Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắm đấm to có ích lợi gì

Nàng hét một tiếng im như ri

- Đại ca, sao chị dâu bỏ đi vậy?

Hầu Tử không biết từ chỗ nào chui ra, vẻ mặt dâm đãng tươi cười. Ngay mới vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy đại ca trò chuyện vui vẻ cùng chị dâu, thậm chí còn có những cử chỉ cực kỳ thân mật, nhưng chỉ chớp mắt chị dâu đã vội vã rời đi, điều này làm hắn đoán chừng hai người trong lúc náo loạn lại không muốn người khác biết nên cố tình làm như vậy để người khác tưởng hai người có mâu thuẫn.

- 'Tới tháng’ khó ở!

Hướng Nhật mặt tỉnh bơ nói, nhắc tới một cái chuyện đó giống như chuyện thường ở phố huyện nhỏ như hạt bụi.

Nhưng Hầu Tử lại xấu hổ gãi gãi cái ót, vội vàng chuyển sang đề tài khác:

- Được rồi, đại ca, mấy thằng kia làm sao bây giờ?

- Căng con mắt ra trông chừng bọn nó kĩ vào, đừng để chúng chuồn mất, nếu không hậu quả thế nào chú mày biết rõ.

Lưu manh cũng không phải là nói lời dọa nạt suông, phần tử khủng bố này thì chuyện gì mà không dám làm!

- Đại ca, anh nghĩ coi hay là chúng ta…

Hầu Tử mặt hung tợn đưa tay kề ngay cổ mình ra dấu ‘sát nhân diệt khẩu’. Do những ngày gần đây tin tức TV và báo chí nhắc tới chuyện cướp bóc nhiều quá, không muốn biết cũng khó, với sự nguy hiểm của đám khủng bố kia, và vì tính mạng an toàn cho cả bọn, Hầu Tử có chút điên cuồng.

- Hiện tại không cần!

Hướng Nhật lập tức ngăn cản ý nghĩ tối tăm trong đầu Hầu Tử. Nếu như giết người có thể giải quyết vấn đề hắn nhất định không nương tay chút nào, nhưng sự thật vẫn không biết rõ mục đích chính của bọn cướp, lưu giữ mấy thằng kia nói không chừng còn có chút tác dụng, đặc biệt trong đó là thằng ‘nhị thế tổ, hy vọng đối phương có điều cố kị không dám khơi khơi động thủ.

Hầu Tử ngượng ngùng thối lui, không biết mình tự nhiên sao lại kích động có ý giết người như vậy, nghĩ lại không khỏi sợ hãi lắc lắc đầu.

olo

Khu biệt thự Chân Long, tại phòng đọc sách trong ngôi nhà số 68, Ngô Hạc Duyên đang lo lắng đi qua đi lại.

- Hạc Niên à, Tiểu Vân bây giờ còn chưa trở về, điện thoại cũng tắt.

- Đại ca, anh yên tâm đi. Không chừng hắn đang mắc bận gì đó, lại có người của em đi theo, Tiểu Vân sẽ không có việc đâu.

Ngô Hạc Niên đối với thủ hạ của mình đầy tin tưởng.

- Cũng bởi vì có người của chú đi theo nên anh mới lo lắng!

Ngô Hạc Duyên dừng bước nói tiếp:

- Chú nghĩ lại mà coi, người của chú tướng mạo hung tợn như thế, nói không chừng chính bọn hắn gây rắc rối cho Tiểu Vân.

Ngô Hạc Duyên dù gì cũng chỉ có hắn là con nên lo lắng đến độ mất đi tỉnh táo.

- Đại ca, anh nói như vậy là đem toàn bộ lỗi phải đẩy cho người của em sao? Anh đừng có quên rắng lúc đầu là ai bảo em phái hai người đi theo khi Tiểu Vân muốn ra ngoài?

Giọng nói của Ngô Hạc Niên cũng bắt đầu tỏ ra hằn học.

- Nhưng mà Tiểu Vân...

Nhìn ánh mắt sắc bén của thằng em, Ngô Hạc Duyên muốn nói lại thôi.

- Không có việc gì đâu, đại ca! Hai người em cho đi theo Tiểu Vân là hai gã còn chưa có ‘hành động’ qua, cho dù bị phát hiện cũng không xảy ra vấn đề lớn gì. Hơn nữa bọn chúng đều mang theo ‘đồ chơi’ trên người, nghĩ muốn làm khó bọn chúng cũng không dễ dàng.

- Không được! Anh thấy tốt nhất vẫn nên phái người đi tìm hắn trở về, thời gian này tình hình đang rất rối loạn!

Đối với con trai mình có cái tốt xấu gì thì trong lòng Ngô Hạc Duyên rất rõ ràng minh bạch. Không có việc gì hắn thích làm ngoại trừ thích đi sinh sự, mà lúc này lại có hai 'tay đấm siêu cấp’ bên người, sợ rằng ông trời con sẽ càng thêm ngang ngược lộng hành. Nghĩ tới đây, Ngô Hạc Duyên bước nhanh chạy ra khỏi phòng.

olo

Hướng Nhật về tới nhà thì Sở Sở và Thạch Thanh đều đã đi học. Không có ai quản nên hắn có ý định muốn nằm ở nhà tới trưa. Không ngờ Sở Sở đã dự đoán trước ý đồ của hắn, cố ý để lại tờ giấy nhắn trên mặt bàn trước ghế sa lông. Nàng viết rõ ràng: không đi học hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, lời văn có ý tứ uy hiếp mười mươi nhưng có pha chút làm nũng trong đó, cụ thể là hứa hẹn: nếu đi học thì tối có thưởng ‘đặc biệt’. Cô nàng thực hiện theo đúng chính sách ‘cây gậy và củ cà rốt’! Thế là lưu manh nhà ta bỏ ngay ý định ở nhà, trên đường đến trường hắn bắt đầu tưởng tượng tới những khoảnh khắc tình yêu tuyệt vời khi màn đêm buông xuống!

Nhưng vận khí của lưu manh hôm nay có vẻ rất kém, mới vừa bước vào trường học, lưu manh liền đụng ngay phiền toái.

- Thằng nhóc, theo tụi tao đi một chuyến!

Đối phương là mấy nam sinh viên thân hình cao lớn, hơn nữa đám này hình như cố ý 'đặc biệt' chờ hắn tại đây.

- Cho xin cái lý do!

Hướng Nhật đẩy đẩy cái mắt kính đang xệ xuống dưới mũi trông rất hiền lành. Mấy tên nam sinh đối diện kia mặc dù hắn không biết rõ tên họ là gì, nhưng khuôn mặt thì nhìn quen quen, hình như đó là những người thường nhìn hắn với ánh mắt không có chút cảm tình.

- Đi thì sẽ biết!

Một gã nam sinh trong đám to con lớn xác nhưng chắc là thứ vô tích sự, nhát gan vô dụng thuộc loại ‘Cẩu Hùng’ đưa tay muốn kéo lấy Hướng Nhật.

- Giờ ta không có hứng thú muốn biết – Hướng Nhật nghiêng người né tránh rồi trả lời.

- Thằng nhóc, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt à!

Một nam sinh trên trán có vài cọng tóc hai-lai màu bạc ‘Bạch Mao’ ra giọng uy hiếp, hiển nhiên thằng này nhiễm phim bộ võ hiệp nặng nên mới nói theo kiểu đối thoại kinh điển này.

- Muốn dọa người à! Ta thích nhất là rượu phạt đó.

Hướng Nhật nhếch mép không hẳn là cười nhìn nhìn thằng kia, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.

- Mày…

Bạch Mao dĩ nhiên không thể kiềm chế bản thân khi nghe thằng oắt con buông lời khinh bỉ mình. Vừa mở miệng vừa tiến lên muốn ra tay nhưng bị Cẩu Hùng cản lại:

- Đừng quá xúc động! Ở đây có nhiều người.

Vừa nói vừa lấy ánh mắt nhìn chung quanh như thầm bảo nhiều sinh viên đã chú ý tới chuyện bên này, vì chưa tới giờ lên lớp nên có rất nhiều người ra vào cổng trường.

- Về chuyện của giáo sư Tống, mày tốt nhất nên theo tụi tao đi một chuyến.

- Là Tống giáo sư sao? Được rồi! Nhưng hy vọng bọn mày đừng tự sinh sự rồi sau này hối hận.

Nếu là chuyện của mình thì Hướng Nhật cần phải giải quyết.

- Đi thôi!

Mấy tên đang giương nanh múa vuốt nghĩ… Hối hận sao? Đến lúc đó còn chưa biết ai sẽ hối hận.

Mấy thằng mang Hướng Nhật đi tới một khu vườn nhỏ yên tĩnh. Thấy có vẻ như xung quanh không có người nào Cẩu Hùng liền nháy mắt ra hiệu, lập tức mấy thằng còn lại bao vây lưu manh vào giữa.

Hướng Nhật khinh thường nhìn chung quanh một vòng, rõ ràng mấy tên to con lớn xác vô dụng này chưa xứng để hắn để vào mắt.

- Trên tinh thần là bạn học cùng trường, Hướng Quỳ, tao khuyên mày nên nghỉ học đi!

Cẩu Hùng khẽ bẻ mấy đốt ngón tay nghe ‘răng rắc răng rắc’, tỏ ra muốn động tay động chân mới hắn.

- Lý do?

Hướng Nhật mặt không biến sắc nhìn hắn nói, trong lòng mơ hồ cảm giác thấy vấn đề mấu chốt không đơn thuần là chuyện của Tống giáo sư.

- Đơn giản là nắm đấm của tao to hơn mày! – Cẩu Hùng lắc lắc cánh tay quát.

- Vậy thì sao?

Hướng Nhật vẻ mặt như đăm chiêu hỏi. Nấm đấm to không nhất định là thực lực mạnh!

Nhìn vẻ mặt không có chút lo lắng nào của Hướng Nhật, Cẩu Hùng thật sự không dám động thủ. Dù sao, người mà có khả năng thi đậu vào viện đại học này thì chỉ số thông minh cũng không thấp. Theo dự tính ban đầu, một khi đối phương nhìn thấy nhiều người bao vây như vậy thì ít ra cũng sẽ biểu hiện nơm nớp lo sợ, nhưng mà Hướng Nhật hiện giờ lại trấn tĩnh quá mức tưởng tượng của hắn, do đó không thể không làm cho hắn lo lắng.

- Con mịa mày chuẩn bị đi chết đi!

Bạch Mao có vẻ là loại người dễ xúc động, huống chi hắn vốn đã gai mắt Hướng Nhật từ nãy giờ nên nói:

- Bọn tao đánh cho mày nhớ ra đã có làm điều gì lầm lỗi hay không, cho mày nằm trên giường vài tháng nghỉ ngơi suy nghĩ.

Nói xong hắn vén cao tay áo như chuẩn bị đánh người.

- Chờ đã!

Cẩu Hùng kéo lấy hắn giữ lại, nhìn ngược về phía lưu manh, trong mắt lộ ra âm mưu gì đó:

- Mày không nghỉ học cũng được, nhưng mà… sau này không nên quấn lấy Thạch Thanh. Đây là điều kiện của tụi tao.

- Hùng ca! Anh…

Mấy người Bạch Mao nhìn Cẩu Hùng vẻ không hiểu, rõ ràng là không ngờ xảy ra chuyện này. Trước đây bọn chúng đã bàn thảo qua là đem thằng nhóc kia đánh cho tàn phế, bây giờ thì chuyện lại không giống như kế hoạch ban đầu.

Cẩu Hùng cũng không để ý tới phản ứng của phe mình, chăm chú nhìn lưu manh nói:

- Đồng ý thì mày có thể rời đi.

- Mày thích Tiểu Thanh sao?

Hướng Nhật muốn bật cười thành tiếng. Cái thằng súc vật nhát gan vô tích sự này chắc là không muốn sống rồi, tự nhiên lại đi thích ‘Thạch Nữ’ – cô đồ đệ bạo lực yêu dấu của hắn!

- Mày... lưu manh! Ngậm miệng thối của mày lại.

Đối với việc lưu manh gọi tên người tình trong mộng của hắn bằng ‘Tiểu Thanh’ thân thiết như vậy, hắn điên cuồng thét to.

- Nàng là của tao!

Một câu này của Hướng Nhật như giọt nước làm tràn ly nước đầy, Cẩu Hùng điên lên như mất đi lý trí, tay nắm chặt tung ra.

- Dừng tay!

Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên. Ở xa xa, Thạch Thanh với vẻ mặt giận dữ đang đi tới.

Cẩu Hùng lập tức ngừng ngay lại, quay đầu nói với giọng nhát gừng:

- Thạch Thanh, cái này…

- Lần trước bị người giáo huấn còn chưa đủ sao?

Thạch Thanh lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lóe hàn quang làm hắn thấy run sợ trong lòng.

- Ta…

- Cút!

Không đợi đối phương nói xong, nàng lạnh lùng hét một tiếng, lộ ra phong thái cực kỳ bạo lực đầy ấn tượng của ‘Thạch Nữ’.

Trải qua một lúc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cân nhắc tới thực lực của hai bên cộng với việc nhớ lại kinh nghiệm thống khổ nằm liệt trên giường một tháng tám ngày, rốt cuộc Cẩu Hùng ánh mắt oán hận liếc nhìn Hướng Nhật không cam lòng mà rời đi.

- Tiểu Thanh, sao em lại tới đây?

Hướng Nhật tỉnh như ruồi đưa tay vòng qua cái eo của nàng, miệng kề sát vào tai nàng nói nhỏ. Từ sau sự kiện lần đó, hắn lại càng thích chọc ghẹo cô đồ đệ lạnh như tảng băng mà có lắm anh cũng dám hy sinh làm tàu ‘Titanic’ đâm vào mà chết này.

- Sư phụ!

Thạch Thanh toàn thân run lên, giọng nói cũng run run theo:

– Em vô tình thấy anh đi cùng bọn họ nên đi theo xem có chuyện gì.

Thực ra nàng đã sớm đứng chờ hắn nơi cổng trường. Cũng không biết có phải nghe Sở Sở nói hắn thường xuyên trốn học nên nàng xung phong đứng ra nhận nhiệm vụ canh chừng hắn hay vì một lý do nào khác thì cũng không biết được.

- Có phải vậy không đó?

Hướng Nhật thấy đồ đệ khuôn mặt đỏ au, đang tính đùa giỡn cùng nàng một chút thì tiếng chuông điện thoại quái ác lại vang lên.

Nhưng lần này không phải là người khác gọi lại mà là tiếng chuông báo có tin nhắn. Người nhắn tin là Hầu Tử, trên màn hình điện thoại một dãy số ‘999999999’ hiện ra

Đã xảy ra chuyện!

Hướng Nhật cũng không chần chừ nghĩ ngợi xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói với nàng một câu "chờ anh trở lại!" rồi nhanh chóng chạy biến mất.

Chú Thích:

"Đại bổng gia hồ la bặc" chánh sách = chính sách cây gậy và củ cà rốt - chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. 'Cây gậy' tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, 'củ cà rốt' tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 20:38
Dkm rút cu ra mà địt con mẹ nó đi ! Lằng nhằng vcc !
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:29
tác giả đang đi du lịch thế giới dự kiến 1 năm nữa mới du lịch song
Hieu Le
13 Tháng mười hai, 2016 06:27
ad khong thấy tl gì cả
BÌNH LUẬN FACEBOOK