- Tại sao có thể như vậy?
Sóng mắt Cơ Tử Nguyệt lưu chuyển, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận khẽ nhếch lên, bộ dáng không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Nàng suy nghĩ mãi, nhưng vẫn không thể nào hiểu vì sao Huyền Hoàng nhị khí có thể hiện rõ trên nắm tay như vậy.
Lúc này đây, chỉ nhìn thôi thì người ta đã có thể cảm giác nắm đấm màu vàng của Diệp Phàm rất cường đại, giống như không gì không phá nổi.
- Huyền Hoàng là khí mẹ vạn vật được sinh ra khi khai thiên tích địa, chính là thánh vật luyện "khí", nhưng sao nó bám vào nấm đấm của ngươi? Ngươi làm như thế nào?
Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt chớp liên tục.
Diệp Phàm buông quả đấm màu vàng ra, khí mẹ Huyền Hoàng nhất thời biến mất, lưu chuyển trở về trong Khổ Hải, lượn lờ chung quanh khối Lục Đồng. Hắn cũng rất giật mình, sợ rằng mình sẽ biến thành phấn vụn, vì hắn căn bản không thể nào đối kháng lại được lực lượng khí mẹ này, chỉ một luồng thôi đã có thể đánh một dãy núi thành nát vụn.
Khi nãy trên nắm tay xuất hiện một luồng Huyền Hoàng quả thật làm hắn sợ hết hồn hết vía, may mà có khối Lục Đồng trấn áp nó, nên không có gì ngoài ý muốn xảy ra cả.
Khối Lục Đồng chìm ở trong Mệnh Tuyền, khí mẹ Huyền Hoàng bám vào ở trên cao, rồi thân thể hắn trở thành một vật dẫn. Mỗi khi vận chuyển Luân Hải thì khí mẹ Huyền Hoàng sẽ được dẫn ra ngoài.
Điều này làm cho hắn thấy không ổn, bởi vì nếu không có khối Lục Đồng trấn áp, lúc nào hắn cũng phải đối mặt với nguy hiểm hóa thành phấn vụn cả, nhiều khí mẹ Huyền Hoàng lưu chuyển như thế đã đủ cho hắn chết vô số lần.
Nhưng mà nguy hiểm và kỳ ngộ luôn đi cùng với nhau. Tuy làm người ta bất an, nhưng nếu lợi dụng tốt khí mẹ Huyền Hoàng này, chắc chắn thân thể hắn sẽ thành một vũ khí sắc bén không gì phá không nổi.
Trên nắm đấm của ngươi có một luồng khí mẹ Huyền Hoàng lượn quanh, đây là chuyện đáng sợ như thế nào chứ? Dù cho đối thủ ngươi có pháp bảo nhiều như thế nào, mặc cho đối thủ ngươi có thần thông vô tận, ngươi vẫn có thể một quyền xuyên qua!
Diệp Phàm đang suy nghĩ có thể để cho khí mẹ Huyền Hoàng luyện chung một chỗ với bản thân mình hay không, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, hắn cảm thấy việc này rất khó khăn, ít nhất hiện giờ hắn không làm được.
Khí mẹ Huyền Hoàng rất khó luyện hóa, các tu sĩ tuyệt đỉnh trước giờ chỉ lấy nó để luyện "khí", chưa nghe ai nói lại lấy nó để luyện thể cả, bởi vì đây là việc rất nguy hiểm.
- Từ từ tìm đường, chắc chắn cũng có đường đi...
Diệp Phàm không hề nóng vội, hắn có thể từ từ tìm ra được biện pháp.
- Thân thể của ngươi rất đặc biệt...
Cơ Tử Nguyệt là người thông minh, thoáng cái đã đoán được thân thể Diệp Phàm không tầm thường chút nào.
- Ngươi nhận ra được điều gì sao?
Lúc này Diệp Phàm đã bình thường trở lại, nở nụ cười tươi như mặt trời, bộ dáng như một thiếu niên mười bốn tuổi vô hại.
- Khi nãy cơ thể ngươi trong suốt như đèn lưu ly, không có chút tỳ vết nào, vượt xa cả linh bảo. Thân thể tầm thường không thể nào có dị tướng trên...
Trong lúc thoát thai hoán cốt lần thứ ba, thân thể Diệp Phàm phát sáng, huyết nhục gần như là trong suốt, toàn bộ những việc đó đã được Cơ Tử Nguyệt nhìn thấy. Quá trình lột xác này làm nàng rất giật mình.
Sau khi tu sĩ đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, cơ thể họ sẽ phát sinh biến hóa, giống như được tái tạo lại, xương cốt được trui luyện, máu thịt không ngừng thay đổi, lúc đó sẽ như kén nhộng lột xác thành bướm.
Nhưng mà theo cách nhìn của Cơ Tử Nguyệt, quá trình lột xác của các tu sĩ khi đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn không thể nào so sánh với kiểu lột xác của Diệp Phàm!
- Quá trình biến hóa của ngươi khi nãy không tầm thường...
Lông mi nàng rung động, cẩn thận đánh giá Diệp Phàm, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Theo lời nói của Cơ Tử Nguyệt, quá trình lột xác của tu sĩ đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn có thể gọi là kén nhộng phá ra thành bướm, còn của Diệp Phàm phải gọi là côn trùng hóa Phượng Hoàng mới đúng!
- Dù thân thể ngươi được máu huyết trái tim Yêu Đế Yêu tộc tẩy lễ thì cũng không có biến hóa lớn đến như vậy, cái này...thật có thể so sánh với Đại Năng thời cổ khi thoát thai hoán cốt!
Càng lúc Cơ Tử Nguyệt càng ngạc nhiên, không ngừng phán đoán, lẩm bẩm:
- Một tu sĩ tầm thường, dù cho họ có bất phàm thì thế nào thì khi lột xác cũng không bằng một góc của ngươi, chẳng lẽ...ngươi cũng là Thần thể.
Diệp Phàm không trả lời, việc hắn thoát thai hoán cốt gây ra biến hóa còn lớn hơn quá trình lột xác khi tu sĩ đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn thì từ lâu hắn đã biết. Dù sao hắn đã từng ăn được Thánh quả và được máu huyết Yêu Đế tẩy lễ, hơn nữa bản thân hắn chính là Thánh thể Hoang Cổ, việc xảy ra như vậy cũng là bình thường.
- Thật ra các tu sĩ khác khi lột xác còn chưa được tính là thoát thai hoán cốt, nhưng ngươi...
Nói tới đây, bỗng nhiên Cơ Tử Nguyệt mở to mắt ra, giọng hơi run, nói:
- Chẳng lẽ ngươi cũng giống như ca ca ta...đều là Thần thể ư?
- Ta khác với hắn, sớm muộn gì cũng có ngày ta cho hắn một trận.
- Ngươi...
Cơ Tử Nguyệt rất bất mãn, cau lỗ mũi lại, nói:
- Chỉ sợ khi Hạo Nguyệt ca ca vừa xuất hiện, ngươi đã bỏ chạy rồi.
- Tạm thời ta đánh không lại hắn, nhưng khi ta tu luyện thành công, chắc chắn sẽ đánh hắn thành đầu heo.
Diệp Phàm dửng dưng nói.
- Hừ!
Cơ Tử Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, mắt mở to nhìn nghiêng qua. Diệp Phàm nói ca ca nàng như thế, tất nhiên nàng không hài lòng, lẩm bẩm nói:
- Ngươi có tu luyện thêm một trăm năm, cũng không đánh lại ca ca ta.
- Không phải chỉ có dị tướng "vầng trăng sáng trên biển" thôi sao? Đến lúc đó, ta sẽ ngắt vầng trăng đó xuống, rồi dùng biển xanh để trồng hoa.
- Thần thể ca ca ta vừa mới thành lập thì đã gần như vô địch trong thế hệ trẻ Đông Hoang. Chỉ dựa vào ngươi ư? Còn chưa mò tới bí cảnh Đạo Cung mà còn muốn đối địch với huynh ấy, thật là...
Tất nhiên Diệp Phàm không phải nổi lòng hiếu thắng mà nói thế, hắn nói vậy là để trêu chọc Tử Nguyệt mà thôi. Hắn ngắt má Cơ Tử Nguyệt, nói:
- Chờ xem đi, nếu không đánh tên Hạo Nguyệt kiêu ngạo kia một trận, thật xin lỗi quả đấm của ta.
- Ngươi cứ chờ bị đánh đi!
Cơ Tử Nguyệt tức giận, mở cái miệng nhỏ nhắn, dùng hàm trăng trắng tin cắn đầu ngón tay của hắn.
- Chú chó nhỏ, lại cắn ta...
Diệp Phàm khẽ cười, nói:
- Thần thể có gì đặc biệt chứ, muội muội hắn không phải là tù binh của ta sao?
Tuy nói như vậy, nhưng thật ra Diệp Phàm rất nhắc đầu. Cơ gia danh chấn Đông Hoang, chính là một thế lực lớn. Nếu như biết được Cơ Tử Nguyệt đang ở trong tay hắn, cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
"Xử trí nàng ta như thế nào đây?", Diệp Phàm khẽ suy nghĩ.
Giết không được, nhưng thả cũng không xong. Cơ Tử Nguyệt biết rất nhiều bí mật của hắn, tỷ như khối Lục Đồng...nếu muốn thả thì phải chắc chắn nàng sẽ không bao giờ nói mấy chuyện đó ra mới được.
- Vì sao trái tim Đại Đế Yêu tộc lại ở trên người ngươi?
- Khối Lục Đồng kia là cái gì vậy?
- Thể chất của ngươi rất kỳ lạ, có thể thoát thai hoán cốt được, gần như ngang bằng với ca ca ta, chẳng lẽ ngươi cũng là Thần thể sao?
Mấy ngày liên tiếp, Cơ Tử Nguyệt không ngừng hỏi mấy vấn đề này, nhưng Diệp Phàm tuyệt không nói cho nàng biết chuyện gì cả.
Trong lúc ẩn tu ở đây, Diệp Phàm đã từng đi ra ngoài mấy lần để thăm dò tình huống bên ngoài.
Điều làm hắn thấy ngạc nhiên chính là dù hai người đã trôi theo sông ngầm dưới mặt đất gần cả một tháng trời, nhưng vẫn chưa rời khỏi nước Ngụy, chỉ là từ phía tây sang phía đông mà thôi.
Ở đây có một thế lực lớn siêu cấp, tên là Thái Huyền. Địa giới của môn phái này vô cùng rộng lớn, toàn bộ các dãy núi ở phía đông đều thuộc về nó cả. Trong dãy núi liên tục ấy có tất cả 108 ngọn núi chính, mỗi một ngọn đều có truyền thừa riêng của mình, và mỗi loại truyền thừa đều vượt xa những môn phái nhỏ như Linh Hư Động Thiên.
Ở khu vực này, ngoài Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa ra, hầu như không có một môn phái nào có thể áp chế được một môn phái lớn đến như vậy.
Đông Hoang rộng lớn bao la, quốc gia vô số.
Vào lúc Thái Huyền môn cường thịnh nhất, thực lực của nó có thể đứng trong hàng một trăm môn phái đầu của Đông Môn, được xưng là bá chủ một phương. Nhất là trong khu vực này, tiếng tăm của nó lại càng lừng lẫy. Trong mấy chục, thậm chí là mấy trăm quốc gia ở đây, ít có môn phái nào trong đó có thể so ngang.
- Thế lực lớn a...
Diệp Phàm không muốn chọc tới một môn phái như vậy.
Ngoài ra, hắn còn nghe được rất nhiều tin tức về Cơ Hạo Nguyệt.
Thần thể Cơ gia xuất thế liền chấn động Đông Hoang, điều này cũng có nghĩa là Cơ gia trong mấy ngàn năm tới sẽ quay lại thời kỳ cực thịnh. Bởi vì ai ai cũng biết một điều, đó là Thần thể có thể sống đến mấy ngàn năm.
Cơ Hạo Nguyệt cường thế quật khởi, không ngừng tấn công Yêu tộc, hắn đã chọn lấy mấy động phủ đại yêu để khai chiến, tất cả đều đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi.
Trong hai tháng nay, nếu chỉ bàn về danh tiếng thì chắc chắn không ai có thể sánh cùng hắn, phải nói là hào quang chói mắt!
Không ít siêu cấp thế lực lớn cũng đang suy đoán vì sao Cơ gia lại động can qua như thế.
Diệp Phàm có một cảm giác là thân thế Cơ Tử Nguyệt tuyệt không đơn giản. Nếu không, nàng tuyệt đối không thể sống sót sau công kích dị tướng "Khổ Hải trồng hoa sen" của Nhan Như Ngọc. Đáng lẽ Cơ gia phải coi trọng nàng mới đúng.
Nhưng trong khoảng thời gian này, bên Cơ gia lại không để lộ tin tức gì về việc Cơ Tử Nguyệt mất tích, giống như là có ai đó cố ý che giấu vậy.
Diệp Phàm thầm tự đánh giá, chắc Cơ gia đã cho rằng Cơ Tử Nguyệt ngoài ý muốn rơi vào trong tay Yêu tộc, nên mới chinh phạt nhiều nơi như thế. Ý nghĩ này làm hắn chảy cả mồ hôi lạnh.
Trong lúc hỗn loạn như thế này, sự lựa chọn tốt nhất cho Diệp Phàm là ẩn cư đi. Nếu như có người phát hiện chính hắn đã bắt cóc Cơ Tử Nguyệt, chắc chắn là một tai họa lớn.
Mấy ngày sau, Diệp Phàm bắt đầu tế luyện "khí". Đỉnh đã sớm nát bấy vô hình, hợp nhất với tinh túy Huyền Hoàng, bây giờ có thể đúc lại được rồi.
Đây là một quá trình rất khó khăn. Khí mẹ vạn vật là thánh vật để luyện khí, mà bây giờ hắn lại muốn tế luyện "đỉnh" chung với nó, quá trình này có thể nói là khó như lên trời vậy.
Diệp Phàm lựa chọn đúc đỉnh ngay trên khối Lục Đồng, nổi lửa rèn ngay tại đó. Điều làm cho hắn không thể tin nổi chính là chỉ trong vòng nửa tháng, thô phôi đỉnh đã thành hình!
Khối Lục Đồng thần bí khó lường, nhưng Diệp Phàm không thể nào ngờ nổi là nó có thể giúp mình luyện hóa tinh túy Huyền Hoàng nhanh và dễ dàng như thế.
Huyền Hoàng tiểu đỉnh vừa thành hình xong đã toát lên ý nhị cổ xưa tự nhiên, có khí vận trời sanh, cực kỳ bất phàm. Chỉ cần nhìn vào một lần là không thể nào đưa mắt sang chỗ khác được.
Nhưng Diệp Phàm vừa mới đưa ra khỏi khối Lục Đồng một chút thì tiểu đỉnh trong nháy mắt lại hóa thành Huyền Hoàng nhị khí, nhanh chóng phân giải. Điều này làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
Trời đất tương hợp, tương sinh tương trường tạo ra tinh túy trời đất, vạn vật cùng dung hòa với nhau, thiên tinh địa tủy tràn ngập khắp nơi, đó là Huyền Hoàng.
Khí mẹ vạn vật rất khó để định hình, nếu muốn rèn đỉnh cùng với nó, quả thật là một chuyện rất gian nan!
Nhưng điều này cũng có nghĩa rằng, một khi luyện hóa thành công thì hắn sẽ có được "khí" không gì có thể so sánh.
Sau khi dừng việc tu hành, Diệp Phàm lại nghĩ tới Cơ gia, hắn cảm thấy rất nhức đầu.
Hắn tựa vào một cổ thụ, miệng ngậm một cọng rơm, nhìn Cơ Tử Nguyệt cách đó không xa, nói:
- Tiểu nha đầu, ta tìm cho ngươi một phu quân nhé.
- Muốn chết!
Cơ Tử Nguyệt tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
- Sao lại kích động như thế, trước sau gì ngươi cũng phải lập gia đình thôi. Ta có thể đảm bảo sẽ kiếm cho ngươi một người chồng tốt.
Diệp Phàm tiếp tục nói:
- Đến lúc đó, chúng ta coi như là người một nhà, ta cũng không cần đi kiếm chuyện với ca ca ngươi nữa.
- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Cơ Tử Nguyệt tức giận, mắt mở to ra.
- Nghĩ đi nghĩ lại, một khi không cẩn thận thì có thể trong tương lai ta sẽ làm thịt ca ca ngươi đó, chỉ còn con đường kết giao này mà thôi.
Diệp Phàm làm nghiêm mặt, lẩm bẩm:
- Mà Cơ gia các ngươi cũng có thể tính là nhà giàu có, đám hỏi với nhà các ngươi cũng không lổ lã mấy.
- Ta chưa thấy tên nào vô lại như ngươi!
Hai gò má Cơ Tử Nguyệt phồng lên, rất muốn cắn Diệp Phàm một cái.
Cơ Hạo Nguyệt thân mang Thần thể, ngang trời xuất thế, có thể nói là hào quang vạn trượng, Diệp Phàm hiện giờ không thể nào so sánh được. Cơ gia ở Đông Hoang có địa vị cao cao tại thượng, thế mà lại bị Diệp Phàm nói như vậy. Nếu như theo lời Diệp Phàm nói, vậy hóa ra việc hắn kiếm phu quân cho Cơ Tử Nguyệt là giúp cho Cơ gia tốt hơn ư?
- Phu quân mà ta tìm cho ngươi rất bất phàm, đây là người lấy được truyền thừa Đại Năng Yêu tộc, tên là Bàng bác, tuyệt đối xứng với ngươi!
- Muốn gả thì gả ngươi đó!
Cơ Tử Nguyệt nghiêng đầu qua một bên, bỉu môi nhỏ giọng nguyền rủa, nói:
- Chúc ngươi cùng yêu trăm năm hạnh phúc, đến lúc đó sẽ sinh được một tiểu yêu quái. Không, phải gọi là nhân yêu.
- Miệng mồm tiểu nha đầu ngươi rất độc.
Diệp Phàm thấy buồn cười, phun cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, nói:
- Nếu ngươi không muốn gả cho yêu quái, ta đành phải tìm cách khác vậy.
Bỗng nhiên ánh mắt Cơ Tử Nguyệt chớp động, nói:
- Thật ra ta có một bí mật rất muốn nói ngươi biết.
- Bí mật gì?
Diệp Phàm tựa người vào cổ thụ, bộ dáng không quan tâm, nói.
- Không thể nói to được, ngươi tới đây...
Diệp Phàm đi tới gần, nói:
- Ta chỉ có hứng thú với bí mật kinh cổ nhà ngươi.
- Bí mật chính là...ta muốn cắn ngươi!
Cơ Tử Nguyệt hoàn toàn nổi giận, cắn lỗ tai Diệp Phàm một cái. Nàng đã bị chọc tức từ nãy giờ, đến giờ mới bộc phát ra.
- Đừng có hung hăng như thế.
Diệp Phàm nâng cằm nàng lên, nói:
- Thật ra ta mai mối vậy là muốn tốt cho ngươi, mà bản thân ta cũng được tự do hơn. Chứ suốt ngày cứ đem theo ngươi ngủ bên người như vậy, ta không yên tâm chút nào.
- Ngươi đang sợ gia tộc ta, còn có ca ca ta tới tìm ngươi?
Cơ Tử Nguyệt nhe hàm răng trắng tinh ra, bộ dáng như rất muốn cắn Diệp Phàm một cái.
- Nhức đầu a...để ta suy nghĩ!
Diệp Phàm xoa nhẹ huyệt thái dương.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK