Hướng Nhật lái xe tới sân bay, vừa bước xuống xe đã có ngay hai nam tử mặc quân trang chạy ra chào đón. Hướng Nhật còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, nam tử kia đã mở miệng trước:
- Xin hỏi ngài có phải là Hướng tiên sinh không?
- Đúng vậy, ta là Hướng Quỳ
- Xin chào thủ trưởng!
Sau khi xác nhận xong thân phận của Hướng Nhất. Hai quân nhân kia ngay lập tức tiến hành nghi thức chào theo kiểu quân đội. Sau đó mở miệng nói rằng:
- Người ngài muốn đón đang ở trong sân bay, xin mời thủ trưởng đi theo tôi.
Dứt lời, nam tử kia liên xoay người đi trước dẫn đường
Đi tới phòng chờ của sân bay, Hướng Nhật đẩy cửa bước vào, thấy Lâm nha đầu đang ngồi ăn cơm, nhìn bên cạnh còn có người hầu hạ, Hướng Nhật vội vàng hướng người nọ nói một tiếng cám ơn, sau đó quay sang nhìn Lâm nha đầu nói.
- Tiểu nha đầu, thấy thức ăn Trung Quốc chính gốc thế nào, đi tới Trung Quốc, hài lòng chứ?
Lâm nha đầu ngẩng đầu liếc nhìn Hướng Nhật, hừ nhẹ một tiếng, cũng không them để ý tới hắn, lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Hướng Nhật thất Lâm nha đầu không để ý tới chính mình, đành phải mở miệng nói.
- Ta trở về nhà luôn đây, có đi cùng hay không là tùy ngươi. Mà, nghe đâu chỗ này buổi tối có mấy thứ ma quái hay lắm đấy.
Nói xong, Hướng Nhật gật đầu chào người quân nhân bên cạnh, liền quay người rời đi, không thèm quay đầu lại nữa.
Thấy Hướng Nhật đi thật, Lâm nha đầu cũng bắt đầu thấy sợ rồi. Ở Trung Quốc, nàng thân cô thế cô, ngoại trừ Hướng Nhật ra, nàng cũng chẳng còn ai thân thích cả. Nếu như Hướng Nhật mặc kệ nàng, vậy thì nàng chẳng còn biết đi đâu nữa cả. Nghĩ tới đây Lâm tiểu thư vội vàng ném đồ ăn trong tay đi, chạy về phía Hướng Nhật, vừa chạy vừa mắng.
- Khốn nạn, ngươi đã đáp ứng baba ta là phải chiếu cố thật tốt cơ mà.
Nói xong, đuổi theo Hướng Nhật, cùng hắn lên xe về nhà.
Về đến cửa nhà, Hướng Nhật vừa mở cửa phòng, chúng nữ thấy Hướng Nhật mang về thêm một người con gái nữa, nguyên bản mọi người còn đang trò chuyện rôm rả, thoáng chốc bầu không khí đã trở nên tĩnh lặng quỷ dị, nhất là Hướng mẫu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Thấy thần sắc của mọi người như vậy, Hướng Nhật trong nháy mắt đã minh bạch tình huống hiện tại, liền nói ngay lập tức.
- Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lâm nha đầu (Lãnh Mạc quên tên, Khiết cũng quên tên luôn rồi, ai nhớ nhắc cái :v), là con gái một người bạn tốt ở Mỹ của anh. Cô bé này cũng coi như là cháu gái anh, người bạn tốt ấy nhờ anh chăm sóc nó mấy ngày, cho nên cô bé này trong thời gian tới sẽ ở cùng với chúng ta.
Vừa dứt lời, sắc mặt chúng nữ cũng trở lên dịu nhạt đi nhiều.
Thấy bầu không khí đã trở lên hòa hoãn, Hướng Nhật len lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó quay về phía Lâm nha đầu giới thiệu.
- Đây là mẹ ta?
- Ách. . .
Nhìn Hướng mẫu trước mặt trẻ đến kỳ cục, Lâm nha đầu nhất thời không nói lên lời, bởi vì nàng thật sự không biết nên chào như thế nào.
Hướng mẫu nhận ra điểm khác thường này, vội vàng giải vây:
- Gọi ta là Hướng bá mẫu đi..
- Hướng bá mẫu khỏe ạ.
Thấy tình cảnh này, Hướng Nhật tranh thủ thời gian tiếp tục giới thiệu.
- Đây là Sở Sở tỷ tỷ của ngươi, lại kêu tỷ tỷ đi, chất nữ.
- Đây là An Tâm tỷ tỷ của ngươi.
- Đây là Thiết Uyển, Thiết tỷ tỷ.
- Đây là. . .
- Đây là bác gái Phạm của ngươi.
Nghe được câu ấy, Phạm Thải Hồng trở lên cáu tiết, tức giận nhìn Hướng Nhật quát.
- Hỗn đản, ngươi nói cái gì, ngươi có tin ta liều mạng với ngươi không.
Vừa nói xong, Phạm Thải Hồng trong nháy mắt thay đổi sang một vẻ mặt dịu dàng nữ tính, quầy đầu nhìn Lâm nha đầu nói:
- Tiểu muội muội không nên nghe tên hỗn đản này nói bậy, cứ gọi chị là Phạm tỷ tỷ đi.
Ngay lúc Hướng Nhật vừa muốn mở mồm nói thêm vài ba câu, điện thoại trong túi lại bỗng nhiên vang lên. Hướng Nhật bấm máy nghe, trong điện thoại liền truyền tới tiếng nói:
- Lão đại, Buck tới.