• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi chợ nô, Quách Nam đi thẳng về phía nam, sắc mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Từ sau khi lặng lẽ động tay động chân lên người Bạch Mộc Trần, Quách Nam vẫ luô theo dõi mọi hoạt động của đối phương, song sau nhiều năm như vậy, đối phương dường như vẫn lẩn trốn trong dãy núi Thiên Uyên, đường như không muốn ra khỏi đó dù chỉ nửa bước, chuyện này khiến gã chẳng thể làm gì được. Nếu không phải lần này đột nhiên cảm ứng được dao động từ dấu ấn trên người đối phương, Quách Nam chắc cũng quên mất sự tồn tại của Bạch Mộc Trần.

“Thằng nhóc này tới phía nam làm cái quái gì vậy? Chỗ đó chẳng qua chỉ là một bãi đá vụn, chẳng lẽ... thằng nhãi này tới gặp Cổ Thiên Hành?”

Nghĩ vậy, trong lòng Quách Nam không khỏi kích động. Lặng lẽ chờ đợi hơn ba năm, hôm nay cuối cùng cũng có chút hy vọng, sao không khiến gã vui mừng!

Đương nhiên, Cổ Thiên Hành dẫu sao cũng là kim tiên, cho dù thân phận hiện tại đã là tán tiên nhưng vẫn không phải loại tiên sĩ bình thường có thể đối phó được, cho nên Quách Nam lại càng cẩn thận, thậm chí lấy một món tiên bảo mà thượng giới ban thưởng ra, chỉ cần có chuyện gì xảy ra, gã sẽ lập tức... chạy trốn.

...

Trên đường đi tới, để tránh Bạch Mộc Trần phát hiện ra mình, Quách Nam luôn duy trì một khoảng cách thích hợp với đối phương.

Quách Nam suy nghĩ khá chu đáo, đáng tiếc gã không biết hành tung của mình đã bị Bạch Mộc Trần nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí chàng làm vậy cũng là cố ý dẫn gã tới đây.

“Hả? Sao lại chỉ có một mình thằng nhãi này?”

Bước vào rừng đá, Quách Nam vẫn đi theo sau lưng Bạch Mộc Trần song lại không phát hiện ra bất cứ ai khác, hành vi cũng thật kỳ quặc. Nhưng càng như vậy, Quách Nam càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.

“Ha ha, thằng nhãi này thật quá cẩn thận, có điều... hả?”

Mải mê suy nghĩ, Quách Nam lại đột nhiên dừng bước, gã phát hiện dấu ấn của mình trên người Bạch Mộc Trần đột nhiên mất liên hệ.

“Cái này... có chuyện gì vậy?”

Quách Nam quan sát hoàn cảnh xung quanh, trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt.

“Người đâu rồi? Đáng chết...”

Quách Nam chạy nhanh về phía trước hai bước song không phát hiện ra bất cứ ai.

“Xoẹt!”

Song ngay lúc này, từ trong đống đá vụn, vài chục luồng sáng lạnh đột nhiên bùng phát... Ánh sáng lạnh bao phủ khắp nơi, từ bốn phương tám hướng bắn về phía Quách Nam, che kín toàn bộ đường lui.

Nếu là tiên sĩ bình thường, chiêu này chắc chắn sẽ đồn đối phương vào bước đường cùng, không chết cũng phải trọng thương. Song tiếc là, Quách Nam chẳng những tu vi lên tới thiên tiên tam phẩm, lại có một món tiên bảo do thượng giới ban thưởng để phòng thân, vài ánh luồng sáng lạnh đó thì làm gì được gã?

“Bùng! Bùng! Bùng!”

Một vòng bảo hộ màu lửa lóe lên rồi biến mất, nuốt sạch toàn bộ những luồng sáng lạnh đó.

“Khốn... Khốn kiếp! Chỉ một tên tiện nô mà lại dám bày mưu hãm hại Quách mỗ, đúng là chán sống rồi...”

Quách Nam mặc dù không bị chút thương tổn nào nhưng vừa rồi cũng thất sự giật mình. Thủ đoạn công kích thật sắc bén, nếu không nhờ Cửu Long Thần Hỏa táo hộ thân, chắc giờ này gã đã phải chịu thiệt rồi.

Nghĩ tới chuyện thiếu chút nữa mình phải chịu thiệt dưới tay một tiện nô, cảm giác nhục nhã chợt dâng lên trong lòng Quách Nam. Nhưng suy nghĩ lại một chút, gã lại cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm. Bạch Mộc Trần chẳng qua chỉ là một tiện nô, sao có can đảm đánh lén mình, chẳng lẽ có thế lực nào phía sau?

Lại liên tưởng tới những chuyện xảy ra gầ đây, Quách Nam càng cảm thấy căng thẳng hơn.

“Tất cả ra ngoài cho ta!”

Quách Nam bay lên trời, há miệng phun ra một tấm gương hoa lệ, sau đó chiếu thẳng xuống đưới.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!”

Ánh sáng chiếu tới đâu, từng đám đá vụn vỡ tung tóe, tiếng kêu la vang lên khắp nơi.

...

Một lúc sau, Quách nam thu tay lại, bên dưới đã là một đống hoang tàn.

Trong đống đá vụn, không ít quặng nô bị đánh trọng thương, thậm chí có kẻ hồn phi phách tán.

...

Cách đó không xa, Bạch Mộc Trần xiết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm nhìn lên bầu trời. Tu vi thiên tiên quả nhiên không phải thứ chàng đối phó được, vài chục đạo Phong Mang thuật tăng cường, song tới vạt áo của đối phương cũng chẳng chạm tới được, ngược lại còn thương vong quá nhiều.

Cố nén tức giận trong lòng, Bạch Mộc Trần cũng dần tỉnh táo lại.

Chuyện lần này quả thật quá nhiều điểm sơ hở, chưa biết thực lực đối phương ra sao đã bày cạm bẫy, đúng là hành động thiếu suy nghĩ.

Mọi chuyện diễn ra, Bạch Mộc Trần vốn chẳng kịp tính toán, nhưng chàng không còn con đường nào khác để lựa chọn. Quách Nam để lại ấn ký trên người chàng, lúc nào cũng có thể theo dõi hành tung, người này ngày nào chưa diệt trừ thì ngày đó còn là mối họa tiềm tàng, lúc quan trọng rất có thể làm ảnh hưởng lớn tới kế hoạch của bọn họ, cho nên cho dù thế nào Bạch Mộc Trần cũng phải mạo hiểm một phen.

Nếu thành công, sẽ tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, còn nếu thất bại... vậy chỉ có thể nhận mệnh thôi.

“Cổ đại ca, khúc xương này cứng quá, xem ra đánh lén không được ồi.”

Tiểu Thần tới cạnh Bạch Mộc Trần, vầng trán lộ vẻ hưng phấn và nóng nảy.

Chân tiên với thiên tiên, dẫu chỉ khác nhau một chữ song thực lực lại cách nhau một trời một vực, khó trách bọn họ lo lắng.

Bạch Mộc Trần trầm giọng nói: “Bên lão Trần với Nguyên Minh Tử chuẩn bị thế nào rồi?”

Tiểu Thần nghiêm nghị nói: “Mọi việc đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ Cổ đại ra ra lệnh...”

“Vậy tiến hành theo kế hoạch đi! Muốn thành công chỉ có thể liều mạng, nếu không tất cả sẽ thành công cốc.”

Sắc mặt Bạch Mộc Trầ lạnh nhạt song trong mắt lại thoáng hiện vẻ quyết đoán. Thật ra chàng không phải không có cơ hội, chỉ cần tới gần được mục tiêu, vậy chàng cũng có thủ đoạn để giết gã, cùng lắm là đồng quy vu tận.

“Được, là sống hay chết, đánh cược một phen!”

Tiểu Thần cắn răng, lặng lẽ di chuyển sang bên kia.

oOo

Trên bầu trời, Quách Nam lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, phát hiện xung quanh có tới vài trăm ánh mắt căm tức nhìn mình, hơn nữa tất cả đám người này đều là quặng nô quần áo rách rưới.

“Sao lại nhiều quặng nô tới vậy? Rốt cuộc bọn họ định làm gì? Chẳng lẽ tam đại tiên tông định đối phó ta? Không đúng... lẽ nào tam đại tiên tông muốn kết thù với Đạo Huyền môn? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là Phi Thăng điện? Đúng rồi, Ẩn Tinh đại nhân từng nói sau lưng tam đại tiên tông là Phi Thăng điện... Nhưng đám tiện nô này thì liên quan gì tới Phi Thăng điện? Sao bọn chúng lại hãm hại ta?”

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, Quách Nam cũng có phần rối loạn.

“Rốt cuộc các ngươi là ai? Ai phái các ngươi tới đánh lén ta? Nói mau!”

Quách Nam lôi một quặng nô lên, tức tối quát hỏi, thấy đối phương không trả lời bèn tực tiếp kiểm ta linh hồn, song cũng không thu được gì.

“Các ngươi chờ đó, nếu các ngươi không nói, Quách mỗ sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi...”

“Dừng tay!”

Quách Nam đang định ra tay lại bị một tiếng quát lớn làm ngưng lại.

Nhìn lại nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy một quặng nô trẻ tuổi bước ra khỏi đám người, những quặng nô khác rối rít nhường đườg cho y.

“Ngươi là kẻ cẩm đầu bọn chúng?”

Nghe Quách Nam hỏi, Tiểu Thần ngẩng đầu đường đường chính chính đáp lời: “Không sai, ta chính là thủ lĩnh ở đây, ngươi có biết không, họa lớn của ngươi đã ngay trước mặt!”

“Cái gì?”

Quách Nam không ngờ một tên tiên nô lại dám quát tháo trước mặt mình, ngây ra tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK