“Chuyện... chuyện gì thế này?”
Hai bên mặt nhìn mặt, mắt nhìn mắt, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dưới ánh sáng lạnh vừa rồi, mặt đất nứt ra một vết sâu hơn ba trượng, trong hang động nhỏ hẹp đó thấy mà kinh.
Mọi người kinh ngạc nhìn vết rách đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, cùng hít một hơi lạnh, trong lòng dâng lên một ý lạnh thấu xương.
Không ai hiểu rõ hơn về độ cứng đất đá ở dãy núi Thiên Uyên hơn đám quặng nô này. Tạo thành một vết tích như vậy trên mặt đất, có thể thấy được lực lượng cường đại hơn xa bọn họ.
...
“Hả?”
“Ai?”
“Người nào?”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên những tiếng hỗn loạn, Xích Hổ quay đầulại, chỉ thấy một bóng dáng bước từng bước tới.
Người tới quần áo rách rưới, mái tóc rối tung, toàn thân trên dưới đều loạn tới mức không chịu nổi, trông còn chẳng bằng quặng nô bình thường, song người này lưng ưỡn thẳng, khiến người ta có cảm giác dơ bẩn mà vẫn bất phàm, đặc biệt là đôi mắt y, so với sao trên trời còn lấp lánh hơn, trong ánh mắt thâm thúy ẩn chứa vẻ kiên trì và trí tuệ. Người như vậy, dẫu chật vật ra sao cũng không ai dám khinh thường, huống hồ vết nứt trên mặt đất kia vẫn còn in sâu trong đầu mỗi người!
Người này, chính là Bạch Mộc Trần vừa xuất quan.
“Các... các hạ là ai? Tới đây làm gì?”
Xích Hổ thần sắc kiêng kỵ đánh giá người vừa tới, những đầu mục xung quanh cũng lộ vẻ đề phòng, không ai dám tùy tiện lên tiếng.
“Ngươi là Xích Hổ?”
Bạch Mộc Trần bước từng bước tới gần, nơi chàng đi qua mọi người đều dồn sang bên nhường đường, thẳng tới tận trước mặt Xích Hổ.
“Chính là tại hạ, các hạ có gì chỉ giáo?”
Xích Hổ sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng tỉnh táo lại. Gã thân là một thủ lĩnh dang tiếng trong đám quặng nô, lúc này đương nhiên không thể lùi bước, bằng không sau này làm sao phục chúng.
Bạch Mộc Trần không chút khách khí, trực tiếp hỏi: “Các ngươi vừa nói, ta vẫn đang nghe, vậy ngươi cho rằng một thế lực như bọn ngươi tới che chở các quặng nô khác sẽ tốt hơn sao?”
“Không tốt sao?”
Xích Hổ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức lạnh lùng nói: “Ít ra cũng có thể sống sót, vậy đã quan trọng hơn tất cả mọi thứ rồi...”
“Sống sót sao?”
Bạch Mộc Trần không phản bác chỉ cảm khái nói: “Đúng vậy, sống sót mới có hy vọng, nhưng giống như bọn họ sao?”
Nói xong, Bạch Mộc Trần chỉ tay về phía vài người lâm trận lùi bước lúc nãy.
Ánh mắt mọi người cùng chuyển tới đám người đó, có coi thường, có trào phúng, có lạnh lùng, lại có hận thù.
Xích Hổ trầm mặc, khong rõ đối phương làm vậy có ý gì. Nếu không kiêng kỵ thực lực của đối phương chắc gã đã ra tay từ lâu, bắt đối phương lại rồi.
“Sợ hãi, áp bức, ích kỷ, như nhược, tê liệt...”
Bạch Mộc Trần nói từng chữ một: “Đây mà gọi là sống sót sao? Như vậy thú vị lắm sao?”
Ngừng một lúc, Bạch Mộc Trần nói tiếp: “Lúc đầu, phần lớn quặng nô vì giữ mạng, bất đắc dĩ phải tụ tập lại một chỗ, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng càng về sau, tư tâm càng lúc càng lớn, bắt đầu chia rẽ, cước giật, chiếm hữu, tranh đấu... Dần dà, mọi người dường như đều quên mất hòa cảnh của chính mình, quên mất thân phận của chính mình. Các người... chỉ là quặng nô, trong mắt đám tu sĩ chính thống, ngay cả giun dế cũng chẳng bằng. Các ngươi tranh giành ngươi chết ta sống ở chỗ này, người khác chưa chắc đã nhìn các ngươi thêm một cái, các ngươi cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự tốt sao?”
“Thằng nhóc thối tha kia, ngươi nói hươu nói vượn cái gì!”
Quát lớn một tiếng, Chu Bát đưa mắt cổ động đámđàn em. Thật ra trong lòng gã không hẳn là sợ đối phương, gã tin rằng chỉ cần đối phương dám động thủ, đám người Xích Hổ chắc chắn sẽ không đứng ngoài nhìn, nơi này bọn họ có tới mấy chục người, nếu ra tay chắc chắn sẽ thắng.
Chỉ tiếc là, Chu Bát đánh giá quá cao uy tín và lực ảnh hưởng của mình.
Dưới sự chấn nhiếp của Bạch Mộc Trần, Xích Hổ và đám đầu lĩnh khác không dám ra tay liều lĩnh, còn thủ hạ Chu Bát thì chỉ nhìn nhau, càng không ai có dũng khí động thủ.
“Ngươi... các ngươi định làm phản hả, lên mau cho ta! Các ngươi...”
Tiếng nói ngưng bặt, Chu Bát bị một luồng sáng lạnh đẩy phăng đi, đập mạnh vào tường, ngã xuống hôn mê.
“...”
Trong động lạnh ngắt, mọi người nhìn Chu Bát nằm sõng soài trên mặt đất, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.
Chu Bát trong đám thủ lĩnh quả thực không phải cao thủ, nhưng dẫu sao gã cũng tu hành nhiều năm, không ngờ chỉ bị một chiêu đã gục ngã. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rằng bọn họ cũng khó mà tin nổi.
Ra tay đương nhiên là Bạch Mộc Trần, song đáng tiếc là không ai thấy rõ chàng ra tay như thế nào. Có điều vết nứt trên mặt đất vẫn còn đó, vẻ sợ hãi và đề phòng cũng càng lúc càng đậm hơn trong mắt mọi người.
“Ồn ào quá.”
Bạch Mộc Trần chẳng chút quan tâm tới ánh mắt khác lạ của mọi người xung quanh, nếu chàng thực sự muốn giết người, đám người Xích Hổ kia hôm nay đừng mong có ai sống sót rời khỏi đây.
Thấy đám thủ hạ xao động bất án, Xích Hổ ráng trấn tĩnh nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ư?”
Bạch Mộc Trần cúi đầu lẩm bẩm tự hỏi, như đang suy tư.
Một lát sau, chàng lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lạnh nhạt toát lên lực lượng của tín ngưỡng và kiên trì: “Tự do... Ta muốn, tự do...”
“Ngươi... Ngươi nói cái gì?”
Đám người Xích Hổ càng nghe càng thấy hoang mang, bọn họ cũng lờ mờ hiểu được tâm ý trong lời đối phương, thế nhưng họ lại không dám nghĩ nhiều về hướng đó.
So sánh ra, bên Tiểu Thần lại ánh mắt sáng ngời, trong lòng cũng có cảm giác chờ mong. Tuy bọn họ không dám chắc đối phương có tính toán gì không, nhưng họ nguyện tin tưởng, tin rằng còn có hy vọng.
“Ta nói... Ta muốn tự do, chẳng lẽ các người không muốn?”
Bạch Mộc Trần nhìn Xích Hổ, như cười mà chẳng phải cười, thần thái như đang nói, tới đây đi, cùng ta tạo phản, chúng ta đều có thể tự do.
“Điên rồi! Ngươi điên rồi!”
Đám người Xích Hổ vô cùng kinh sợ, vội vàng lui lại vài bước, sợ mình bị đối phương làm liên lụy.
Trong lòng bọn họ, tu sĩ chính thống là trời, là đất, là tất cả quyền lợi, bọn họ cũng đã thấy không ít người phản kháng, song kết quả ai nấy đều bị trấn áp, cuối cùng chết không tử tế. Mà lúc này lại đột nhiên có người nhảy ra nói muốn “tự do”, làm vậy đâu phải là tìm tự do, đúng là tự tìm cái chết, hơn nữa còn là tìm đến cái chết không thể chết hơn được nữa!
Tâm tư hỗn loạn, đám người Xích Hổ chợt nảy sinh suy nghĩ tránh né, tu vi của người này cao như vậy, sao lại xuất hiện ở đây. Trong ấn tượng của gã, khi tu vi của quặng nô tới một mức nào đó sẽ bị ép dời nơi này, trở về tông phái, chờ sau khi vượt qua đại kiếp nạn tán tiên sẽ lại được phân công. Đẫu sao một tán tiên từng độ kiếp cũng có giá trị coa hơn nhiều so với vô kiếp tán tiên.
Bất kể đối phương muốn làm gì cũng không để ý tới, Xích Hổ không muốn trêu chọc loại người như Bạch Mộc Trần, bèn mang theo thủ hạ rời đi.
Đám thủ lĩnh khác thấy vậy đâu dám ở thêm, vội vã kêu người nhanh chóng rút lui.
Bạch Mộc Trần lẳng lặng đứng yên tại chỗ, trong mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt.
Có sợ hãi và mong muốn mới có động lực và dũng khí, có ham muốn mới càng muốn sống tốt hơn, đám người Xích Hổ còn biết sợ hãi, còn biết tránh tai họa, chứng tỏ họ vẫn còn có suy nghĩ và mong muốn.
Những lời ban nãy, Bạch Mộc Trần không phải nói nhảm, chàng muốn gieo một hạt mầm vào trong lòng mọi người, một hạt mầm của tự do.
Xao động bất an mới là khởi đầu của trông ngóng tự do.