Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thực sự xin lỗi, Jack tiên sinh, để anh đợi lâu, kỳ thực tôi cũng không rành pha trà lắm...

Đợi một lúc thật lâu, Monica rốt cuộc đi ra, trong tay bưng hai chén trà nóng hổi, một chén là cho Hướng Nhật, một chén chắc là cho lãnh diễm nữ nhân bên cạnh, bởi vì ở trước mặt nàng ta cũng không có bất cứ đồ uống gì.

- Không cần khách khí, đối với chuyện trà như thế nào tôi cũng không chú trọng lắm.

Ngay câu nói đầu tiên, Hướng Nhật đã tự nhận là hắn căn bản không rành về uống trà, bưng lấy chén trà đặt trên bàn, đưa lên miệng uống ực một phát. Trước giờ hắn đều không biết thưởng trà, cũng không để ý mùi vị ra sao, chỉ cần có thể làm đỡ khát là được.

Hành vi của nam nhân khiến Monica rất là xấu hổ, kêu mình đi pha trà, thế mà lại không biết uống trà, vừa rồi mình nói thế chẳng qua là muốn tỏ ra khiêm tốn, không ngờ vị Jack tiên sinh này lại không có chút phong độ thân sĩ gì cả, cứ khen đại một câu cũng có tốn bao nhiêu nước bọt đâu?

Lãnh diễm nữ nhân Lưu Phi thì ngược lại, nàng từ tốn nhấp một ngụm, sau đó liền khen Monica pha trà rất ngon.

Điều này làm cho Monica được an ủi phần nào, lại ngồi xuống sofa, phong thái ưu nhã mà đoan trang:

- Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy, hình như rất vui vẻ, có thể chia sẻ cùng tôi không?

- Thực ra tôi đang hỏi Lưu Phi tiểu thư là người nơi nào, tiện hỏi luôn một vài chuyện ở quê hương cô ấy.

Hướng Nhật chủ động mở lời.

- A?

Monica cũng nẩy sinh hứng thú, nhìn về phía lãnh diễm nữ nhân, nói:

- Nói ra thì tôi cũng rất tò mò về xuất thân của Lưu Phi tiểu thư, nhìn bề ngoài thì như người Trung Quốc, thế nhưng mắt cô lại. . .

Monica không nói hết lời, có thể là vì cho rằng nói tiếp sẽ là bất lịch sự.

- Kỳ thực tôi là con lai, ba tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi là người Pháp.

Lãnh diễm nữ nhân thẳng thắn nói ra luôn.

- Thật khéo làm sao, mẹ tôi cũng là người Pháp.

Vẻ mặt Monica rất hưng phấn, càng tỏ ra thân thiết với lãnh diễm nữ nhân.

- Nói như vậy, Lưu Phi tiểu thư cũng biết tiếng Pháp?

- Uhm.

Lưu Phi gật đầu.

Mắt thấy nam nhân bên cạnh không xen miệng vào, Monica đột nhiên dùng tiếng Pháp hỏi:

- Lưu Phi tiểu thư, thực sự là ngày hôm nay cô mới quen Jack tiên sinh sao?

Lãnh diễm nữ nhân kinh ngạc, không rõ đối phương vì sao lại đột nhiên nói tiếng Pháp, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, nàng đành phải dùng tiếng Pháp đáp lại:

- Đúng vậy, hôm nay Jack tiên sinh đã cứu tôi một mạng.

- Tên quỷ hút máu kia ghê gớm không?

Monica lại hỏi

.

Lãnh diễm nữ nhân nhất thời có chút mất tự nhiên, bởi vì quỷ hút máu ở đây chính là bản thân nàng, chỉ có thể ngượng ngùng trả lời:

- Cũng ghê gớm....

- Có phải là trông giống Lưu Phi tiểu thư không?

Monica hỏi tiếp ngay.

Lãnh diễm nữ nhân thoáng cái đã trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn đối phương:

- Monica tiểu thư, cô. . .

Hướng Nhật cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, cô nàng mê tín này cũng quá thần thông đi thôi?

- Thực ra ngay từ lúc cô mới vào cửa, tôi đã đoán được cô chính là quỷ hút máu.

Monica có phần đắc ý, cho nên không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của nam nhân bên cạnh, nàng cứ tưởng rằng nam nhân nghe không hiểu tiếng Pháp.

- Cô, sao cô biết?

- Nhờ vào mùi hương trên người cô.

Monica nói rất tự tin. "

- Hai ngày nay tôi thức dậy là cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hơn nữa, bên người cứ có một mùi nước hoa khác với thứ nước hoa tôi dùng trên người, khi mà cô vừa đến gần tôi, tôi đã phát hiện mùi hương kia là tỏa ra từ trên người cô.

- Vậy cô không sợ sao?

Nếu đã bị vạch trần thân phận, lãnh diễm nữ nhân thấy tốt nhất là cứ giữ bình tĩnh.

- Thực ra lúc đầu tôi rất sợ, cứ nghĩ cô muốn giết chết tôi, nhưng trên người cô tôi lại không thấy có địch ý, hơn nữa cô xinh đẹp như thế, tôi biết cô sẽ không hại tôi.

Monica nhìn chăm chăm vào lãnh diễm nữ nhân, khuôn mặt quả thực không hề có vẻ sợ hãi.

Hướng Nhật bên cạnh hoàn toàn không biết nói gì nữa, ai ngờ mấy lời nói dối mà mình tưởng như rất hoàn mỹ đã sớm bị cô nàng mê tín sợ quỷ muốn chết này vạch trần, hơn nữa nàng ta còn che giấu rất kỹ, trình độ diễn kịch phải sánh bằng ảnh hậu chứ chẳng đùa. Nếu như không phải nàng tự nói ra, sợ rằng bản thân mình vĩnh viễn sẽ không biết gì. Lúc này Hướng Nhật rốt cuộc cũng nhớ ra thân phận của đối phương là gì, nàng ta là quản lý viên cao cấp của một công ty hàng đầu thế giới, nếu không có đầu óc khôn khéo, e rằng cũng không leo lên được vị trí cao như vậy.

- Monica tiểu thư, vì sao đến giờ cô mới vạch trần tôi? Nếu cô đã biết từ trước . .

Nói đến đây, lãnh diễm nữ nhân bỗng nhiên nhìn lướt qua nam nhân bên cạnh, hình như nàng ta đã biết nguyên nhân. Có lẽ là đối phương cũng đề phòng mình, sợ một khi vạch trần sẽ bị mình lập tức trở mặt, nhưng giờ có nam nhân ở đây thì lại khác, nàng được bảo đảm an toàn, đương nhiên là dám nói ra.

- Nguyên nhân tôi nghĩ cô đã đoán được.

Nhìn thấy vẻ mặt của lãnh diễm nữ nhân, Monica cũng thoáng liếc mắt sang Hướng Nhật bên cạnh, sau đó còn nói thêm.

- Kỳ thực còn một nguyên nhân nữa, là tôi không muốn để Jack tiên sinh biết chuyện tôi đã minh bạch thân phận thực sự của cô.

- Không để Jack tiên sinh. . .

Lãnh diễm nữ nhân dùng ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua nam nhân, đang định nói hết lời, Hướng Nhật bên cạnh đột nhiên ho nhẹ một tiếng, đồng thời nháy mắt với nàng một cái. Lãnh diễm nữ nhân lập tức im bặt, không nói tiếp nữa, có điều vẻ mặt càng thêm kỳ dị.

- Đúng rồi, Lưu Phi tiểu thư, theo tôi đoán, cô nói Jack tiên sinh cứu cô một mạng, nhưng thật ra là anh ấy không làm khó dễ cô mà buông tha cô phải không? Cho nên cô mới cảm kích anh ấy, đúng chứ? Có lẽ việc cô tới chỗ tôi cũng là xuất phát từ gợi ý của Jack tiên sinh, tới giải trừ nỗi sợ hãi của tôi phải không?

Monica tiếp tục phân tích, tuy nàng liên tục dùng phương thức đặt câu hỏi, nhưng vẻ mặt lại rất quả quyết.

Trong lòng Hướng Nhật nhịn không được âm thầm vỗ vỗ tay, tuy mấy lời của cô nàng mê tín này cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng một người bình thường mà có thể liên tưởng được nhiều như vậy, đã đủ chứng minh đấy là một thiên tài có chỉ số IQ rất cao. Có điều trong lòng Hướng Nhật cũng có một chút buồn cười, nàng không muốn để mình mình biết chuyện nàng vạch trần được chân tướng mọi việc, nhưng lại không biết thực ra mình đã nghe hết vào tai. Cô nàng này, trước đó cũng không xác định xem mình có biết tiếng Pháp hay không, chưa gì đã võ đoán là mình nghe không hiểu, cái này có thể coi là sơ hở lớn nhất của nàng hay không nhỉ?

Lãnh diễm nữ nhân cũng không phản bác, nếu đối phương đã thay nàng trình bày hết thảy, nàng cũng không cần phải giải thích gì thêm.

- Lưu Phi tiểu thư, ngươi cảm thấy Jack tiên sinh là người thế nào?

Có thể là vì thấy lãnh diễm nữ nhân không lên tiếng, Monica cho rằng nàng đã ngầm thừa nhận, bèn chuyển sang nói về nam nhân bên cạnh.

- Anh ấy. . . Rất mạnh.

Lãnh diễm nữ nhân có hơi ngập ngừng.

- Điểm này tôi đồng ý.

Monica gật đầu, nàng đã thấy tận mắt sức mạnh của đối phương, tạm không nói đến chuyện dấu vết ác quỷ trên người mình được Jack tiên sinh khu trừ, chỉ nói riêng chuyện ở công viên rừng rậm quốc gia của New York, cũng có một tên quỷ hút máu đánh lén, thế nhưng vẫn bị Jack tiên sinh tiêu diệt như thường.

Vừa nghĩ đến điều này, Monica không khỏi nhớ lại chuyện lần ấy đã nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của nam nhân, bề ngoài trông chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng sau khi cởi áo lại lộ ra những múi cơ bắp rắn chắc và rất cân đối... Nghĩ một hồi, Monica liền đỏ mặt, nhưng lại nhớ tới chuyện vừa rồi, nam nhân kêu mình đi pha trà mà lại chẳng biết gì về trà đạo, nàng nhịn không được thầm nói một câu:

- Đáng tiếc là không có phong độ thân sĩ.

Hướng Nhật rốt cuộc không im lặng được nữa, trước đó nói những chuyện không liên quan đến mình thì hắn có thể nhẫn nại, nhưng giờ lại nói hắn không có phong độ thân sĩ, cái này thuộc về vấn đề hình tượng, nhất định phải kháng nghị:

- Monica tiểu thư, nói xấu trước mặt người ta như vậy hình như cũng không có phong độ thân sĩ thì phải?

- Ah~~

Monica cả kinh, từ trên ghế sofa đứng bật dậy, ngón tay run run chỉ vào Hướng Nhật.

- Jack tiên sinh, anh…anh biết tiếng Pháp?

- Tôi có nói với cô là không biết tiếng Pháp sao?

Hướng Nhật nhìn đối phương bằng ánh mắt trêu chọc, có thể là vì quá kích động, hai gò bồng đảo no tròn mềm mại trước ngực Monica cũng không ngừng phập phồng, làm Hướng Nhật thầm nuốt nước miếng không thôi.

Monica nhất thời đỏ bừng cả mặt, lại nhớ tới việc những lời vừa rồi của mình đều bị nam nhân nghe vào tai, nàng xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái hố để chui vào, vội vã đánh trống lảng:

- A, sắp tới giờ cơm trưa rồi, Jack tiên sinh, cả Lưu Phi tiểu thư nữa, chúng ta cùng đi nhà hàng dùng cơm đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 20:38
Dkm rút cu ra mà địt con mẹ nó đi ! Lằng nhằng vcc !
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:29
tác giả đang đi du lịch thế giới dự kiến 1 năm nữa mới du lịch song
Hieu Le
13 Tháng mười hai, 2016 06:27
ad khong thấy tl gì cả
BÌNH LUẬN FACEBOOK