• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bên là quặng nô đang điên cuồng, một bên là tiên sĩ đang trong cảnh cùng đường mật lộ.

Rốt cuộc bên nào sẽ chiến thắng? Bên nào sẽ thất bại?

Đám quặng nô trong góc vẫn âm thầm quan sát, chưa dám quyết định sẽ làm gì.

Từ tận đáy lòng, cuộc sống của họ tại bãi quặng vô cùng khó khăn, họ cũng thừa nhận những gì Nguyên Minh Tử vừa nói, ai không muốn tự do? Ai không muốn được tôn trọng? Bọn họ không phải người sinh ra đã là nô lệ, cho dù giờ đây tính cách đó đã ăn sây vào tận xương tủy, nhưng tận sau trong đáy lòng thăm thăm, vẫn có khát vọng về tương lai, vẫn có mong muốn giành lại tự do, nhất là những lúc như thế này, họ cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt.

“Ta... ta tới giúp đây!”

Sâu trong góc, một bóng người dứt khoát lao lên, đánh về phía chiến trường.

Không ai nhớ tên của quặng nô kia, thậm chí cả khuôn mặt cũng chẳng thấy rõ, ngay cả bóng dáng cũng dẫn bao phủ trong sương mù.

Một sinh mang nho nhỏ, sao chống lại vận mệnh bản thân?

Đúng vậy, con kiến vĩnh viễn không cách nào rung được gốc cây to, cũng như tán tiên mãi mãi không cách nào phản kháng được tiên sĩ.

Nhưng... có thể cam tâm chấp nhận vậy sao?

Từ sâu trong linh hồn, một giọng nói mạnh mẽ như đang tự hỏi bản thân, những quặng nô trong mắt hai mắt đã đỏ bừng, nhìn đám đệ tử tiên tông đầy thù hận.

“Ta sẽ tới giúp một tay!”

“Ta cũng đi!”

“Cùng lắm là chêt thôi, dẫu sao cũng hơn hiện giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

“Không sai! Chúng ta liều thôi, hơn nữa chắc gì đã thua.”

oOo

Trong tiếng hét giận dữ, lại có ba bốn quặng nô gia nhập chiến trường.

Đã có vài người đi trước, tâm tư của đám quặng nô còn lại cũng bị kích thích, không để ý nhiều nữa, tiến vào trận hỗn chiến.

Lòng người vốn rất mềm yếu, cần được bảo vệ, cần được khích lệ, cần có thời gian trưởng thành. Nhưng khi “trái tim” đã thấy được lý do để kiên cường, nó lại trở nên vô cùng cứng rắn.

Thêm người thêm sức, câu nói đó lúc này hoàn toàn không sai.

Chân tiên dẫu mạnh nhưng cũng có lúc hao hết lực lượng, huống hồ còn phải chống chọi với sự vây công của quặng nô, làm sao kéo dài được. Cứ thế, hơn ngàn quặng nô tới hỗ trợ đã hoàn toàn áp đảo đám đệ tử tiên tông.

Đại thế mất đi, không ít đệ tử tiên tông lộ vẻ tuyệt vọng, những người khác chỉ đặt hết hy vọng vào hai chấp sự.

oOo

Kiên trì thêm một lúc, Trác Vô Cấu rốt cuộc cũng khôi phục chút thần trí. Biết mọi chuyện đã quá khẩn cấp, y không vội nghĩ nhiều, vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ở trước ngực ra một vật, là Tụ Tiên lệnh của Thiên Kiếm tông.

Vật này vừa xuất hiện lập tức khiến đám quặng nô dưới trướng Thiên Kiếm tông kinh hãi, không ít người thân thể như nhũn ra, tay chân co quắp ngồi xuống mặt đất.

“Đám tiện nô các người dám ngang nhiên tạo phản, mau chết hết đi!”

Đang lúc Trác Vô Cấu chuẩn bị ra tay, hai luồng sáng lạnh từ xa xuất hiện, bắn tới với tốc độ cực nhanh!

Nếu là lúc bình thường, Trác Vô Cấu chắc chắn có thể chặn đứng công kích đó dễ dàng, song tiếc là giờ thân gã đang bị trọng thương, không có chút sức lực phản kháng nào. Còn đám đệ tử tiên tông xung quanh cũng không phản ứng kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn Trác Vô Cấu bị hai luồng sáng lạnh đánh trúng.

“Bùng!”

“Bùng!”

Một ánh lạnh đánh trúng tay trái của Trác Vô Cấu, khiến Tụ Tiên lệnh văng ra xa. Còn một luồng sáng khác đánh thẳng vào mi tâm y, khiến y mất mạng tại chỗ.

“……”

Mọi người đều ngưng bặt, xung quanh yên tĩnh lạ thường.

Tận mắt thấy cái chết của chấp sự đại nhân, đám đệ tử tiên tông đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cảm giác sợ hãi dâng trào trong lòng. Ngay cả chấp sự đại nhân cũng đã chết, vậy bọn họ có thể làm gì?

Mọi người đưa mắt nhìn lại, thấy hai bóng người đang đứng sóng vai cách đó không xa, là Bạch Mộc Trần và Nguyên Minh Tử đã đồng thời ra tay.

“Làm tốt lắm!”

Tiểu Thần hưng phấn hét lớn lê, Trần Tịch cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần, lập tức đem theo huynh đệ tiếp tục tấn công.

Lần này đệ tử tiên tông rốt cuộc chẳng còn sức lực phản kháng, dưới sự vây công của vài ngàn tiên nô, tất cả đám đệ tử tiên tông nhanh chóng bị giết sạch,kể cả Liên Vân do Tiểu Thần trực tiếp ra tay.

Không ai hạ thủ lưu tình, cũng không ai thương hại.

Đây là một trận chiến sinh tử! Không phải ngươi chết thì là ta vong.

Đây là một trận chiến nhất định phải sống sót! Vì sinh tồn, vì tự do.

oOo

Chiến đấu kết thúc, toàn bộ bãi quặng tiên nô lại chìm vào tĩnh lặng.

Thành công! Thật sự thành công rồi!

Giây phút thất thần trôi qua, có người hét lớn, lại có người khóc kẻ cười, bầu không khí thật bi tráng.

Từng có lúc cuộc sống của họ ở nơi đây tràn đầy đau khổ, không biết tới ngày mai, không thấy được tương lai. Hôm nay nhìn lại, bọn họ đã dùng đôi tay mình, tính mạng mình, mạnh mẽ đây mở cánh cửa vận mệnh.

oOo

Nhờ Nguyên Minh Tử nâng đỡ, Bạch Mộc Trần từ từ đi tới.

“ Cổ đại ca !”

Đám người Tiểu Thần vội vàng tiến lên nghênh đón, vây Bạch Mộc Trần vào trung tâm, ánh mắt ươn ướt nhìn đối phương.

Lúc này Trần Tịch cũng đã tụ tập hai tấm Tụ Tiên lệnh khác, giao cho Bạch Mộc Trần.

Ba tấm Tụ Tiên lệnh nho nhỏ lại nắm giữ tính mạng vài ngàn quặng nô, đây là “nhẹ”? Hay là “nặng”?

Ánh mắt mọi người đều tập trung lại, Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng nâng Tụ Tiên lệnh lên, cẩn thận truyền tâm thần vào trong đó.

“Phiu!”

Một tiếng động vang lên, từng luồng nguyên thần như khói xanh bay khỏi Tụ Tiên lệnh.

“Ong!”

Nguyên thần trở về cơ thể, tất cả các quặng nô đều ngập tràn vui mừng, đây là lần đầu tiên bọ họ cảm thụ được sự sống thật sự sau từng ấy năm, cảm giác sợ hãi và trống vắng đã chẳng còn, chỉ còn lòng ti và hy vọng trnaf trề.

Nhìn những khuôn mặt sung sướng này, một cảm giác vui vẻ đã lâu không xuất hiện giờ lại dâng trào trong lòng Bạch Mộc Trần, cảm giác này không phải vì phóng thích vài ngàn quặng nô mà là phóng thích vô số hy vọng.

Đúng vậy, những quặng nô này sau khi được tắm rửa bởi máu và lửa, cuối cùng cũng có ngày trở thành hy vọng của tán tiên.

“Đa tạ ơn tái tạo của Cổ đại ca!”

Tiểu Thần là người đầu tiên quỳ xuống , tiếp theo là đám người Trần Tịch và Nguyên Minh Tử.

Sau đó, các quặng nô rối rút quỳ xuống, không ngừng bái tạ.

Tình cảnh đó khiến người khác cả đời khó quên!

Tự do, ai không muốn chứ?

Song với đại đa số tán tiên mà nói, đây là một thứ hy vọng xa vời. Mà nay, Bạch Mộc Trần đã phá tan quy tắc đó, thả tất cả nguyên thần của quặng nô ra, đối với bọn họ, đây là đại ân đại đức, sao dám không cảm tạ.

oOo

Ở một góc, Hồng Vũ và Hầu Vận nhìn nhau gật đầu, đi về phía Bạch Mộc Trần.

Bọn họ một là thủ lĩnh quặng nô của Thiên Kiếm tông, một là thủ lĩnh quặng no của Thiên Huyễn tông, tu hành tới giờ đã hơn hai trăm năm, có thể nói tu vi thâm hậu. Từ khi bạo loạn bắt đầu họ đã không có ý định nhúng tay, chỉ lẩn trốn trong đám quặng nô, lặng lẽ quan sát thời cuộc. Có điều mọi chuyện xảy ra vượt xa dự liệu, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không ngờ mình lại được tự do. Tất cả mọi chuyện như đang trong một giấc mộng, đầy những bất ngờ.

“ Tại hạ Hồng Vũ , đa tạ vị huynh đệ đã có ơn tái tạo!”

“ Tại hạ Hầu Vận , đa tạ tiểu huynh đệ đã có ơn tái tạo!”

Hồng Vũ và Hầu Vận cùng chắp tay lạy Bạch Mộc Trần ba lạy, bày tỏ thành ý của mình.

Bọn họ thật lòng cảm tạ, tại tiên giới hơn hay ngàn năm, đừng nhìn bọn họ là tán tiên nhị kiếp, thủ lĩnh quặng nô, trên thực tế chẳng lúc nào bọn họ an tâm được, sinh mặng lúc nào cũng nằm trong tay người khác, lúc nào cũng có thể mất mạng, còn phải chịu đủ mọi khinh thường và khuất nhục. Bọn họ sẽ vĩnh viễn không quên từng gương mặt cao ngạo kia, bọn họ sẽ vĩnh viễn không quên những đòn roi đau khổ trên người mình.

“Hai vị tiền bối đừng khách khí, tại hạ cũng chỉ làm hết sức mà thôi.”

Bạch Mộc Trần bình tĩnh đáp lễ, không hề tỏ rả kiêu ngạo.

Hai thủ lĩnh quặng nô này chàng cũng có nghe danh, so với Điền Ngọc Sơn, dang tiếng của hai người này lại không tệ, ít nhất không làm điều ác, đa số chỉ phụng mệnh làm việc. Vì vậy Bạch Mộc Trần cũng không tính truy cứu chuyện đã qua, dẫu sao mọi người vẫn còn trong khốn canh, cần đồng tâm hợp lực mới giữ được mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK