Tĩnh Viễn Cư, vẫn an tĩnh như ngày thường.
Mấy ngày nay, ngoại trừ Nam Môn Phi Vũ tình cờ tới hai lần, không còn ai khác tới quấy rầy, dường như mọi người đã quên luôn khu nhà này.
Tiểu Ức Khổ đang trong giai đoạn đột phá quan trọng nên Ôn Nhã ít khi ra ngoài, lúc nào cũng bầu bạn bên cạnh con gái. Còn Bạch Mộc Trần gần đây cũng ít khi rời khỏi căn nhà, vừa đọc và nghiên cứu các tin tức về đan đạo, vừa nghĩ cách tăng tu vi của bản thân lên.
Trong khu vườn thường chỉ có mình con chồn tiên nhảy nhót vui chơi, mệt thì nằm nhoài ra linh điền nghỉ, có vẻ vô cùng cô đơn.
“Tiểu tử kia, đến đây nào.”
Bạch Mộc Trần bước từ trong phòng ra, thấy chồn tiên lại đang tự nghịch ngợm bèn tiện tay lấy một viên linh quả ra, ném cho nó.
“Chít chít!”
Chồn tiên nhanh chóng đón lấy trái cây, chỉ hai ba miếng đã nuốt trọn, sau đó vui vẻ nhảy tới bên Bạch Mộc Trần.
“Ha ha, thông minh lắm...”
Bạch Mộc Trần không chỉ một lần thở dài ngán ngẩm, cùng là nhất phẩm, chồn tiên thì thông minh, những người ở bãi quặng tiên nô lại chẳng khác nào công cụ lợi dụng, không có tự do, càng không chút trí tuệ. Còn con chồn tiên trước mặt không chỉ hiểu nhân tính mà còn đầy lý trí, tuyệt đối không phải tiên thú bình thường. Phải biết, dưới tình huống bình thường phải là tiên thú tam phẩm, trải qua ba lần lôi kiếp tẩy rửa mới có biểu hiện như vậy.
“Tiểu tư, lẽ nào ngươi có huyết mạch từ thời thượng cổ?”
Bạch Mộc Trần mỉm cười nâng chồn tiên lên, đùa khẽ nhúm lông tim tím trên trán nó, mịn màng và mềm mại. Trong ấn tượng của chàng, chồn tiên bình thường cũng không có túm lông màu tím thế này. Chẳng lẽ đây là một tiên thú dị chủng?
"Chít chít! "
Chồn tiên trợn tròn hai mắt, có vẻ không hiểu huyết mạch thượng cổ nghĩa là gì, chỉ lặng lẽ nằm chờ trong lòng Bạch Mộc Trần, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Thấy vậy, Bạch Mộc Trần suy tư đôi chút rồi quét thần thức qua thân thể chồn tiên.
Cũng hệt như chồn tiên bình thường, thân thể con chồn tiên này không có điểm nào khác lạ, chỉ có bộ lông sáng hơn một chút mà thôi, điều này khiến Bạch Mộc Trần vừa nghi hoặc lại vừa thất vọng. Theo chàng biết, trong số những tiên thú cấp thấp quả thực có tình huống biến dị, loại tiên thú này nếu có thể thức tỉnh huyết mạch truyền thừa thượng cổ, có thể trưởng thành và tiến hóa không ngừng, cuối cùng phát triển thành như tổ tiên, trở nên vô cùng cường đại.
Đang lúc Bạch Mộc Trần tiếc nuối, một bóng người từ trên trời giáng xuống, phá tan lớp ngăn cách của Tĩnh Viễn Cư, hạ xuống trong vườn.
Người vừa tới là một phụ nữ xinh đẹp, thân mặc một bộ đồ đen, vóc dáng lạnh lùng.
“Các hạ là ai? Sao lại tự tiện xông vào đây?”
Bạch Mộc Trần đương nhiên biết đối phương là người của thị tộc Nam Môn, cũng đoán được đại khái ý định của đối phương, có điều chàng rất ghét thái độ ỷ mạnh hiếp yếu này, bởi vậy giọng nói mang theo vẻ lạnh nhạt.
“Tự tiện xông vào? Vớ vẩn...”
Nữ nhân kia cười lạnh nói: “Bản phu nhân đường đường quản sự Khách phòng, mười hai đỉnh ở Nam Môn này chẳng chỗ nào bản phu nhân không thể tới. Một tiên nô nho nhỏ như ngươi cũng dám nói chuyện với bản phu nhân thế à? Quả nhiên to gan? Còn không mau gọi chủ nhân ngươi ra, bản phu nhân có chuyện cần nói với ả...”
Nữ nhân này chính là Cung Tuyết, vốn dĩ nàng phụng mệnh tới đây song lại thấy một tiên nô dám to gan chất vấn mình, bởi vậy phất tay đánh ra một luồng kình phong coi như phạt nhẹ. Song khiến nàng bất ngờ là đối phương chẳng những không thương tổn gì mà còn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ như một làn gió nhẹ lướt qua, không chút dấu tích.
“Hóa ra là quản lý Khách phòng, tiểu nhân Bạch Mộc Trần, đã đắc tội, mong quản sự đại nhân thứ lỗi...”
Bạch Mộc Trần cũng không ương ngạnh tiếp, trong lúc Cung Tuyết đang ngây ra, chàng vội vàng thả chồn tiên xuống đất, chắp tay chào, lễ tiết đầy đủ.
“Hừ, bản phu nhân biết ngươi là Bạch Mộc Trần, lần này ta tới cũng là để tìm ngươi.”
Cung Tuyết nhanh chóng hồi tỉnh, vốn định tiếp tục ra tay, nào ngờ Bạch Mộc Trần lập tức đổi thái độ khiến nàng không tiện phát tác, huống chi đây là người gia chủ triệu kiến, cô ta cũng chẳng thể làm gì đối phương, đành nén cơn tức trong lòng xuống.
“Ồ? Chẳng hay quản sự đại nhân tới tìm tiểu nhân có chuyện gì?”
Bạch Mộc Trần đã biết song vẫn cố ý hỏi, Cung Tuyết đang định nói thì lại có một giọng nói khác chen vào.
“Cung quản sự, chẳng hay ngài hạ giá đến đây có chuyện gì?”
Ôn Nhã thấy ngoài vườn có dị động, vội vàng đi ra.
“Ôn phu nhân, lần này bản quản sự... Hả? Thương thế trên người ngươi sao lại...”
Tiếng nói đột nhiên ngưng bặt, Cung Tuyết kinh ngạc quan sát Ôn Nhã... Lần trước gặp mặt đối phương trông vẫn bệnh tật đầy mình, song giờ gặp lại đã không nhìn ra chút thương thế nào nữa!
Thương thế của Ôn Nhã ra sao, Cung Tuyết cũng biết, mới mấy năm ngắn ngủi làm sao vết thương trên mạch luân của nàng khỏi hẳn được? Chẳng lẽ gia chủ ban tặng tiên dược? Không thể nào, nếu gia chủ định ra tay đã chẳng chờ tới bây giờ... Vậy nguyên nhân là gì?
“Thương thế của Ôn Nhã đã khá hơn nhiều rồi, cám ơn Cung quản sự đã quan tâm.”
Sau khi ăn Dưỡng Tâm đan, thương thế của Ôn Nhã đã hoàn toàn bình phục, tu vi cũng khôi phụ tới chân tiên bát phẩm, đủ cho nàng đặt chân trong thị tộc, không cần nhìn sắc mặt người khác nữa.
“Hừ!”
Nghe ra giọng điệu giễu cợt của đối phương, Cung Tuyết cố nén cơn giận, quay sang nói: “Bạch Mộc Trần, đi theo ta, gia chủ muốn gặp ngươi.”
“Bây giờ?”
Bạch Mộc Trần không hề ngạc nhiên, chỉ đưa mắt nhìn Ôn Nhã. Ý của hắn rất rõ, chuyện này mình không làm chủ được.
Cung Tuyết lạnh lùng nói: “Gia chủ triệu kiến là vận may của ngươi, còn phải đợi ngươi chọn ngày khác hay sao? Mau theo ta, đừng để gia chủ đợi lâu.”
Dứt lời, đang định mang Bạch Mộc Trần đi luôn, lại nghe Ôn Nhã ngăn cản: “Tiên sinh, hay là để ta đi cùng người?”
“Cái gì?”
Cung Tuyết nhướn mày, tức giận quát: “Ôn Nhã, ngươi tưởng mình là ai? Đỉnh Vọng Thiên là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi à? Còn không tránh ra?”
“Lời này của Cung quản sự sai rồi...”
Ôn Nhã không hề lay động: “Nói thế nào Bạch Mộc Trần cũng là người của Ôn gia ta, nếu gia chủ muốn triệu kiến sao, ta thân là chủ nhân có thể bỏ mặc không hỏi tới sao?”
“Ngươi...”
Cung Tuyết nghe vậy nghẹn lời, giận tới mức không nói được gì.
“Bỏ đi, phu nhân.”
Bạch Mộc Trần không muốn to chuyện, đứng ra hòa giải: “Chắc gia chủ muốn hỏi tại hạ chuyện liên quan tới đấu trường tiên nô, phu nhân cũng đừng lo lắng quá mức. Hơn nữa tiểu thư đang lúc mấu chốt đột phá, không nên bị quấy rầy, kính mong phu nhân ở lại chăm sóc tiểu thư.”
“Chuyện này...”
Ôn Nhã quả thực không để con gái ở nhà một mình được, nghe đối phương nói vậy đương nhiên không kiên trì nữa: “Được rồi, ta sẽ ở lại, mong tiên sinh bảo trọng.”
“Không sao đâu!”
Thấy hai người dông dài mãi không thôi, Cung Tuyết không nhịn được nói: “Các ngươi cho thị tộc Nam Môn là chỗ nào vậy, nếu muốn ám hại, một tiên tiên nô như hắn phản kháng được chắc? Đúng là nực cười!”
Nói tới nói lui, trong lòng Cung Tuyết vẫn lấy làm lạ, nói thế nào Ôn Nhã cũng là chủ nhân, sao lại khách khí với tên gia nô của mình như vậy, thậm chí còn dám chống lại lệnh gia chủ vì hắn, chuyện này thật kỳ lạ.
"Quản sự đại nhân, mời ngài dẫn đường."
Bạch Mộc Trần hơi chắp tay, đứng sau lưng Cung Tuyết.
Một luồng mây khói lướt qua, hai người biến mất tại chỗ.