Ngoài Tàng Thư Lâu lại một lần nữa chìm vào trầm lặng, chỉ có vụn gỗ bay lả tả khắp nơi.
Mỗi người sắc mặt đều có vẻ khác nhau, trong mắt đầy tâm trạng phức tạp.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ là thứ vô bổ như tiên phù lại còn có thể sử dụng xảo nhiệu như vậy sao? Không chỉ nhanh chóng thuận tiện mà còn có thể bùng phát ra uy lực vượt xa tưởng tượng.
Hơn nữa đây vẫn chỉ là Phong Mang Thuật bình thường. Tiên phù nhất giai đã có thể sản sinh uy lực mạnh mẽ như vậy, nếu là nhị giai, tam giai, thậm chí càng cao cấp hơn, vậy sẽ cường đại tới mức nào?
Đám người Nam Môn Tiêu Viễn lại phải đánh giá lại Bạch Mộc Trần. Thông qua thủ pháp điệp phù vừa rồi, bọn họ có thể tưởng tượng được thời kỳ thượng cổ phù đạo hưng thịnh ra sao, hơn nữa có thể truyền lưu tới tận ngày nay, trở thành một trong Tiên đạo ngũ nghệ, chắc chắn không phải chỉ do hai chữ “ăn may”.
Hai đứa trẻ ngây ra tại chỗ không biết làm sao, cho dù chúng biết vị Bạch đại thúc này vẫn luôn nghiên cứu phù đạo song trước nay chưa từng thấy đối phương tự mình ra tay.
Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng nhìn đối phương một chút, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng âm thầm thở dài một tiếng. Bọn họ vốn tưởng rằng Bạch Mộc Trần chỉ là “có chút” giá trị thôi, nào ngờ người này lại có khả năng ứng dụng tiên phù xuất thần nhập hóa như vậy. Giờ xem ra mặc dù Bạch Mộc Trần có thân phận tiên nô song Nam Môn Tiêu Viễn cũng sẽ cực kỳ coi trọng, muốn bỏ thân phận nô lệ cũng chẳng phải không thể.
Thực tế cũng đúng như suy nghĩ của hai người Tổ Nhược Đồng, trong lòng Nam Môn Tiêu Viễn quả thật vô cùng chấn động. Một tiên nô vừa có tài lại vừa có thực lực chắc chắn hữu dụng hơn tiên sĩ bình thường nhiều, huống hồ thị tộc Nam Môn giờ đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nếu có thể dùng thời gian cực ngắn tăng lực chiến đấu của toàn bộ thị tộc lên, vậy sẽ có tác dụng không thể đo lường nổi với sự phát triển của thị tộc trong tương lai.
Cùng lúc đó, Nam Môn Tiêu Viễn lại cảm thấy chút nghi hoặc.
Xét từ những năm gần đây, Bạch Mộc Trần vẫn luôn hành xử kín tiếng, cứ như chỉ ước người khác quên đi sự tồn tại của mình, vì sao lại đột nhiên lộ ra mũi sắc? Chắc chắn có nguyên nhân gì nên mới khiến tính cách tránh người đó thay đổi.
Nghĩ tới điểm này, tâm tình kích động của Nam Môn Tiêu Viễn nhanh chóng nguội lại, thân phận Bạch Mộc Trần này có thật chỉ đơn giản là phản nô không?
Người như vậy, dùng hay không đây?
Dùng, nên dùng thế nào?
Không dùng, vậy phải làm sao?
Nam Môn Tiêu Viễn tâm tư bất định, Nam Môn Văn Dương cùng Tư Đồ Hôi lại có chút lúng túng.
Bọn họ biết tình hình trước mắt của thị tộc Nam Môn, cũng biết tâm tư của gia chủ, nhân tài như Bạch Mộc Trần chắc chắn không ép nổi, thăng chức chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, xem ra sau này phải khách khí với người này một chút mới được.
Cảm nhận được ánh mắt phức tạp của mọi người song Bạch Mộc Trần lại chẳng hề để ý, kết quả đó đúng như dự liệu của chàng.
“Gia chủ, tiên phù nhị giai tuy mạnh hơn tiên phù nhất giai đôi chút, thế nhưng lại tiêu hao tâm thần không nhỏ, khó lòng khống chế thuận tiện, còn tiên phù nhất giai chỉ cần sử dụng thích đáng cũng có thể bùng phát ra uy lực siêu cường, cho nên ta nghĩ rằng giờ luyện chế một lượng lớn tiên phù nhất giai sợ cũng không thích hợp, kính mong gia chủ suy nghĩ cẩn thận lại...”
Nghe Bạch Mộc Trần giải thích, mọi người đều gật đầu tán thành.
Bọn họ đều đã quan sát tình hình vừa rồi, về mặt bản chất quả thực tiên phù nhị giai mạnh hơn tiên phù nhất giai, song trong tay Bạch Mộc Trần, hơn trăm tiên phù nhất giai dung hợp, uy lực bộc phát ra hơn tiên phù nhị giai tới vài lần, còn nhẹ nhàng thoải mái, cao thấp ra sao vừa xem là hiểu.
“Bạch Mộc Trần!”
Tổ Nhược Đồng đột nhiên hỏi: “Ngươi làm sao làm được? Tiên phù nhất giai không thể có uy lực như vậy được!”
Nam Môn Tiêu Viễn tiếp lời: “Như Đồng hiền chất nói không sai, theo ta được biết, mặc dù cùng đánh ra hơn trăm tiên phù cũng không thể nào tăng uy lực thêm được bao nhiêu. Một đòn vừa rồi chí ít cũng có uy lực của tiên phù tam giai! Bạch Mộc Trần, làm sao ngươi làm được?”
Vốn dĩ những lời này không nên hỏi, ít ra là Nam Môn Tiêu Viễn không nên hỏi, dẫu sao mỗi người cũng có bí mật riêng, thân là gia chủ cũng nên có khí độ như vậy. Song việc này liên quan trọng đại, Nam Môn Tiêu Viễn cũng bất chấp cái nhìn của những người khác.
Trước đây, trong mắt mọi người Bạch Mộc Trần chỉ là một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, song giờ đây Bạch Mộc Trần đã bộc lộ bản lĩnh, hiển nhiên chứng minh được giá trị của mình, thậm chí liên quan tới an nguy và sự phát triển trong tương lai của thị tộc Nam Môn. Người có giá trị như vậy tất nhiên phải sử dụng, còn phải xử lý thật cẩn thận.
Tâm tư của Nam Môn Tiêu Viễn ra sao đương nhiên Bạch Mộc Trần hiểu rõ, chính bởi đối phương thân là gia chủ cho nên phải suy nghĩ rất nhiều chuyện cho gia tộc.
“Khởi bẩm gia chủ, vừa rồi tại hạ sử dụng là thuật Điệp Phù, có thể khiến phù văn của cùng một loại tiên phù trụng điệp với nhau, bùng phát ra uy lực mạnh mẽ hơn.”
Nghe câu trả lời của Bạch Mộc Trần, mọi người cau mày suy tư trong chốc lát, trong ấn tượng của bọn họ dường như không hề có cái tên “Thuật Điệp Phù!”. Đương nhiên, bọn họ cũng không nghi ngờ Bạch Mộc Trần, dẫu sao bọn họ vốn biết rất ít về Phù đạo, huống hồ Bạch Mộc Trần cũng không cần nói dối.
Trầm ngâm trong chốc lát, Nam Môn Tiêu Viễn dùng ngữ khí uyển chuyển nói: “Bạch Mộc Trần, có thể biểu diễn lại không? Thuật điệp phù vừa rồi ấy.”
Bạch Mộc Trần chỉ tay, lần này triệu ra hơn trăm tấm Bạo Liệt Phù.
Không có pháp quyết hoa mắt, cũng không phải quá trình phiền phức gì, hơn trắm tấm tiên phù như vậy sống xoay xung quanh người Bạch Mộc Trần.
Phù văn lưu chuyển, trùng điệp với nhau, diễn hóa ra một quả cầu lửa khổng lồ.
Đám người Nam Môn Tiêu Viễn lại biến sắc, không như Phong Mang Phù sắc bén, Bạo Liệt Phù này thiếu vẻ nội liễm song lại thêm phần mãnh liệt, chỉ riêng uy thế đã không khó nhìn ra uy lực cường đại của nó.
“Viu!”
Quả cầu lửa bắn ra, lại rơi xuống vị trí cây vạn tuế trong vườn.
“Ầm~~”
Tiếng nổ như sấm dậy, ánh lửa bắn khắp nơi, sóng nhiệt ùa khắp chốn, vụn gỗ vốn phủ khắp nơi lập tức hóa trhành tro bụi!
Nếu lúc trước đạo Phong Mang Thuật chỉ có thể so với tiên phù tam giai, vậy Bao Liệt Thuật này tuyệt đối sánh ngang với tiên phù tứ giai, thậm chí mạnh hơn.
๑๑۩۞۩๑๑
Lần này mọi người coi như hiểu, lý giải của Bạch Mộc Trần đối với phù đạo không phải thứ bọn họ phỏng đoán nổi.
Đồng thời khống chế hơn trăm tiên phù trùng điệp, phương thức đó xem thì đơn giản, song thao tác thực tế mới biết nó cần thần thức mạnh mẽ và khống chế tỉ mỉ tới mức nào.
“Khụ khụ!”
Ho khan hai tiếng, Nam Môn Tiêu Viễn đột nhiên mở miệng: “Mộc Trần, thuật Điệp Phù này liệu có phải ai cũng học tập hay không? Ngươi có thể ghi lại phương pháp này cho thị tộc Nam Môn không? Đương nhiên ngươi muốn điều kiện gì cũng được, chỉ cần ta làm được...”
Nghe câu này, sắc mặt Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng cùng biến đổi, thầm mắng một câu cáo già. Đây rõ ràng là chiếm lợi của người ta lại còn không chịu nói rõ, lưu lại chỗ trống cho mình.
Ngay cả Nam Môn Văn Dương cùng Tư Đồ Hôi cũng thầm xấu hổ, gia chủ lần này đúng là bất kể mọi thứ, ngay cả thể diện cũng không cần nữa rồi.
Ngược lại, hai đứa trẻ Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ đứng bên xem rất vui vẻ.