Ngay lúc Hoa Dương tử vong, tại thành Thiên Khôi, trong từ đường trung ương của Hoa gia, một tấm lệnh bài treo trên cao đột nhiên vỡ vụn, khiến cho người trông coi từ đường kinh hãi biến sắc.
Từ đường này là trọng địa của Hoa gia, bên trong cất giữa vài trăm tấm mệnh bài, toàn bộ đều là đệ tử trực hệ của Hoa gia, đã mấy trăm năm chưa từng thay đổi, song giờ một miếng mệnh bài lại đột nhiên tan vỡ, nói cách khác, một hậu duệ trực hệ của Hoa gia đã tuyệt khí bỏ mạng.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Hoa gia là gia tộc đứng đầu thành Thiên Khôi, cho dù ở Phượng Lân châu cũng là thế lực hùng cứ một phương, giờ một hậu duệ trực hệ lại đột nhiên mất mạng, đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, không thể coi nhẹ.
Nhận được thông báo của người trông coi từ đường, đám trưởng bối Hoa gia ai nấy đều vô cùng kinh sợ, lập tức phái người tra rõ ngọn nguồn.
oOo
Cùng lúc đó, cái chết của Quách Nam cũng kinh động không ít người.
Chân núi Côn Lôn, Đạo Huyền môn.
Hai vị La Thiên thượng tiên ngồi cạnh nhau, đang thương nghị một chuyện gì đó, không ngờ một để tử xông vào, nói có chuyện gấp cần bẩm báo.
Hỏi ra mới biết, mệnh bài của Quách Nam trong Hộ Hồn điện đã vỡ, trước đó lại không nhận được bất cứ tin tức gì.
Hai ông lão cùng đứng bật dậy, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi.
Tu vi của Quách Nam tuy chỉ thiên tiên, nhưng tại Nhất Trung Thiên này cũng có thể coi là cường giả một phương, không phải ai cũng động vào được, hơn nữa trên người gã còn thân phận “môn đồ Đạo Huyền” ai dám đối địch với Đạo Huyền môn?
“Sư huynh, chuyện này nên làm sao giờ?”
Khôi phục tinh thần, lão già áo đen sắc mặt âm trầm hỏi ý kiến lão già áo trắng, người sau cau mày không đáp.
Bọn họ vốn chẳng có cảm giác khó chịu gì đối với cái chết của Quách Nam, chỉ có điều không biết nên báo cáo thế nào với cấp trên, Quách Nam dẫu sao cũng là quân cờ do thượng giới phái xuống, chết không rõ ràng vậy tại Nhất Trung Thiên, thượng giới nhất định sẽ trách tội.
Im lặng trong chốc lát ông lão áo trắng mở miệng nói: “Quách Nam đang ở Đông Phượng Lân, nơi đó là địa bàn của tam đại tiên tông, giờ Quách Nam gặp chuyện không may, chắc hẳn bọn họ cũng biết chút chuyện, ngươi lập tức phái người đi điều tra xem sao, nhưng nhớ tránh xung đột với bọn họ...”
Dừng một lúc, lão già áo trắng lại nói: “Mặt khác, trước khi chết chắc chắn Quách Nam có báo cáo với cấp trên, không chừng chuyện lần này có liên quan tới gã Cổ Thiên Hành kia, ngươi mau bố trí pháp đàn, ta phải bẩm báo chuyện này lên thượng giới.”
“Vâng thưa sư huynh.”
Lão già áo đen nhận lẹnh lui khỏi, gã đệ tử cũng vội vàng đi theo.
oOo
Dãy núi Thiên Uyên, bãi quặng tiên nô.
Trong đại điện, ba chấp sự cau mày trợn mắt, lạnh lùng nhìn đám đệ tử bên dưới.
Mười ngày trước, ba vị giám sát cùng đám đệ tử a ngoài tuần tra, kết quả không có một tin tức nào truyền về, sống không thấy người, chết không thấy xác, còn toàn bộ mệnh bài của bọn họ đều đã vỡ nát.
Ngay lúc vừa rồi, ba vị chấp sự lại nhận được báo cáo của môn hạ đệ tử, ở phía nam bãi đá có dấu vết chiến đấu, hơn nữa tử khí cn chưa tiêu tán, rất có thể là nơi đám người Hoa Dương tử vong. Chỉ tiếc là ở hiện trường ngoại trừ dấu vết chiến đấu không còn đầu mối gì khác, khiến ba vị chấp sự tức giận không thôi.
oOo
“Trác sư huynh, Ngô sư huynh, giờ ngay cả ba giám sát cũng đã chết, e rằng chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của chúng ta.”
Liên Vân âu sầu ảo não, khuôn mặt đã chẳng còn vẻ kiều mỵ trong quá khứ.
Trác Vô Cấu liếc nhìn Ngô Niệm Tri đang trầm ngâm không nói một lời, trong lòng dâng trào bực tức.
Ban đầu Ngô Niệm Tri đề nghị không báo cáo việc này lên trên, giờ chẳng những không giải quyết được vấn đề, ngược lại còn thành đại họa. Phải biết rằng, có thể lặng lẽ tiêu diệt cả ba giám sát và đệ tử đi theo, đủ để nói rõ thực lực của đối phương không phải chuyện đùa, vượt xa phỏng đoán của bọn họ.
Chỉ có điều, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm.
Trầm ngâm trong chốc lát, Trác Vô Cấu quyết định: “Truyền lệnh của ta, mở đại trận hộ sơn, phong ấn toàn bộ bãi quặng, cho tất cả đệ tử beenn ngoài trở về đợi lệnh. Mặt khác, chuyện này không nên kéo dài, phải lập tức bẩm báo lên tông môn, xin thượng cấp định đoạt.”
Cho dù Trác Vô Cấu không thường xuyên xử lý sự tình trong bãi quặng, song uy tín của gã lại chẳng chút kém cỏi, một khi đã ra quyết định, cho dù Ngô Niệm Tri hay Liên Vân cũng chẳng thể phản đối, trên thực tế, gã mới là người chỉ đạo cả bãi quặng tiên nô.
Liên Vân gật đầu, lại nói: “Phong ấn bãi quặng, vậy đám quặng nô nên xử trí ra sao?”
Nghe vậy, Trác Vô Cấu suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi tiếp tục trầm giọng nói: “Thế lực của kẻ địch rõ ràng đang nhắm vào bãi quặng tiên nô chúng ta, đám quặng nô cũng thuộc về tông môn chúng ta, tất nhiên phải gọi chúng về. Có điều, để tránh kẻ địch trà trộn vào bãi quặng, các ngươi nhất định phải phái người xuống kiểm tra thân phận đám quặng nô... Còn nữa, giờ đang thời khắc quan trọng của bãi quặng, trong số quặng nô chắc hẳn sẽ có những tên không biết thân biết phận, các ngươi lệnh cho ba tên thủ lĩnh quặng nô ra mặt, khống chế tất cả quặng nô, nếu ai dám phản kháng, giết không tha.”
Sau một loạt các mệnh lệnh, không ai dám phản bác, nhất là khi ba chữ “giết không tha” vừa ra khỏi miệng, một luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra khắp đại đường, khiến các đệ tử kinh hãi không thôi. Tiên tu kiếm, sát khí nặng nề nhất, với tu vi chi thiếu nửa bước là đạt tới thiên tiên của Trác Vô Cấu, một chân tiên nho nhỏ sao chống lại được.”
Đợi đám đệ tử thối lui, ba vị chấp sự lập tức lấy một ngọc giả truyền tin ra, ghi lại toàn bộ những chuyện xảy ra gầ đây vào trong ngọc giản, sau đó truyền đi.
oOo
Mây trôi lững lờ, sao trời lưu chuyển.
Dưới dãy núi Thiên Uyê, Bạch Mộc Trần cùng đám người Tiểu Thần tập trung lại một chỗ, các quặng nô ngồi xung quanh, đang luyện vẽ tiên phù.
Trong mười ngày, mọi người được Bạch Mộc Trần truyền thụ, chẳng những học được cách chế tiên phù, còn hiểu được một chút tình hình tại Tiên Giới.
Tới tân bây giờ, đám người Tiểu Thần mới hiểu Tiên Giới nguy hiểm cỡ nào, ít nhất với những quặng nô không có chỗ dựa như họ là cực kỳ nguy hiểm. Đồng thời họ cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì có quý nhân phù trợ, rốt cuộc cũng có cơ hội nghịch chuyển vận mệnh.
oOo
Xung quanh Tiểu Thần, năm mươi tấm Phong Mang phù lơ lửng trước ngực, dung hợp lẫn nhau. Hôm nay y đã có thể dễ dàng khống chế năm mươi tấm Phong Mang phù dung hợp, uy lực bất phàm.
Có điều, so với Trần Tịch và Nguyên Minh Tử, vẫn chẳng thể bằng.
Hiện giờ Trần Tịch đã có thể khống chế sáu mươi tấm Phong Mang phù dung hợp, còn Nguyên Minh Tử càng khá hơn, đạt tới chín mươi tấm Phong Mang phù.
Đương nhiên, nếu đem so với con số ba trăm tấm tiên phù của Bạch Mộc Trần, bọn họ vẫn kém khá xa.
Lúc đầu, đám người Tiểu Thần nghe nói Bạch Mộc Trần có thể dung hợp hơn trăm tấm tiên phù, trong lòng cũng không có cảm giác gì, song tới khi tự mình luyện mới hiểu được khó khăn trong đó.
Về phần những quặng nô khác, với tâm trạng xúc động cũng cực kỳ cố gắng, mặc dù không bằng ba người Tiểu Thần nhưng cũng có thể khống chế hai mươi đến ba mươi tấm Phong Mang phù.
“Bộp bộp bộp!”
Đang lúc mọi người tu luyện, một loạt tiếng bước chân dồn dập tới gần.