Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đón gió nhìn ra xa, ngạo nghễ trên đỉnh núi.

Dạ Mộ Bạch quần áo đen tuyền nhìn về Băng Nguyên mênh mông, khuôn mặt kiều diễm nở nụ cười mỉm kỳ lạ. Trên bầu trời, hoa tuyết như mưa, gió lạnh gào thét. Cái lạnh lẽo đến thấu xương thấm vào trong lòng người, nhưng Dạ Mộ Bạch lại tỉnh như không, cười thản nhiên thưởng thức mùi vị của Băng Nguyên. Cách đó vài trượng, Khiếu Thiên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, toàn thân ánh trắng lấp lánh.

Thời gian không hay không biết trôi đi xa. Khi Dạ Mộ Bạch thôi không nhìn nữa, nhìn lại về phía Khiếu Thiên, ánh trắng toàn thân ông đã dần dần nhạt đi, khuôn mặt trở thành đỏ hồng hào. Mở to hai mắt, Khiếu Thiên đón lấy ánh mắt kỳ dị của Dạ Mộ Bạch, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, dường như hiểu được một số thứ gì đó, nhưng lại không cách nào nói ra được. Đứng lên, Khiếu Thiên đi đến bên cạnh Dạ Mộ Bạch, nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng khẽ cất tiếng hỏi:

- Vì sao lại nhìn ta như vậy?

Dạ Mộ Bạch vẻ mặt điềm nhiên, bình tĩnh cười nói:

- Thông qua ánh mắt của ngươi, ta có thể nhìn ra được tương lai của ta.

Khiếu Thiên ngạc nhiên, nghi hoặc nói:

- Câu này phải hiểu thế nào?

Dạ Mộ Bạch dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn về phía chân trời, cười khẽ đáp:

- Thời cơ khi đến, ngươi sẽ tự mình hiểu được.

Khiếu Thiên nhìn nàng nghiêng một bên, điềm nhiên nói:

- Nếu như cô nương không muốn nói nhiều, ta cũng không hỏi nhiều. Tiếp sau đây, chúng ta phải đi đâu?

Dạ Mộ Bạch điềm đạm thanh nhã đến yếu ớt, cười nhẹ nói:

- Cũng không cần đi đâu, cứ ở đây chờ đợi.

Khiếu Thiên hiếu kỳ nói:

- Chờ đợi? Chờ đợi cái gì đây?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Chuyện chưa biết mới khiến cho người ta chờ đợi, hà tất phải biết trước làm gì?

Khiếu Thiên không đáp, ông đã khổ tu đến hai ngàn năm mới có thể phi thăng lên Thiên Chi Đô, tự nhiên biết được có một số điểm huyền cơ không thể nói rõ ràng. Dời mắt ra xa xa, Khiếu Thiên khẽ than:

- Cũng không biết Thiên Lân thế nào rồi, Dao Quang, Y Tuyết bọn họ còn khỏe mạnh chăng?

Dạ Mộ Bạch khẽ lẩm bẩm:

- Có một số người có thể gặp, có một số chuyện không thể nói. Có một số cuộc đời có thể bước vào, có một số cuộc đời chỉ có thể từ xa quan sát.

Khiếu Thiên nghe vậy khẽ thở dài, gật đầu đáp:

- Cô nương nói đúng, nhưng biết dễ làm khó.

Dạ Mộ Bạch khẽ khàng bảo:

- Cuộc đời luôn tràn đầy những điều bất lực, làm sao mọi chuyện đều như ý nguyện được.

Khiếu Thiên nhìn nàng, trong lòng rất kinh ngạc, người phụ nữ xinh đẹp như hoa này phảng phất trải qua chuyện thương tang thế gian rồi, nhìn thấu được tình duyên của thế tục hồng trần, đối với bất kỳ chuyện gì cũng đều không để trong lòng, phảng phất không có chuyện gì có thể khiến nàng phải kinh ngạc. Người phụ nữ như vậy, nàng ta thật ra có quá khứ thế nào đây?

- Cô nương dường như đã trải qua rất nhiều đau thương tang tóc?

Nhịn không được hiếu kỳ, Khiếu Thiên khẽ cất tiếng hỏi.

Dạ Mộ Bạch cười cười, vẻ mặt khiến người ta cảm thương, giọng nói bình tĩnh trả lời:

- Quá khứ của ta không đáng để được ông phỏng đoán. Điều ông cần để ý chính là tương lai của ta. Điều đó có quan hệ đến tương lai của ông.

Khiếu Thiên có phần thất vọng, khẽ than:

- Hai ngàn năm tu luyện, hai mươi năm tiêu dao, ông trời tính ra cũng không bạc đãi ta. Còn tương lai kết quả như thế nào, ta cũng đều không hề oán hận.

Dạ Mộ Bạch nhìn Khiếu Thiên, khẽ lẩm bẩm:

- Là phúc hay họa, nhân quả của ý niệm. Chuyện tương lai, chớ có suy đoán.

Khiếu Thiên nghe vậy không cho là đúng, hỏi ngược lại:

- Cô nương đến từ Dạ giới để ấn chứng duyên định mệnh, không biết lúc nào mới có thể công đức viên mãn được?

Dạ Mộ Bạch nhìn Khiếu Thiên, vẻ mặt phức tạp trả lời:

- Duyên định mệnh kết quả không tốt. Hơn nữa không phải người nào cũng được ông trời yêu thương.

Khiếu Thiên sắc mặt khẽ biến, vọt miệng nói:

- Thế cô nương…

Dạ Mộ Bạch cười cười, cắt ngang lời của Khiếu Thiên, hỏi ngược lại:

- Ông rất để ý đến an nguy của ta?

Khiếu Thiên sửng sốt, thấy Dạ Mộ Bạch ánh mắt lấp lánh có thần đang nhìn bản thân mình, nhất thời có chút ý không tốt, ngượng ngùng nói:

- Tương lai của ta ở trong tay của cô, ta tự nhiên phải để ý đến.

Dạ Mộ Bạch khẽ lẩm bẩm:

- Gần như chỉ như vậy?

Khiếu Thiên lúng túng đáp:

- Đương nhiên không hoàn toàn, nhưng mà …

Dường như ý thức được gì đó, Khiếu Thiên lập tức dừng lại, vẻ mặt rất kỳ quái. Dạ Mộ Bạch dường như hiểu được tâm tư của Khiếu Thiên, khuôn mặt nở nụ cười nhẹ, điềm đạm nói:

- Trước mặt của ta không cần phải như vậy, chúng ta hoàn toàn không còn nhỏ nữa.

Khiếu Thiên nghe vậy khẽ biến sắc mặt, ngửng đầu liếc Dạ Mộ Bạch, mơ hồ phát hiện được gì đó, trong lòng cảm thấy rất bất ngờ. Trầm mặc rất lâu, Khiếu Thiên cất tiếng nói:

- Trên phương diện nào đó, ta không có chút kinh nghiệm, cơ hồ giống như trẻ con vậy.

Dạ Mộ Bạch nụ cười thản nhiên, khẽ lẩm bẩm:

- Kinh nghiệm có hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi có dám đối mặt hay không.

Khiếu Thiên ánh mắt kỳ quái, lời nói của Dạ Mộ bạch nói ra rõ ràng, nhưng bản thân thật sự có dám đối mặt chăng? Hoặc là nói, bản thân có thật sự có thể đối mặt, muốn đối mặt chăng? Vào sát na đó, Khiếu Thiên nghi hoặc, ông đang tự hỏi lòng của mình, biến hóa thình lình bất ngờ này chính là ý trời định sẵn hay là ông trời trêu chọc, ông căn bản không biết được.

Dạ Mộ Bạch nhìn ông, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, nhỏ giọng tự nói:

- Duyên lành duyên nghiệt cũng trong một ý nghĩ. Phúc họa kết liền, định mệnh nối vào nhau.

Khiếu Thiên tâm thần chấn động, đột nhiên ngửng đầu nhìn Dạ Mộ Bạch, trong mắt toát ra một chút kích động, đôi môi khẽ run rẩy, dường như đang muốn nói gì đó. Dạ Mộ Bạch điềm đạm thanh nhã bật cười, ánh mắt như nước liếc Khiếu Thiên, sau đó nhìn ra xa xăm, khẽ cười bảo:

- Có khách xa đến, ý trời an bài.

Khiếu Thiên ngạc nhiên, lời trong lòng còn chưa kịp nói ra, ai ngờ được lại còn có biến hóa. Nhìn theo ánh mắt của Dạ Mộ Bạch, Khiếu Thiên vẻ mặt kinh hãi.

Trên Băng Nguyên, một người khổng lồ cao to đang cất bước đi đến, từng bước từng bước ấn xuống, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Bên cạnh người khổng lồ đó còn có một con ngựa quý đỏ rực, hình dáng to chừng ba trượng, nhìn qua quả thật phi phàm.

- Đây là …

Sau khi kinh ngạc, Khiếu Thiên không nhịn được cất tiếng hỏi.

Dạ Mộ Bạch cười khẽ đáp:

- Người khổng lồ Bác Phụ và Diễm Xích Mã.

Khiếu Thiên vẻ mặt kỳ lạ, trầm ngâm nói:

- Ta biết người khổng lồ Bác Phụ, nhưng chưa từng gặp qua, không ngờ được hôm nay lại gặp được nơi này.

Dạ Mộ Bạch không đáp, ánh mắt kỳ lạ nhìn Xích Viêm, nở nụ cười mỉm tùy tiện.

Dừng lại, Xích Viêm giữ khoảng cách với Dạ Mộ Bạch chừng hai trăm trượng, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, dường như rất bất ngờ. Diễm Xích Mã dừng lại bên cạnh Xích Viêm, khẽ cất tiếng hỏi:

- Thế nào, là địch nhân sao?

Xích Viêm trầm giọng đáp:

- Địch nhân trong truyền thuyết nhưng lại lần đầu gặp mặt.

Diễm Xích Mã không hiểu, nghi hoặc nói:

- Địch nhân trong truyền thuyết lần đầu gặp nhau, câu này có ý nghĩa gì đây?

Xích Viêm không đáp, chầm chậm cất bước tiến lên đến cách Dạ Mộ Bạch và Khiếu Thiên chừng ngoài ba mươi trượng, khẽ quát:

- Ngươi đến đây vì ta?

Dạ Mộ Bạch lắc đầu đáp:

- Ngươi vì ai mà đến, ta cũng đến vì người đó.

Xích Viêm mắt sáng rực như hai ngọn đuốc, chăm chú nhìn Dạ Mộ Bạch một lúc, cất tiếng hỏi:

- Vì sao phải đến?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Do ý trời an bài.

Xích Viêm ánh mắt khẽ biến, trầm ngâm rất lâu, tiếp tục hỏi:

- Ngươi chờ đợi ở đây có mục đích thế nào?

Dạ Mộ Bạch cười đáp:

- Cố nhân mất mát nhiều, khó mà tụ lại một chỗ. Ta đến chỉ muốn thăm mọi người mà thôi.

Xích Viêm cau mày nói:

- Mọi người? Còn có ai nữa?

Dạ Mộ Bạch điềm đạm thanh nhã tùy tiện khẽ trả lời:

- Không cần gấp, ngươi lập tức sẽ biết thôi.

Khiếu Thiên nhìn người khổng lồ trước mắt, cất tiếng hỏi:

- Ngươi có biết Thiên Lân không?

Xích Viêm liếc Khiếu Thiên, đáp lại:

- Biết.

Khiếu Thiên nói:

- Thế ngươi là …

Xích Viêm trả lời:

- Xích Viêm.

Khiếu Thiên hơi biến sắc, vọt miệng nói:

- Thì ra là ngươi! Vài ngày trước chính ngươi nói với Thiên Lân là hắn sẽ có tai kiếp đẫm máu?

Xích Viêm trả lời:

- Kiếp nạn định sẵn khó mà né tránh được. Ta nói và không nói đều không thay đổi được vận mệnh của hắn.

Khiếu Thiên không nói gì, ông hiểu rõ ý tứ của Xích Viêm, hoàn toàn không có ý trách cứ gì, nhưng có phần cảm xúc. Thời gian, vào lúc này cứ yên lặng trở lại. Mọi người ở đó ai cũng không nói gì cả, tất cả đều yên yên lặng lặng chờ đợi. Khoảng chừng giây lát sau, một bóng đỏ phá không mà đến xuất hiện trên đầu của Dạ Mộ Bạch khiến cho mọi người phải chú ý đến.

Ngửng đầu liếc lên, Xích Viêm cau mày nói:

- Ma Da, thì ra là ngươi.

Hừ lạnh một tiếng, Vạn Niên Bức Vương Ma Da trả lời:

- Không sai, chính là ta. Không ngờ được lại nhanh chóng gặp lại như vậy.

Dạ Mộ Bạch nhìn bóng đỏ, điềm nhiên lên tiếng:

- Ma Da tộc Bức Nhân được liệt vào một trong tứ tuyệt của Huyền Tàng Cửu Bí, xếp hàng thứ ba.

Ma Da thất kinh, quan sát Dạ Mộ Bạch, cất tiếng hỏi:

- Ngươi là ai, không ngờ lại biết được lai lịch của ta?

Dạ Mộ Bạch cười đáp:

- Chớ gấp, lai lịch của ta thì chút nữa ngươi sẽ biết thôi.

Khiếu Thiên nhìn bóng đỏ giữa không trung, hiếu kỳ hỏi:

- Huyền Tàng Cửu Bí là thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK