Nơi nào có người sẽ có giang hồ, nơi nào có giang hồ tất sẽ phát sinh tranh đấu.
Những lời này bất kể ở dưới hạ giới, hay là trên tiên giới, ý nghĩa của nó cũng chẳng bao giờ biến đổi.
... .
Phía ngoài Tàng Thư Lâu, Bạch Mộc Trần đang đứng chắp tay, thần sắc đạm mạc nhìn ngắm bầu trời. Trên trời sấm chớp giăng đầy, không khí bị đè nén tới mức âm trầm, mùi máu tanh nồng nặc không tiêu tan.
Không biết từ đâu mà tới , Bạch Mộc Trần tâm tư khó yên, trên trán lộ ra một tia chán ghét.
Tranh chấp, tranh chấp vĩnh viễn chẳng bao giờ dừng lại.
Tranh chấp ở dưới hạ giới, không phải là sống ắt hẳn sẽ chết, đôi khi còn dẫn tới hậu quả diệt tộc.
Tran chấp trên tiên giới, càng thêm thảm thiết, động một chút rơi vào cảnh sinh tử lưỡng nan , thậm chí hồn phi phách tán.
Dĩ nhiên, đôi khi là vì sinh tồn, đôi khi là muốn tranh đoạt lợi ích quyền thế, cũng có lúc là vì trường sinh. Nhưng bất kể lý do là gì, mâu thuẫn giữa người với người vĩnh viễn tồn tại, đây chính là thiên đạo vô tình, đây chính là đại đạo chí công.
Đối với Nam Môn thị tộc, Bạch Mộc Trần không có quá nhiều tình cảm. Nếu như nhắc tới thứ gì làm cho hắn để ý luyến tiếc, sợ rằng chỉ có mẹ con Ôn Nhã cùng với Vân Tố còn đang hôn mê mà thôi.
Bạch Mộc Trần cả đời thăng trầm, giãy dụa cầu sinh, đã từng hạnh phúc, đã từng thống khổ, đã từng kiêu ngạo, đã từng mất mác, đã từng phấn chấn, đã từng tuyệt vọng... Tựa hồ phần lớn thời gian trong cuộc đời của hắn đều trải qua trong cô độc và cừu hận. Tu tiên đến nay đã hơn ba trăm năm, hắn thật sự vô cùng chán ghét và mệt mỏi. Nếu không phải trong lòng vẫn còn ràng buộc, sợ rằng hắn đã độn ẩn rời đi, tìm một nơi không người sống nốt quãng đời còn lại.
Thế nhân đều cho là tu được trường sinh, sẽ có thể tiêu dao tự tại giống như thần tiên. Nhưng trên thực tế sống càng lâu, càng không thể hiểu thấu đáo cuộc đời, giống như trong bể khổ mịt mờ ngược dòng bước tới, chẳng bằng trăm năm tại nhân gian thoảng qua như mây khói.
Có đôi lúc Bạch Mộc Trần suy nghĩ, nếu chính mình không bước lên con đường tu tiên, chẳng biết bộ dạng sẽ ra sao. Có thể giống người bình thường lấy vợ sinh con, tự tại sung sướng, đợi tới trăm tuổi lại tiếp tục luân hồi; hoặc là lang bạc kỳ hồ, sinh ly tử biệt, cuối cùng yên lặng cô độc sống nốt quãng đời còn lại... Vô luận kết cục cuối cùng sẽ ra sao, ít nhất hắn có thể yêu có thể hận, có thể cười có thể khóc, tốt hơn rất nhiều so với tu tiên, phải đối mặt với tranh đấu vô cùng vô tận.
"Tiên sinh... ."
Một tiếng gọi vang lên kéo Bạch Mộc Trần về với thực tế, phiền muộn trong lòng cũng theo đó tản đi.
Quay đầu nhìn lại, chính là Ôn Nhã đang đi tới thật nhanh, trên mặt mang theo vẻ sầu lo.
"Bái kiến phu nhân."
Bạch Mộc Trần tiến lên làm lễ ra mắt, nở một nụ cười ấm áp.
Ôn Nhã vốn dĩ tâm thần không yên, nhưng nhìn thấy nụ cười của Bạch Mộc Trần, nhất thời tâm tình bình phục không ít: "Tiên sinh, hôm nay Nam Môn thị tộc đã gặp phải tai họa ngập trời, không biết tiên sinh thấy thế nào? Có thể có đường sống hay không?"
Trước mắt đối đầu với kẻ địch mạnh mẽ, oán hận trong lòng Ôn Nhã đối với Nam Môn thị tộc cũng tạm thời vứt bỏ một bên, chỉ muốn vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Dù sao, tổ chim bị phá thì trứng chim có thể tồn tại hay sao? Mặc dù có thể rời đi thị tộc, nhưng không có thị tộc bảo vệ che chở, mấy người bọn họ có thể đi đâu trong tiên giới mênh mông này? Không tới tuyệt lộ, chẳng ai muốn lựa chọn kết quả này.
"Nhìn trận thế nơi đây, người tới không ít đâu!"
Bạch Mộc Trần thở dài , trầm giọng nói: "Phu nhân muốn tính toán đường lui sao? Chỉ tiếc, địch nhân lần này đã có chuẩn bị kỹ cang mà đến, tất nhiên sẽ không để Nam Môn thị tộc có bất cứ cơ hội nào. Nếu như ta đoán không sai, phương viên chung quanh Nam Môn thị tộc e rằng đã bị phong tỏa hoàn toàn, muốn yên bình trốn khỏi nơi đây thật sự khó khăn, không bằng ở lại trong thị tộc yên lặng theo dõi biến hóa."
"Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết hay sao?"
Ôn Nhã vội vàng nói: "Cảnh Lan Lĩnh nằm trong địa hạt của Thiên Vi Phủ , rốt cuộc là kẻ nào, dám ra tay đối phó với Nam Môn thị tộc? !"
Bạch Mộc Trần bật cười nói: "Còn có thể là ai, đơn giản chính là thế lực của các Tiên Phủ khác. Nếu như đối phương đã dám đánh tới cửa , còn sợ gì Thiên Vi Phủ. Dù sao trên Đông Phượng Lân này, các thế lực mạnh mẽ hơn Thiên Vi Phủ cũng không ít đâu."
"Cái gì! ?"
Gương mặt Ôn Nhã lộ ra vẻ kinh sợ: "Tiên sinh muốn nói những Tiên Phủ khác muốn đối phó với thị tộc, ngay cả Thiên Vi Phủ cũng không dám ra mặt hay sao? ! Hắn... bọn hắn làm sao dám to gan lớn mật như thế, thông tin về quáng mạch đã được báo lên trên, chẳng lẽ bọn họ còn muốn cưỡng đoạt hay sao ! ?"
"Nếu là lúc trước, tự nhiên bọn họ không dám làm thế."
"Vậy hiện tại vì sao?"
"Vì ích lợi... ."
Bạch Mộc Trần dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói: "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, vạn linh tuy khác biệt, nhưng đạo lý lại tương thông. Trước kia thế lực các nơi đều có va chạm, nhưng vẫn duy trì đại cục thăng bằng, đáng tiếc tiên ma tranh đoạt đã bắt đầu, tài nguyên khan hiếm, quan hệ giữa các thế lực cũng dần nóng lên... Hơn nữa, thế lực tên Thiên Cơ Minh kia, tựa hồ cố ý tham gia vào tranh đấu giữa các thế lực, cộng thêm chuyện quáng mạch xuất hiện, mâu thuẫn tự nhiên sẽ bộc phát. Nghĩ đến, Thiên Vi Phủ trước mắt tự lo cho bản thân còn chẳng xong, phân tranh giữa các Tiên Phủ cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ cần không ảnh hưởng tới đại cục, những trận tranh đấu loại này, phía trên sẽ không nhúng tay vào ... ."
Nghe thấy Bạch Mộc Trần giải thích, Ôn Nhã chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, kinh ngạc nhìn vị tiên nô trước mắt lai lịch vô cùng thần bí, giống như lần đầu tiên gặp được đối phương... Hay có thể nói, nàng chưa bao giờ hiểu rõ về hắn.
"Tiên... Tiên sinh làm sao biết nhiều như vậy?"
"Đoán ."
"Đoán ? Tiên sinh ngươi... ."
Ôn Nhã cười khô khan một tiếng, khẽ lắc đầu, cũng không hỏi tiếp.
Đối với thế cục hiểu biết sâu sắc như thế, còn có kiến thức về mọi mặt, sao có thể là người bình thường được.
Trên thực tế, thực sự là Bạch Mộc Trần đoán, bất quá suy đoán của hắn quả thật dựa trên những tin tức bình thường nhận được, từ đó mà phán đoán ra. Từ không khí của Nam Môn thị tộc từ trên xuống dưới, đến thị tộc cao tầng phản ứng và chuẩn bị, tự nhiên không khó nhìn ra thế cục trước mắt cùng với thái độ của Thiên Vi Phủ.
"Đúng rồi, vậy Thái Nhất Tông thì sao?"
Ôn Nhã bỗng nhiên mở miệng: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ Thái Nhất Tông chẳng quan tâm sao? Thị tộc chúng ta đã đem toàn bộ quáng mạch cống hiến cho bọn họ,dù sao bọn họ cũng nên ra tay che chở một chút chứ! ."
Nghe tới ba chữ "Thái Nhất Tông", trong đầu Bạch Mộc Trần bỗng nhiên hiện lên thân ảnh hai người, lông mày không tự chủ được nhíu lại.
"Thái Nhất Tông sao... ."
Bạch Mộc Trần vẻ mặt hờ hững nói: "Không sai, Thái Nhất Tông đúng là đệ nhất tiên tông ở Đông Phượng Lân này. Đáng tiếc cây to phải chịu gió lớn, càng là sóng to gió lớn, bọn họ càng phải cân nhắc cẩn thận. Trong mắt bọn hắn, Nam Môn thị tộc chẳng qua chỉ là một con cờ, giúp cho bọn họ ngăn cản cơn sóng dữ mà thôi... ."
Nghe đến đây, sắc mặt Ôn Nhã trắng bệch, trong lòng buồn bã không thôi. Đây chính là tiên giới, tiên giới ngươi lừa ta gạt, tiên giới nhân tính lương bạc, tiên giới ỷ mạnh hiếp yếu.
"Phu nhân không nên lo lắng quá mức."
Bạch Mộc Trần hiểu được tâm tư của Ôn Nhã, cho nên an ủi: "Nam Môn thị tộc đã phát triển ở Cảnh Lan Lĩnh này mấy nghìn năm, nội tình không cạn, thủ đoạn tự vệ tất nhiên không ít. Chỉ cần hộ sơn đại trận không bị phá, Nam Môn thị tộc cũng sẽ không bị tiêu diệt."
"Tiên sinh cần gì phải nói những lời để cho ta an tâm chứ... ."
Ôn Nhã cười khổ nói: "Trước mắt đối đầu kẻ địch mạnh mẽ, lại không có ngoại lực trợ giúp, Nam Môn thị tộc có thể kiên trì được bao lâu."
Bạch Mộc Trần lắc đầu, chân thành nói: "Thật ra tại hạ cũng không lừa gạt phu nhân, đừng thấy kẻ địch lần này hung hãn tấn công, chẳng qua đều là vì lợi ích, chỉ cần Nam Môn thị tộc có quyết tâm, không phải không thể chuyển nguy thành an được."
"Chẳng lẽ tiên sinh có phương pháp hóa giải sao?"
Ôn Nhã tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Bạch Mộc Trần, người sau nhàn nhạt nói ra mấy từ: "Tìm đường sống trong cõi chết."