nhìn qua trưởng lão Cơ gia Cơ Vân Phong, nói:
- Có phải thái độ các ngươi cũng vậy không?
Hai người này không nói gì, tỏ thái độ mặc nhiên.
Khương Phong cười to, khinh miệt nhìn Diệp Phàm, vỗ vỗ bả vai của hắn, chế nhạo:
- Nếu ngươi hiểu rõ, ngươi còn dám nói với chúng ta vậy sao? Cho dù chưởng môn sáu động tiên của Yến quốc có đến cũng chưa đủ phân lượng đâu, ba vị trưởng lão đại nhân sẽ không nói thêm gì với ngươi.
- Ngươi quá ngang ngược càn rỡ rồi!
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên ánh sáng sắc lạnh, nhưng lại nhanh chóng biến mất, hỏi:
- Rốt cuộc đồ cuồng vọng như ngươi đã đạt đến cảnh giới nào?
- Cảnh giới Thần Kiều!
Khương Phong đưa mắt nhìn xuống, trong đó còn ẩn chứa sự khinh thường, cười lạnh:
- Địa vị ngươi quá thấp, vĩnh viễn cũng không hiểu. Nếu không phải bây giờ còn cần ngươi, chỉ dựa vào thái độ hiện giờ, ta đã sớm chém ngươi.
Diệp Phàm cả kinh, không ngờ Khương Phong lại đạt đến cảnh giới Thần Kiều, ước chừng cao hơn hắn một cảnh giới lớn. Nếu lúc bình thường hai người gặp nhau, người chết chắc chắn sẽ là hắn.
Tựa như nhìn thấy sự hoảng sợ của Diệp Phàm, Khương Phong cười lạnh:
- Ếch ngồi đáy giếng sao biết thế giới to lớn. Mấy tu sĩ Yến quốc các ngươi vĩnh viễn chỉ dừng ở cửa ải Luân Hải mà thôi. Ngươi chỉ là một người phàm, căn bản không hiểu tu hành, ta không muốn nhiều lời.
Diệp Phàm xoay người nhìn về Từ Đạo Lăng, Cơ Vân Phong, Khương Hán Trung, nói:
- Muốn ta giúp các ngươi hái thần dược cũng được, nhưng phải để cho ta sảng khoái đã.
Nói tới đây, hắn đưa tay chỉ Khương Phong, nói:
- Giết người này trước!
Trưởng lão Khương gia Khương Hán Trung lắc đầu, nói:
- Ngươi đánh giá cao mình rồi, chỉ là một người phàm tục, ngươi còn chưa có tư cách uy hiếp ta. Muốn để ngươi nghe lời, ta có rất nhiều biện pháp.
Nói tới đây, hắn đưa tay chỉ về Trương Tử Lăng, dùng một âm thanh lạnh lùng ra lệnh cho kỵ sĩ, nói:
- Giết!
Trưởng lão Khương gia này rất bình tĩnh, không hề bận tâm, dường như việc giết một người không là gì với hắn cả. Tên kỵ sĩ kia rút kiếm ra, tiến lên.
- Nếu giết một người chưa đủ, có thể giết hết bọn họ.
Âm thanh Khương Hán Trung lạnh như băng.
- Chính ngươi đã ép ta...
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên sát khí.
Lúc này Khương Phong đi lên, nhìn hắn nói:
- Ngươi phải biết rõ, một tên phế vật không thể tu luyện như ngươi mà dám uy hiếp bọn ta, còn muốn tính mạng ta ư? Không biết sống chết!
- Nắm giữ ngươi là việc rất đơn giản, cùng lắm là khống chế tinh thần của ngươi!
Khương Phong đưa tay ra, vỗ vỗ nhẹ lên mặt Diệp Phàm, thể hiện thái độ làm nhục, cười lạnh nói:
- Ngươi chỉ có chút giá trị lợi dụng với chúng ta thôi, sau đó cho ngươi toàn thây đã là ban phước rồi.
Diệp Phàm liền đưa tay bắt lấy cánh tay của hắn, không để hắn rút ra, nói:
- Từ đầu đến cuối, các ngươi luôn ở vị trí cao, thấy mình cao hơn người khác. Tu sĩ cảnh giới Thần Kiều, rất giỏi sao?
Chát!
Đột nhiên Diệp Phàm tát một cái mạnh lên mặt Khương Phong, đánh văng hắn ra xa mấy thước, cười lạnh:
- Làm một người phàm đánh lên mặt tu sĩ Thần Kiều, thật rất thoải mái!
Mấy người Lý Tiểu Mạn, Cử Giai Hoa, Lâm Giai đều lộ thần sắc kinh ngạc, mấy người kỵ sĩ khác ở chung quanh càng giật mình hơn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK