Thật ra quan hệ giữa Diệp Phàm và Lý Tiểu Mạn bây giờ hầu như đã không còn gì nữa, nếu có quan hệ thì cũng chỉ vì bọn họ cùng đến một thế giới này mà thôi.
Trừ việc đó ra, hai người rất khó có quan hệ gì khác, những ký ức cũ đã sớm bị xóa nhòa, trở thành cát bụi.
Hắn cũng từng nghĩ tới việc đó là: dù không thể ở chung một chỗ, không có chút tình cảm nào, nhưng vẫn có thể làm bằng hữu. Nhưng qua thái độ trong các lần gặp trước, hắn cảm thấy dường như đối phương không thích lắm.
Diệp Phàm không có ý định đi tới chào hỏi Lý Tiểu Mạn, thay vì đi cảm thụ cái cảm giác lãnh mạc đó, không bằng cứ coi nàng như người xa lạ, chỉ thoáng nhìn qua rồi đi mất.
Khi tới trước sơn môn Thái Huyền môn, Cơ Tiểu Nguyệt dùng bút vẽ loạn lên khuôn mặt khả ái của mình, mặt nàng hầu như đầy nét vẽ, chỉ còn đôi mắt to rất linh động như cũ. Tuy thế, nàng vẫn cảm thấy được tâm tư Diệp Phàm có chút biến hóa.
Trong dãy núi vô tận này có 108 ngọn núi cao nhất, đại biểu cho 108 loại truyền thừa, đây chính là ngọn nguồn giúp cho Thái Huyền môn trường thịnh không suy.
Cho dù có vài loại truyền thừa suy tàn thì vẫn có những truyền thừa khác quật khởi, cũng nhờ mà thế dù đã trải qua nhiều vương triều, năm tháng dần trôi qua nhưng Thái Huyền môn vẫn luôn đứng vững không ngã.
Địa thế bên trong sơn môn trống trải, dòng người bắt đầu chuyển động. Có khoảng mấy vạn người tụ tập ở chỗ này, nhưng không hề chật chội, tất cả đều đang chờ khảo khí nhập môn.
Hôm nay mới chỉ ngày thứ nhất thôi, mà việc chọn lựa đệ tử lại kéo dài đến bảy ngày. Nếu như mỗi ngày đều có nhiều người như vậy, thử nghĩ xem sẽ có tất cả bao nhiêu người tới?
Những người này đến từ nhiều quốc gia, cũng có nhiều người có thiên tư, nhưng chỉ có rất ít người được phép ở lại sau cùng. Đó phải là những người có thiên phú dị bẩm, cực kỳ xuất sắc.
- Nhiều như vậy ư?
Thấy dòng người tấp nập trước mặt, Diệp Phàm hơi kinh ngạc. So với việc hoàng đế tuyển phi tử, hình như việc chọn đệ tử của Thái Huyền môn còn phức tạp hơn nhiều.
Cơ Tử Nguyệt liếc hắn một cái, nói:
- Đương nhiên, danh tiếng Thái Huyền môn rất lớn, lúc cường thịnh còn được xếp vào trong một trăm môn phái mạnh nhất Đông Hoang. Đây chính là một thế lực siêu cấp, truyền thừa đã hơn vạn năm.
- Nói như vậy thì Cơ gia các ngươi đáng sợ đến mức nào? Có thể áp chế các môn phái khác đến như thế, ta cũng không tưởng tượng nổi năm xưa gia tộc các ngươi có uy thế, cường thịnh đến mức nào?
- Thế gia Thái Cổ và Thánh Địa được truyền thừa từ xa xưa, không thể nào suy tính được, thực lực ẩn giấu bên trong rất thâm sau. Chính ta cũng là người trong đó, nhưng vẫn không thể hiểu hết được.
Nghe thấy lời này, Diệp Phàm chỉ có thể hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn thật sự không thể nào tính được một thế gia Thái Cổ có địa vị siêu nhiên rốt cuộc kinh khủng đến mức nào.
- Tiểu hài tử, sao ta cảm thấy ngươi không có chút hiểu biết gì với các thế lực lớn hết vậy?
- Đừng gọi ta là tiểu hài tử.
Diệp Phàm không thích cách gọi này chút nào.
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ, lấy tay vò đầu hơi rối lên một chút, nói:
- Ngươi mới chỉ có mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại thích giả làm người lớn, thật là...
Ngay lúc này, bỗng nhiên có mười mấy người từ trên các ngọn núi cao nhất bay xuống. Tất cả đều là các lão nhân tóc trắng, tinh thần quắc thước. Nữ có nam có, mọi người ai cũng nghĩ là thần tiên.
Bọn họ huyền phù giữa không trung, mắt nhìn xuống mấy vạn người ở dưới. Một người trong đó mở miệng, lời ít mà ý nhiều, âm thanh rõ ràng truyền khắp mọi góc nhỏ, ai cũng nghe được.
Theo lời lão nhân này nói, khảo nghiêm ban đầu chỉ yêu cầu mọi người vượt qua được ngọn núi phía trước, nếu như không thể vượt qua được thì không thể lưu lại. Chỉ khi qua được cửa này, ngươi mới có thể đi tới 108 ngọn núi cao nhất, tiếp tục được khảo nghiệm. Nếu như chủ tọa ngọn núi đó thấy ngươi thích hợp với truyền thừa núi đó, thì ngươi có thể lưu lại, trở thành đệ tử Thái Huyền môn.
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt đi theo dòng người, nhanh chóng đi tới trước một môn hộ thần bí. Môn hộ này cao khoảng ngàn thước, được tạo thành bởi đá núi thiên nhiên, bên trong có từng lớp sương mù, dường như sau đó là vực sâu vô tận.
Tuy người đi vào rất nhiều, nhưng có đến chín phần bị một màn sáng chặn đánh trở về, coi như là không có duyên với tiên.
- Nghe nói môn hộ Thái Huyền môn được làm từ đá núi thiên nhiên này là do chính tổ sư đời thứ mười chín luyện thành. Người không tu hành được không thể nào thông qua.
Không ít người thấp giọng nghị luận.
Trong những người bị truyền tống ra, có rất nhiều người không cam lòng, một lần nữa đi thẳng về phía trước, nhưng kết quả vẫn giống như trước.
Vì ở trước môn hộ này có không ít đệ tử trẻ tuổi Thái Huyền môn thủ hộ nên không ai dám gây chuyện cả, sau mấy lần bị đánh trở về, mấy người đó đành phải buồn bã rời đi.
Đến phiên hai người Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt.
Hai người không có gì khẩn trương, chậm rãi theo dòng người vào bên trong. Cơ Tử Nguyệt dễ dàng vượt qua kiểm tra, nhẹ nhàng đi tới trước. Nhưng ngay lúc này, màn sáng đột nhiên hiện lên, Diệp Phàm bị đánh bật trở về.
- Thể chất người này...rõ ràng là mạnh mẽ đến mức "biến thái", sao có thể là phế vật được?
Cơ Tử Nguyệt hơi ngạc nhiên, miệng mở to ra thành hình chữ "O".
Khi nãy Diệp Phàm đã phong bế thần lực, Khổ Hải vững như thần thiết, không thể rung chuyển được, kết quả là bị ngăn trở về một cách ngoài ý muốn. Hắn nhanh chóng hiểu rõ điều này, lại đi thẳng về phía trước mà không có chút thay đổi nào. Mấy người chung quanh cười giễu hắn, nhưng hắn không để ý đến.
Lần này hắn để thần lực mình dao động một chút, thuận lợi đi qua mà không có trở ngại nào. Điều này làm mấy người chế giễu ở bên ngoài rất kinh ngạc.
- Ê, khi nãy ngươi có chuyện gì thế?
Cơ Tử Nguyệt rất tò mò, nhìn hắn một hồi rồi hỏi:
- Thể chất ngươi rất đặc biệt, chắc chắn có bí mật.
Mấy vạn người cuối cùng chỉ còn có mấy ngàn người, những người này đều chia ra đi tới 108 ngọn núi cao nhất, tìm kiếm tiên duyên riêng của mình. Thật ra còn có một vòng khảo nghiệm nữa, sẽ còn nhiều người trong số họ phải đi về, rất ít người được luuwlaij.
Sâu trong Thái Huyền môn có rất nhiều ngọn núi xinh đẹp, trong đó có 108 ngọn núi cao nhất ( chủ phong), vô cùng tráng lệ.
Có ngọn chủ phong phát ra từng tiếng nhạc như thần tiên, mây mù mờ ảo, lóe sáng lập lờ. Có ngọn chủ phong thì sức sống bừng bừng, thác nước dài đến ngàn trượng buông rũ xuống, trông như ngân hà rơi xuống chín tầng trời. Có ngọn chủ phong thì tiên hạc bay múa, thiên cung lơ lửng, rất là tường hòa, trông như Niết Bàn thế ngoại.
- Những cung điện kia không tọa lạc trên núi mà lại lơ lửng trên mây ư?
Diệp Phàm rất giật mình.
- Điều này có gì lạ chứ? Thế lực siêu cấp đương nhiên là như thế, gia tộc ta còn có một tòa thành huyền phù vĩnh viễn không bao giờ rơi xuống kìa...
- Này...này...
Diệp Phàm chỉ có thể yên lặng cảm thán.
- Hãy ở đây chờ một thời gian, ta đang âm thầm quan sát xem thử có người nào muốn đối phó ta, nhất định phải bắt hết bọn họ!
Cơ Tử Nguyệt chớp mắt một chút, rồi lại nói:
- Nhưng mà nếu đã đến đây thì không thể đi không được. Thái Huyền môn có vài loại cổ pháp thần bí trong truyền thuyết, rất là độc đáo, dù là Thánh Địa hay thế gia Thái Cổ, bọn họ cũng thèm đến mức đỏ mắt.
Diệp Phàm rất động tâm, nói:
- Vậy còn do dự gì nữa, chúng ta hãy chọn truyền thừa ở mấy ngọn chủ phong đi.
- Đáng tiếc, nghe nói có vài loại cổ pháp gần như đã bị mất truyền thừa, xuống dốc nhiều năm, chúng ta chỉ đành thử vận may thôi.
Cơ Tử Nguyệt xuất thân từ thế gia Thái Cổ, kiến thức rất rộng, cũng có chút hiểu rõ Thái Huyền môn. Cuối cùng hai người đi tới một ngọn chủ phong rất hoang vu.
Ngọn chủ phong này cũng không quá hùng vĩ, chỉ khoảng 3000 thước mà thôi, các ngọn núi áp sát vào nó cũng chỉ có mười mấy ngọn, thua xa các ngọn chủ phong khác.
Đây rõ ràng là một ngọn chủ phong mà truyền thừa đã bị xuống dốc, rất là an tĩnh, hầu như không thấy bóng người nào.
- Tuy mỗi một ngọn núi trong 108 ngọn núi cao nhất đều có truyền thừa riêng của mình, mỗi loại truyền thừa đều rất lợi hại. Nhưng dường như nơi đây đã xuống dốc hoàn toàn, quá hoang vắng, cả một đệ tử thủ hộ cũng không có.
Diệp Phàm cảm thấy nếu lựa chọn nơi này thì rất khó có thu hoạch gì.
Cơ Tử Nguyệt vuốt nhẹ mắt mình một chút, hai mắt nàng ngay sau đó bắn ra hai đạo thần quang, hầu như là hóa thành vật chất, bắt đầu quét nhìn ngọn chủ phong trước mắt.
- Ngọn chủ phong này năm xưa rất cường thịnh. Đáng tiếc là năm trăm năm trước, chủ tọa núi này lại tranh phong với thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa đến mức đồng quy vu tận, truyền thừa gần như đoạn tuyệt.
- Vậy còn tới nơi này làm gì?
Diệp Phàm không hiểu.
- Thật ra không bao giờ có chuyện ngọn chủ phong nào trong 108 chủ phong của Thái Huyền môn có ngày truyền thừa bị đoạn tuyệt thật sự cả, bởi vì mỗi một chủ phong chính là kinh thư thiên nhiên. Dù đã xuống dốc mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày hưng thịnh, khi đó kinh thư sẽ hiện ra, truyền thừa được tái hiện.
- Rốt cuộc nơi này có cái gì mà khiến ngươi hứng thú đến thế?
- Theo truyền thuyết, ngọn núi này có một loại tiên thuật thần bí khó lường, làm cho tất cả Thánh Địa phải thèm muốn.
Mắt Cơ Tử Nguyệt mở to lên.
- Tiên thuật?
- Không sai, bởi vì nó quá thần bí, gần như là yêu tà, nhưng cũng rất giống tiên, nên mới được gọi là tiên thuật.
- Nó có gì độc đáo?
Diệp Phàm thật tò mò, hắn cảm thấy loại truyền thừa này nhất định không phàm.
- Nếu như tu thành loại tiên thuật này, sau khi vận chuyển thì thi thoảng có thể làm cho chiến lực một người tăng lên mấy lần, thậm chí gấp mười lần.
Rõ ràng Cơ Tử Nguyệt rất muốn có được tiên thuật này.
Sau khi luyện thành loại tiên thuật này lại có thể làm cho chiến lực bản thân tăng lên gấp mấy lần, tuy nói là chỉ tình cờ phát sinh, khó có thể thành công thường xuyên, nhưng nó vẫn rất kinh khủng. Nếu như lúc chiến đấu với địch mà sức chiến đấu ngươi bỗng nhiên tăng lên nhiều lần, nhất định sẽ tạo ra tính đột biến rất cao.
- Có loại pháp thuật như vậy sao?
Diệp Phàm rất động tâm.
- Nghe nói năm xưa có một bản kinh cổ vô cùng thần bí, bên trong không có tâm pháp huyền ảo gì cả, chỉ có ghi lại chín loại bí thuật. Nhưng nó lại có thể nổi danh cùng với mấy tiên điển như... "Đạo kinh", "Hư Không kinh". Đáng tiếc là bản kinh cổ đó đã bị phân hủy, chín loại bí thuật đã thất lạc khắp nơi, khó đồng thời xuất hiện lại được. Thậm chí còn có vài loại bí thuật đã biến mất hoàn toàn. Có lời đồn rằng tiên thuật của ngọn chủ phong này chính là một loại trong chín loại bí thuật đó.
- Chỉ có chín loại bí thuật, nhưng lại có thể so với kinh cổ Thánh Địa...
Diệp Phàm hít vào một hơi lạnh, không ngờ truyền thừa ngọn chủ phong này lại là một trong "Cửu Bí", lai lịch thật lớn!
- Hi vọng có thể tìm được loại bí thuật này.
Sóng mắt Cơ Tử Nguyệt khẽ lưu chuyển, phát ra thần quang lấp lasnnh.
- Thái Huyền môn chỉ có một loại bí thuật này sao?
Cơ Tử Nguyệt gật đầu, nói:
- Bọn họ có thể có được một loại bí thuật đã được coi là thiên duyên rồi.
Ngọn chủ phong này thật yên tĩnh, thật hoang vu, cỏ dại mọc ở khắp nơi, căn bản không giống tiên môn chút nào. Dưới một cổ thụ cách đó không xa, có mấy con quạ kêu "quạ quạ" rồi vỗ cánh bay lên.
Đường lên trên núi hoàn toàn bị bụi gai bao phủ, cỏ cây mọc khắp nơi, dường như lâu rồi không có người dọn dẹp.
Đúng lúc này có một lão nhân dáng người hơi khom từ trong ngôi đền cổ nát trên núi bước ra, đi xuống phía dưới.
- Các ngươi tới khảo nghiệm sao?
Giọng lão nhân hơi khàn khàn, nói:
- Năm trăm rồi, nhưng truyền thừa ở đây vẫn không tái hiện, gần như là đoạn tuyệt, cũng không biết phải đợi đến bao giờ. Các ngươi tới đây có lẽ chỉ uổng phí năm tháng mà thôi.
- Chúng ta không sợ, đợi với thời gian cũng là việc vui.
Cơ Tử Nguyệt cười nhẹ, tiến tới đỡ lấy lão nhân, rất hoạt bát và linh động.
Ngọn chủ phong cao ba nghìn thước này có không ít đền, nhưng hầu như đã bị sụp đổ, cổ mộc áp xuống bên trên, dây leo trảo rộng, cỏ dại trong đền cũng cao khoảng nửa người.
- Đây...đây...nơi này gần như bằng với một nơi hoang vu rồi...
- Đúng vậy a. truyền thừa không hiện thì ai muốn tới đây chứ? Tất nhiên là thành một nơi hoang vu.
Lão nhân cảm thán.
Đúng lúc này có mười mấy đạo cầu vồng xông qua, hướng tới ngọn chủ phong bên cạnh ở trước. Diệp Phàm không ngờ có thể gặp Lý Tiểu Mạn nhanh như vậy, mà bản thân nàng đã đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền, có thể ngự cầu vồng mà bay rồi.
- Ngọn chủ phong phía trước rất cường thịnh, các ngươi lựa chọn chủ phong này không thể nào đạt được truyền thừa tốt bằng nơi đó đâu.
Lão nhân này có ý tốt nói lại.
- Chúng ta chỉ để ý truyền thừa núi này.
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ.
Lão nhân cười híp mắt, gật đầu nói:
- Tốt, có chí khí. Chắc các ngươi cũng biết truyền thừa núi này là một loại bí thuật trong "Cửu Bí" truyền thuyết, hi vọng các ngươi có thu hoạch.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK