Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mày đã làm gì với con gái tao rồi!

Thạch Trung Chính cuống cuồng vớ lấy cái gạt tàn muốn phang hắn một cái.

Hướng Nhật không có vẻ gì muốn né tránh thứ vũ khí trên tay ông ta, mặt không biến sắc trả lời:

- Thông thường đầu óc những người lớn tuổi cũng không được bình thường, thuật ngữ khoa gọi là ‘chứng vọng tưởng do cao tuổi’. Lão già, không phải là ông đang bị bệnh đó chứ? Tôi chỉ tùy tiện mà hỏi vậy thôi. Yên tâm! Tôi còn chưa chạm đến tay của Tiểu Thanh.

Dừng lại một chút bất ngờ hắn tiếp lời:

- Nhưng sau này thì chưa biết được!

Thạch Trung Chính đang định buông gạt tàn xuống, nghe đến đây lại nhảy dựng lên như muốn phát điên:

- Tao cảnh cáo mày, nếu mày làm chuyện gì với Tiểu Thanh thì đừng trách tao trở mặt vô tình!

- Tình yêu thật khó nói! Chuyện yêu đương của hai người trẻ tuổi người như ông có thể hiểu được sao? Những phút giây nông nổi trong tình yêu cũng là chuyện hết sức bình thường!

Hướng Nhật ngồi vắt chéo hai chân không coi sự uy hiếp của Thạch Trung Chính vào đâu.

- Hừ, mày nhớ kỹ cho tao, nếu trước khi tốt nghiệp mà Tiểu Thanh có bầu, tao cắt cái đó của mày cho chó ăn ngay lập tức!

Thạch Trung Chính dằn mạnh cái gạt tàn, hung hăng đe dọa.

- Đúng là già rồi có khác, đầu óc sao toàn nghĩ những chuyện xấu xa, quan hệ giữa tôi và Tiểu Thanh vô cùng trong sáng. Hơn nữa bây giờ có rất nhiều ‘sản phẩm an toàn’, dù tôi thực sự không muốn dùng vì nó làm giảm cảm giác, nhưng vì muốn giữ lại 'cái đó', tôi đành phải ép mình sử dụng vậy!

Hướng Nhật dõng dạc nói.

- Thằng nhóc con đừng làm ra vẻ tử tế, nếu không có sự kiện năm xưa thì coi chừng ông đây bắn bỏ mày!

Thạch Trung Chính vừa nói vừa cầm lấy một quả chuối trên mâm hoa quả đặt nơi bàn làm động tác như nổ súng.

- Từng nghe nói ông là bộ đội xuất ngũ, tuy rằng rất có uy phong nhưng thật ra cũng không làm tôi sợ hãi tí nào!

Hướng Nhật biết lão già này trước kia là nhân vật rất có uy tín trong một quân khu bộ đội, tính tình rất nóng nảy, động một tí là rút súng ngắn ra dọa người. Có điều Hướng Nhật thật cũng không phải là loại người bình thường, thứ ‘trò chơi’ ấy còn lâu mới dọa được hắn.

- Nếu mày rõ về tao như vậy, thì cũng nên nhớ rằng tao nói được là làm được!

Thạch Trung Chính lạnh lùng nói.

- À há! Quả chuối này trông ngon và bắt mắt thế, màu sắc vàng óng nuột nà, to dài hấp dẫn, là để cho tôi sao?

Hướng Nhật làm như không thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống hắn của lão già cố tình buông lời châm chọc. Hắn tiếp sau đó còn trơ tráo cầm lấy quả chuối bóc vỏ rồi tọng luôn vào mồm nhai tóp tép.

- Mày...

Thạch Trung Chính theo bản năng quân nhân đưa tay sờ soạng bên hông mình nhưng lại phát hiện không còn ‘hàng nóng’ nữa. Lúc này ông ta mới nhớ rằng mình không làm tư lệnh đã lâu, nếu như trước đây thì thằng nhóc con trước mắt đã ‘đùa với tử thần’ mà không biết. Điều này cho thấy thói quen từ hàng chục năm trước của ông ta tới giờ vẫn không sửa được.

- Tôi nói ông có thể hèn nhát làm được chức thị trưởng, mấy năm trước không chỉ xém chút nữa ông bị người ta hại chết, bây giờ còn không làm công việc văn phòng cho tốt, tự nhiên khuyến khích con gái bỏ học trong khi nàng là một trong ba học sinh đứng đầu lớp… Để làm gì! Ông đừng có trừng mắt, tôi nói có sai không? Sự thật rõ ràng xảy ra ngay trước mắt. Lần đó nếu tôi không mang hồ sơ nghe lén nói cho ông biết, bây giờ ông còn có thể ngồi yên ổn ở cái ghế này sao? Sợ rằng đã sớm hưởng ‘kỉ luật nội bộ’, bị sở kiểm tra mời đi dùng trà rồi…Nhìn cái gì, nhìn chưa đủ sao, nói ông đó! Tôi đang ngồi đây không thể vào lớp là vì ông dùng áp lực ép con gái mình giở trò mỹ nhân kế…để làm gì? Lại còn muốn dùng gạt tàn đập tôi, ngon thì đập đi, thử xem… *** dám đập không?

Hướng Nhật muốn chụp cho lão già vài cái bô bự nữa. Bất quá lão Thạch không còn nhịn được nữa cầm gạt tàn đập luôn.

Hướng Nhật đưa tay chụp lấy cái gạt tàn đang đánh tới, chân lên gối nện thẳng vào háng lão già, đang định lên gối cho nát bét hai quả ‘trứng gà’ của lão già thì bất chợt đồ đệ đi ra thấy cảnh này kinh ngạc hỏi:

- Ba, sư phụ, hai người đang làm gì thế?

- À, không có gì, không có gì, anh nghe trước đây thị trưởng cũng là cao thủ nên muốn học hỏi một chút.

Hướng Nhật cười ha hả rồi buông tay ra.

Gương mặt Thạch Trung Chính đang đỏ bừng như gấc hạ xuống, cổ tay bị bóp trở nên tê dại, từ chỗ "tiểu đệ đệ" âm ỉ truyền lên cảm giác đau đớn. Trước đây khi nghe con gái nói ‘sư phụ’ một mình chống lại cả trăm người ông không tin, bây giờ cũng phải tin đến một nửa. Nói thế nào thì mình cũng là cao thủ bậc nhất trong quân đội, tên lỏi con này chỉ tiện tay bóp tay mình vài cái mà mình mất hết sức chiến đấu, đúng là đáng sợ. Nhưng mà cái thằng chó đẻ này cũng không biết ‘kính lão đắc thọ’, xuống tay thật tàn nhẫn!

- Thì ra là như vậy! Sư phụ là anh thắng rồi phải không?

Thạch Thanh từ lúc nhìn thấy ngón tay hắn đâm xuyên qua tấm ván, đã hâm mộ hắn đến điên cuồng, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến mặt mũi ông già mình thế nào nữa.

Thạch Trung Chính hừ lạnh, thái độ của con gái coi trọng người ngoài khiến lão cực kỳ bất mãn:

- Thanh Thanh, sao con lại ra đây? Phụ mẹ con nấu nướng xong hết rồi sao?

- Món cá và các món khác đều đã xong rồi, mẹ nói mẹ có thể tự làm, bảo con đi ra!

- Tiểu Thanh, lại đây ngồi đi!

So với Thạch Trung Chính đang bực bội, tâm tình của Hướng Nhật rất tốt, hắn vừa ép được lão già nên cảm thấy cực kỳ thoải mái.

- Được, thưa sư phụ! - Thạch Thanh gật đầu đồng ý đến ngồi bên hắn.

Hướng Nhật liếc mắt nhìn người đối diện, đột nhiên ác ý trong lòng hắn nổi lên, hắn bất ngờ đưa tay khoác vai đồ đệ, ghé miệng dán sát lỗ tai nàng thì thầm:

- Tiểu Thanh, phương pháp lần trước anh dạy cho em, đã thử bao giờ chưa?

Thạch Thanh dù vẫn chưa quen cái kiểu thân mật như vậy của hắn, nhưng đây cũng không phải lần đầu, hơn nữa nàng hiểu sư phụ cũng không có ý đồ gì bất lương với nàng nên cũng chấp nhận mà không phàn nàn gì:

- Có chút khó khăn nhưng sư phụ yên tâm, em sẽ cố gắng luyện tập.

Lúc này Thạch Trung Chính xem ra là ở vào thế đã rồi, tác dụng của sự cự tuyệt không như mong muốn, nhìn hai đứa vai kề má ấp mà con gái của mình lại không có tí phản đối nào, xem ra điều lo lắng nhất đã xảy ra. Mới vừa rồi thằng chó đẻ còn nói chưa có sờ qua Thanh Thanh, đúng là nó chơi mình! Dám địch lại ông mày, ông mày bắn nát đầu mày!

Thạch Trung Chính không thể nhịn được nữa, đang định vọt vào phòng sách gọi điện cho tên cộng tác theo mình hơn chục năm đi xử đẹp cái thằng lỏi con trước mặt, thình lình tiếng đập cửa vang lên.

- Thanh Thanh, mau ra mở cửa!

Thạch Trung Chính lập tức từ bỏ ý định trong đầu, bảo cô con gái đi mở cửa.

- Dạ vâng! Thạch Thanh đứng lên chạy thẳng ra cửa.

- Thằng chết bầm kia, rốt cục mày đã làm gì con gái tao hả?

Thạch Trung Chính nghiến răng trèo trẹo thấp giọng hỏi.

- Không có, thực sự là không có gì, thề có trời đất là không có!

Đáng lẽ chỉ cần một câu trả lời ‘không có’ xem như đã quá đủ, đằng này lưu manh cứ lập đi lập lại với ý đồ không phải là để cho ông già tin vào lời thề thốt kia, mà ngược lại là hắn muốn lão hiểu lầm.

- Tiên sư bố mày…

Thạch Trung Chính đột nhiên im tiếng không nói nữa, cũng không phải là do lòng nhân từ gì đó mà do lão thấy con gái dẫn theo một gã thanh niên đi vào.

- Ba, con lên lầu đọc sách đây!

Thanh Thanh nói xong quay qua Hướng Nhật gật đầu chào rồi nhanh chóng biến mất.

Hướng Nhật dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn gương mặt như ‘đưa đám’ của đồ đệ hắn cũng biết là nàng không hoan nghênh người khách vừa đến tí nào.

Thạch Trung Chính thì vui mừng lộ hẳn ra trên mặt, ân cần niềm nở mời vị khách mới tới kia đến ngồi cạnh mình mà hỏi han đủ điều. Hướng Nhật ác ý nghĩ thầm: thằng nhóc này không phải là con rơi của lão đấy chứ? Trông thấy kiểu thân mật của hai người cũng khiến cho người bình thường phải sinh nghi.

Tên này đại khái chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng. Trông hắn không quá ‘tiêu sái anh tuấn’ nhưng cũng không đến nỗi quá khó nhìn. Đặc biệt hấp dẫn người chính là giọng nói rất dễ nghe, rất nam tính của hắn, theo kiểu mà Hướng Nhật gọi là “đỏm dáng”, đương nhiên trong cách gọi này cũng có chút ghen tỵ.

Có thể là lần đầu tiên được Thạch Trung Chính tiếp đón nồng hậu đến vậy cho nên hắn hơi bất ngờ lộ ra chút ‘kinh hãi khi được yêu’, cẩn thận trả lời từng câu từng chữ của ông bố vợ tương lai. Chỉ có con mắt có vài phần cảnh giác khi ngẫu nhiên nhìn Hướng Nhật đang ngồi một mình ở bên kia.

Hướng Nhật cũng rất chú ý đến tên này, lẽ ra hai người chẳng hề quen biết nhau thì không có lý do gì để hắn phải đề phòng mình như vậy. Đột nhiên hắn nhớ ra lão Thạch từng nói đồ đệ có rất nhiều người theo đuổi, phải chăng tên này cũng là một trong số đó? Nói như vậy thì hắn xem ra là ‘tình địch’ của mình rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Duong Hai Tran
09 Tháng năm, 2023 09:17
óc chó biết con *** gì
Duong Hai Tran
09 Tháng năm, 2023 09:16
ngu
Hieu Le
07 Tháng mười một, 2022 22:35
Hình như đọc tới đây lâu lắm rồi thì phải. Ad chết rồi à
bblong
02 Tháng năm, 2022 09:55
thanh niên bị ngáo đá ah? truyện này ra đời vào những năm 2009-2010, truyện kia thì mới ra đời tầm 6 7 năm thôi, bộ nào ăn cắp bộ nào thì m tự hiểu. Ngu nó vừa vừa thôi
Chung PY
21 Tháng ba, 2020 08:36
thằng tác giả óc chó ăn cắp ý tưởng xong bị tố cáo chứ đâu viết được truyện đâu.
Chung PY
21 Tháng ba, 2020 08:34
truyện này ăn cắp ý tưởng truyện cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp của tôi. từ cốt truyện đến tình huống có nhân vật lấy y gốc luôn như an tâm giống cả tên đến bối cảnh. truyện ăn cắp nên bị tố cáo bản quyền. đừng nên đọc mất tgian.
Duc Nguyen
16 Tháng sáu, 2019 23:06
Truyện này đọc từ những chương tâm 800-900 bắt đầu cảm giác người khác viết
Nguyen Chung
12 Tháng năm, 2019 14:49
Chuẩn, cái truyện gì càng đọc càng hãm ***
Hieu Le
09 Tháng tư, 2019 00:30
t đề nghị thằng óc vật nào đang viết thì dừng lại và thằng đang chuẩn bị up lên thì chọn cancel
Binh Tran
20 Tháng mười, 2018 16:49
Có mỗi chuyện từ mỹ về đến khi gặp mặt hướng phụ mà những mấy kiểu chả hiểu mô tê gì
Duc Nguyen
17 Tháng bảy, 2018 04:35
bắt đầu tư cháp có hướng phụ là tác giả khác viết hay dịch thì phải. dời dạc, bừa bãi ko kết cấu
lovelyday
25 Tháng sáu, 2018 23:40
Ta thấy có nhiều phiên ngoại quá, k biết xuất bản có hết PN này k nhỉ?
4u4ever
22 Tháng sáu, 2018 07:15
Đúng là kỳ án ánh trăng thật. Thấy Quỷ Cổ Nữ mình nhảy vào, đọc văn án thấy quen quen, té ra quen thật
lovelyday
22 Tháng sáu, 2018 01:48
ơ hoá ra đây là Kỳ án ánh trăng...............
Hieu Le
14 Tháng tám, 2017 13:26
mía nó tác giả ngừng viết rồi mà bọn rảnh lol lôi đâu ra mấy chap úp lên làm hư bột hư đường đẽo hiểu thằng nào viết mấy chương sau mà óc thế không biết làm tụt cảm súc
Hieu Le
01 Tháng năm, 2017 20:44
đó là những gì nghe nói còn lý do cụ thể thì chịu
Hieu Le
01 Tháng năm, 2017 20:43
từ chap 7.800 gì đó là tác giả ngừng viết nghe đâu vì chanh chấp bản quyền gì đó...và chuyển sang viết truyện khác...sau nay khi tranh chấp song tác giả có viết lại nhưng tốc độ rất rất thấp gần như là cả tháng mới 3.4 chap...sau 1 khoảng thời gian dài thì truyện ngừng viết......không biết vì lý do gì...ngừng hoạt động 1 thời gian thì truyện lại có chương mới nhưng không rõ là phải của tác giả cũ hay không mà truyện rời rạc và nhạt hẳn...phải nói là nhạt, nhạt vccc
Hieu Le
14 Tháng hai, 2017 12:46
chuyen doc cang ngay cang nham
Hieu Le
01 Tháng hai, 2017 19:18
truyện đo thị mà
Hieu Le
01 Tháng hai, 2017 19:17
ad cho hỏi sao lại 2 bộ thế bộ nào là thật vậy
Hieu Le
01 Tháng hai, 2017 19:17
ad cho hỏi sao lại 2 bộ thế bộ nào là thật vậy
Hieu Le
25 Tháng mười hai, 2016 06:38
an tâm vừa ngu vừa xấu tính mà xũng thích dc vc
Hieu Le
25 Tháng mười hai, 2016 00:35
noel ra 2 chương phép thuật băng hệ với tinh linh công chúa băng tác giả căn thời gian ghê quá
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 22:24
Lần đầu thử đọc ngôn tình ! Cảm giác thanh niên này bá nhưng nhiều lúc đùa không đúng chỗ, cũng chẳng chung tình ! Chơi con Sở Sở kia nhiều cũng chán thôi !!
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 22:24
Lần đầu thử đọc ngôn tình ! Cảm giác thanh niên này bá nhưng nhiều lúc đùa không đúng chỗ, cũng chẳng chung tình ! Chơi con Sở Sở kia nhiều cũng chán thôi !!
BÌNH LUẬN FACEBOOK