• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Huyền Thanh cùng Mộ Dung Ngưng Yên đi khỏi, bầu không khí trong điện dần dần hòa hoãn lại.

“Sao rồi? Lần này ra ngoài thất thế chắc sẽ nhớ lâu chứ?”

“Cha! Sao cả cha cũng lấy chuyện đó ra cười người ta!”

“Được rồi, được rồi, không cười nữa, con có thể trở về bình an, vi phụ cũng yên tâm rồi.”

“Vâng vâng.”

Không có người ngoài ở đây, Tả Lãnh Hiên cũng thu lại vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt, Tả Nhĩ Lam cũng như một đứa bé tới ngồi bên phụ thân làm nũng.

Một lúc sau, Tả Lãnh Hiên thở dài nói: “Lam nhi, vi phụ biết con có thành kiến với nha đầu Mộ Dung kia, nhưng con cũng nên kiềm chế một chút, sau này cũng đừng mất lý trí như vừa rồi nữa.”

“Hứ!”

Tả Nhĩ Lam cong môi, khuôn mặt không phục: “Chẳng phải chỉ là đệ tử của Nhị trưởng lão à? Suốt ngày quấn lấy Huyền Thanh sư đệ như đang khoe khoang với con vậy, chẳng qua chỉ là một ả lẳng lơ, có gì đặc biệt đâu!”

“Được rồi được rồi, một cô bé như con không nên nói chuyện khó nghe như vậy, còn ra thể thống gì nữa!”

Tả Lãnh Hiên quát nhẹ một câu rồi tiếp tục cảm khái: “Vi phụ biết con có ý với tiểu tử Huyền Thanh kia, ta cũng rất coi trọng hắn, tuổi còn trẻ mà tâm kế mưu lược đều có, hành sự trầm ổn lão luyện, có người nói ở hạ giới hắn là thủ lĩnh một phương, kinh sợ cả hai đạo tien ma, hơn nữa lại có quan hệ không cạn với Đại trưởng lão, lại được đại trưởng lão nhận làm đệ tử chân truyền... Đừng nhìn thời gian tu hành của người này ngắn ngủi, chỉ trong ba mươi năm đạt tới chân tiên cửu phẩm, đây là nhân tài vạn người chưa chắc có được một, nhân vật như hắn chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm chú ý, các đệ tử truyền thừa trong tông môn không ai sánh được với hắn.”

“Ý của cha là?”

Tả Nhĩ Lam nghe phụ thân khen Huyền Thanh, trong lòng cũng vô cùng đắc ý.

Tả Nhĩ Lam mỉm cười, sao không nhìn ra tâm tư của con gái, cười khẽ rồi nói: “Vi phu không phản đối chuyện các con đến với, hơn nữa sẽ giúp đỡ hết sức, thế nên con không cần băn khoăn.”

Cho dù việc này có liên quan tới lợi ích, nhưng trong lòng Tả Nhĩ Lam vẫn vô cùng vui mừng, đón nhân sự sắp xếp của phụ thân.

“Vậy còn Mộ Dung Ngưng Yên thì sao? Con thấy Huyền Thanh sư đệ có vẻ... có vẻ có ý với ả, hơn nữa bọn họ đi đâu cũng có nhau, khiến con ngứa mắt lắm.”

Quả nhiên là nữ nhân, chuyện cảm tình luôn tương đối mẫn cảm, Tả Nhĩ Lam chỉ hận không thể nhanh chóng loại trừ Mộ Dung Ngưng Yên.

Chỉ thấy Tả Lãnh Hiên lắc đầu nói: “Nha đầu Mộ Dung phi thăng từ cùng một hạ giới với Huyền Thanh, quan hệ không như bình thường, con đừng có ý đồ gì với nó, tránh sau này lại xảy ra chuyện không cần thiết. Huống hồ, những người tới từ hạ giới này, bất kể tâm cơ hay thủ đoạn đều hơn xa người bình thường, so với bọn họ con còn kém hơn không ít.”

Những lời cha nói trước giờ Tả Nhĩ Lam đều rất tin phục, song nàng vẫn hơi tò mò: “Cha, tiên sĩ phi thăng từ hạ giới thật sự lợi hại như người nói sao?”

“Sự thật chẳng bày ra trước mắt à?”

Tả Lãnh Hiên đành giải thích: “Lúc vi phụ vừa thành chân tiên chỉ có bảy mươi mạch luân, song trong cơ thể Huyền Thanh và Mộ Dung Ngưng Yên lại có tới tám mươi mạch luân, chỉ trong thời gian ba mươi năm ngắn ngủi đã tu luyện tới chân tiên cửu phẩm, chuyện này không phải chỉ cần có linh đan diệu dược là được, có thể thấy hai người này ngoại trừ thiên tư cao tuyệt ra hẳn còn có cơ duyên khác, nếu không sao khiến các thế lực thượng giới để tâm.”

Tả Nhĩ Lam không nói gì, tư chất của nàng trong Thái Nhất Tông cũng có thể coi là cao song cũng chỉ có bảy mươi mạch luân, không ngờ Mộ Dung Ngưng Yên còn cao hơn mình một bậc. Nói vậy, tư chất mỗi người đều là bí mật, ngoại trừ người thân cận nhất, không ai tiết lộ ra ngoài, nếu không phải phụ thân tự mình nói ra, chắc chắn Tả Nhĩ Lam không dám tin đây là sự thật.

Tả Lãnh Hiên thấy con gái mình bị đả kích không nhỏ, bởi vậy nói lảng sang chuyện khác: “Lam Nhi, con có biết trước thời lục giới, thiên địa vốn là một thể tròn vành vạnh, vốn không chia trên dưới. Đáng tiếc, sau một đợt hạo kiếp tuyệt thế, khiến cả thiên địa nghiền nát, sinh linh suýt nữa tuyệt diệt... Từ đó trở đi, trên thanh khiết làm trời, dưới ô trọc làm đất, lại diễn hóa ra ba ngàn tiểu thế giới, đây là hạ giới mà chúng ta thường nói tới.”

