“Đến xem, đến xem đi, Cửu Anh thảo hơn ba trăm năm, Hấp Hồn mộc, vật liệu chế thuốc cực tốt đây...”
“Hàn Băng phù tam giai, Diệu Nhân đan, chỉ đổi không bán!”
“Linh khí thượng phẩm Ngự Thiên hoàn, sản phẩm của Ngự Khí tông đây...”
“Mau mau mau, các loại vật liệu đã được tinh chế đây, chỉ bán trong hai ngày.”
๑๑۩۞۩๑๑
Phía tây khu chợ, những lời chào hàng vang lên không ngớt.
Cảm nhận được không khí náo nhiệt xung quanh, Bạch Mộc Trần bước chầm chậm qua các quầy hàng, trong lòng không khỏi tán thưởng, sản vật Tiên Giới thật phong phú, không ít thứ kỳ lạ cổ quái khiến chàng mở rộng tầm mắt. Mà đây mới chỉ là khu chợ bình thường trong một xó núi mà thôi, thật không tưởng tượng nổi khu chợ lớn ở tiên thì sẽ đồ sộ tới mức nào.
Đa số những thứ mà các tiểu thương bán ra ở đây đều là đan dược, vật liệu linh khí, cũng có một số thứ linh tinh mà ngay cả chủ quán cũng không biết nó có tác dụng gì, chỉ nói là tìm được ở một căn mộ trong núi hay một hang động bí mật nào đó... Đương nhiên, những thứ đó thật giả lẫn lộn, tất cả đều dựa vào ánh mắt và vận may của người mua.
Những thủ đoạn đó, khi Bạch Mộc Trần rèn luyện nơi thế tục cũng đã gặp không ít, đương nhiên chỉ mỉm cười bước qua, song các loại đan được và linh khí lại khiến chàng phát thèm. Có điều, thích thì thích thật song với thân phận của chàng lúc này vốn chẳng có tư cách để mua những thứ đó. Giờ điều duy nhất chàng muốn làm là mua chút linh mộc và phù ấn, luyện chế chút tiên phù, giúp mình có thêm thủ đoạn bảo mệnh.
๑๑۩۞۩๑๑
Không thể không nói chợ Cảnh Lan quả thật hơn xa chợ nô, chẳng những đầy đủ các loại hàng hóa mà ngay cả giá cả cũng rẻ hơn chợ nô rất nhiều.
Bạch Mộc Trần chỉ dạo một vòng đã đễ dàng mua được hơn trăm phần linh mộc nhất cấp và chín phù ấn nhất cấp. Cũng bởi thế, chàng tiêu sạch số tiền tiết kiệm được trong thời gian gần đây, còn tiên thạch Nam Môn Phi Vũ đã cho, không tới lúc vạn bất đắc dĩ chàng sẽ không động tới.
Không công không nhận lộc, tham lam chỉ tổ hại mình, những lời này không phải ai cũng hiểu.
“Tiên thạch ít quá!”
Nhìn đống hàng hóa trước mắt, Bạch Mộc Trần không khỏi nhớ lại túi đựng đồ mà mình làm mất trong cơn lốc hỗn loạn hồi trước, trong đó chẳng những chất đầy tiên thạch mà còn cả một món tiên bảo chàng đoạt được sau khi giết chết thiên tiên. Nếu không mất cái túi này, tài sản của chàng chắc chắn không ít hơn thiên tiên bình thường.
Giữa lúc đang nhớ lại, vài điểm sáng lọt vào mắt Bạch Mộc Trần. Chàng theo ánh sáng nhìn lại, thấy một quầy hàng nơi góc chợ.
Chủ nhân quầy hàng đó là một gã đàn ông trung niên gầy gò, lưng hơi còng, hai mắt đục ngầu song lại lộ vẻ sắc bén. Bên cạnh gã còn một cô bé trông không có gì đặc biệt, đang ngồi xổm bên cạnh.
Bạch Mộc Trần từ từ bước tới, ánh mắt đảo qua quầy hàng thấy rất nhiều thứu cũ kỹ cổ xưa, còn thứ khiến chàng để ý nhất chính là vài mảnh nhỏ to bằng ngón tay cái, ẩn chìm ánh sáng.
“Tiên tinh!”
Bạch Mộc Trần ho nhẹ một tiếng, khiến gã đàn ông trung niên chú ý tới.
“Ô! Ánh mắt các hạ thật tinh tường!”
Gã đàn ông trung niên nhìn Bạch Mộc Trần từ trên xuống dưới, khi thấy nô ấn màu trắng nơi mi tâm của đối phương lại hơi giật mình, hiển nhiên gã không ngờ một tiên nô lại nhận ra lai lịch mấy mảnh nhỏ này.
Đúng như người ta nói, ngàn năm tiên thạch, vạn năm tiên tinh.
Tại Tiên Giới, tiên thạch là tài nguyên mà tất cả các đại tiên tông tranh đoạt, chẳng những có thể dùng để tu luyện mà còn dùng được như tiền tệ để mua bán, còn tiên tinh là tài nguyên quý giá hơn nhiều so với tiên thạch, là sản vật mà chỉ Thượng Tam Thiên mới có. Trong đó ẩn chứa lực lượng ngũ hành, nếu tu luyện công pháp ngũ hành hiệu quả sẽ càng cao.
Dưới tình huống bình thường, một khối tiên tinh hoàn chỉnh có thể đổi được hơn ngàn tiên thạch, hơn nữa có tiền cũng chẳng có hàng, chỉ tiếc là vài mảnh nhỏ này nguyên lực đã chẳng đủ một phần trăm, muốn dùng để tu luyện quá khó, chẳng bằng mua thẳng chút tiên thảo đan dược còn hơn.
Gã đàn ông trung niên mở quán đã nửa ngày mà chỉ thi thoảng mới có vài người thấy hứng thú, song vì mảnh tiên tinh này quá yếu nên ai cũng tiếc nuối bỏ đi. Tới giờ gần như không ai hỏi nữa.
“Các hạ muốn mua tiên tinh? Mấy mảnh này tuy không hoàn chỉnh nhưng vẫn ẩn chứa không ít nguyên lực, mỗi viên chỉ một trăm tiên thạch thôi, rất rẻ, mặt khác, ta còn có các loại vật liệu và vài thứ đồ cổ cũng cực tốt...”
Gã trung niên không vì thân phận tiên nô của Bạch Mộc Trần mà coi thường, ngược lại thao thao bất tuyệt, không ngừng giới thiệu các loại hàng hóa trong quán.
“Một trăm tiên thạch?”
Bạch Mộc Trần cười khổ vuốt vuốt mũi, quả thật chàng rất hứng thú với mấy mảnh tiên tinh này, song khổ nỗi giờ đang nghèo kiết xác, vốn chẳng có năng lực mua chúng.
Thấy đối phương lộ vẻ ngượng ngập, gã trung niên cũng thầm biết lần này chắc chẳng bán được rồi.
“A? Đây là...”
Đang lúc Bạch Mộc Trần chuẩn bị đi, khóe mắt liếc qua, dừng trên miếng da thú lót mấy mảnh tiên tinh.
Đó là một tấm da thú rách rưới, phần phép có vết như bị lửa thiêu nhưng không có chút đấu vết lạ nào, trông qua cũng vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt. Điều duy nhất khiến Bạch Mộc Trần chú ý là hình người đầu thú in trên tấm da.... Hình ảnh này cũng đã rách nát, chỉ còn nửa người trên, đầu mọc hai sừng, có ba cánh tay, không biết là yêu hay là ma.
Hình dạng này dù thiếu song lại tạo cho người ta một cảm giác cổ kính thê lương. Nhìn nó, Bạch Mộc Trần bỗng cảm thấy thân thể mình như đứng giữa đất trời, chịu sự cô độc và tịch mịch vô vàn, cần giết chóc không ngừng mới có thể phát tiết nỗi đau trong lòng.
Gã trung niên thấy sắc mặt Bạch Mộc Trần có điểm lạ bèn hỏi: “Các hạ sao vậy?”
“Xin hỏi... đây là cái gì?”
Bạch Mộc Trần thu liễm tâm thần rồi ngồi xổm xuống, đẩy những vật khác ra, cầm tấm da thú lên quán át cẩn thận... Chạm tay vào tấm da thì thấy thô ráp, ngoại trừ cứng cỏi ra không còn điểm nào đặc biệt, nếu không cảm nhận được khí tức hung lệ từ vật này, suýt nữa Bạch Mộc Trần cũng bỏ qua nó.
Chỉ nghe gã trung niên giới thiệu: “Miếng da thú này ta phát hiện trong một động cổ, chắc là một bảo bối, chỉ tiếc đã bị hỏng, mất đi linh tính, ta thấy miếng da này cứng cỏi nên mới dùng để lót đồ... Sao, các hạ có hứng thú với vật này?”
“Đúng vậy, quả có chút hứng thú.”
Bạch Mộc Trần cười nhạt: “Hình vẽ trên miếng da thú này rất đặc biệt, ta muốn mua về nghiên cứu, chẳng hay nó giá bao nhiêu?”
“Cái này...”
Gã trung niên nhìn miếng da thú rồi lại nhìn Bạch Mộc Trần, lộ vẻ nghi hoặc và hoài nghi.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, gã trung niên lại hỏi ngược lại: “Vật này không có giá trị gì với ta, ta không biết vì sao các hạ lại cảm thấy hứng thú, nhưng nếu đã thấy nó giá trị, vậy các hạ mời ra giá!”
Nếu là tiểu thương bình thường, thấy người mua đều sẽ dùng hết sức đẩy giá, thổi phồng hàng hóa của mình lên tới tận mây xanh, nhưng gã trung niên này chẳng hề có ý ép giá, đôi khi thành thật còn tốt hơn tính kế.
Đây là người làm ăn thành thật.
Bạch Mộc Trần thầm đồng tình, lấy từ trong ngực ta một túi đồ, là túi tiên thạch mà Nam Môn Phi Vũ cho chàng. Bạch Mộc Trần vốn không định dùng túi tiên thạch đó, có điều giờ đang cần, chàng cũng chỉ đành nhận nhân quả này thôi.