“Cái gì?”

Không hề để ý tới vẻ kinh ngạc của Tả Nhĩ Lam, Tả Lãnh Hiên tiếp tục nói: “Sau khi ba ngàn tiểu thế giới hình thành, sinh linh vạn vật cũng theo đó thức tỉnh, đồng thời cũng kéo theo phân trach chia rẽ. Vi phụ nghe các tiền bối nói, lúc đó ba ngàn thế giới vô cùng hỗn loạn, nhân yêu tiên ma quỷ phật, thế lực sáu bên cùng tồn tại, tranh đấu tới mức trời đất tăm tối, nếu tiếp tục để sáu thế lực này tranh đấu sớm muộn gì ucnxg có ngày ba ngàn thế giới bị hủy diệt...”

“Vậy sau đó thì sao?”

Tả Nhĩ Lam nghe tới xuất thần, tâm trạng cũng ổn định lại.

Ánh mắt Tả Lãnh Hiên như chìm vào hồi tưởng: “Ba ngàn thế giới chính là căn cơ sinh sôi của chúng sinh, không ai muốn nó bị hủy diệt. Để tránh việc tranh đấu làm hủy hoại, các vị đại năng trong nhân yêu tiên ma quỷ phật lấy ra chí bảo của mình, từng người khai mở ra một không gian, chính là thiên địa lục giới bây giờ!”

“Khai mở lục giới?”

Tả Nhĩ Lam chỉ biết lục giới đã tồn tại từ rất lâu rồi, song không ngờ đây mới là nguồn gốc thực sự của nó.

Vậy chẳng phải những vị đại năng khai mở lục giới cũng tới từ hạ giới?

Nhĩ đến đây, Tả Nhĩ Lam vô cùng đau lòng, nếu đúng như vậy, các tiên sĩ phi thăng từ hạ giới quả thật rất đáng sợ.

“Cha, sao trước giờ con chưa từng nghe nói? Trong điển tịch của tông môn cũng không có ghi chép?”

“Đương nhiên là không rồi...”

Tả Lãnh Hiên từ tốn nói: “Đây là bí mật vô cùng xa xưa, người biết đến nó đã ít lại càng ít, có điều Thái Nhất Tông chúng ta chính là một trong những truyền thừa tiên đạo từ thời thượng cổ cho nên mới hiểu được đôi chút. Có điều tin tức này ẩn chứa rất nhiều cấm kỵ của Tiên Giới cho nên chỉ có thển ói cho nhau nghe chứ không thể ghi chép lại trong điển tịch. Nếu không, một khi nó loan truyền ra ngoài sẽ mang tới tai ương vô tận cho Thái Nhất Tông chúng ta.”

“Dạ, con gái hiểu, sẽ tuyệt đối không truyền ra ngoài.”

Tả Nhĩ Lam trịnh trọng gật đầu rồi nói tiếp: “Vậy vị đại năng khai mở ra Tiên Giới chính là tiên đế đời đầu tiên à?”

Nghe con gái hỏi vậy, Tả Lãnh Hiên lắc đầu nói: “Cũng không phải, vị đại năng đó sau khi khai mở Tiên Giới đã suy yếu đi nhiều, không ngờ lại bị ám toán tới mức hồn phi phách tán. Bởi vậy, Tiên Giới cũng rơi vào hỗn loạn, sau đó tiên đế đời thứ nhất chinh chiến tám phương, thống nhất Cửu Trọng Thiên, từ đó cục diện hỗn loạn mới yên bình lại.”

“Hóa ra là vậy!”

Tả Nhĩ Lam như bừng tỉnh, lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ người ám toán vị đại năng kiac hính là tiên đế đời đầu tiên...”

“Im ngay!”

Tả Lãnh Hiên trợn mắt nhìn cô con gái, giọng nói nghiêm nghị: “Tiểu nha đầu con đừng suy đoán lung tung nữa, chuyện này đâu phải thứ chúng ta có thể nói mò được? Vi phụ kể cho con nghe chuyện này chỉ là để con biết rõ hơn chênh lệch giữa con và bọn Huyền Thanh, con nên hiểu mà tự cố gắng tu luyện.”

“Cha... Con hiểu nỗi khổ tâm của người rồi.”

Tả Nhĩ Lam hổ thẹn cúi đầu, sau đó lại ngẩng mặt lên: “Cha yên tâm, con gái chắc chắn sẽ không khiến cha thất vọng.”

“Con hiểu rồi thì tốt...”

Tả Lãnh Hiên cố gắng khuyên bảo: “Với tư chất của Huyền Thanh và nha đầu Mộ Dung kia, tin rằng không bao lâu nữa chúng sẽ bước vào cảnh giới thiên tiên, nếu con không cố gắng hơn nữa sợ rằng khoảng cách giữa con với chúng nó sẽ càng lúc càng xa... Giờ Phượng Lân Châu quá không yên bình, Thái Nhất Tông chúng ta cũng chẳng bền chắc như thép, cục diện giữa các thế lực vô cùng rối rắm phức tạp, cho dù là vi phụ cũng không thể không ứng phó cẩn thận... Giờ vẫn còn tốt, là tông chủ, ít ra ta còn có thể che chở con, song nếu ta từ chức thối lui vào Trưởng Lão điện, con sẽ phải tự lo liệu mọi chuyện thôi.”

"Vâng thưa phụ thân."

Tả Nhĩ Lam hai mắt rưng rưng, vái tạ một cái thật cung kính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK