Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng này duy trì thật lâu, lửa thành ngọn bốn bề điên cuồng chuyển động quanh Thiên Lân, phảng phất như nó là một vật quý giá khiến cho lửa tranh giành tới trước.

Lúc đó, ý thức của Thiên Lân tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, trong não hiện lên tất cả mọi tình hình xung quanh, nhưng nó lại không hề chuyển động chút nào.

Như vậy, một lượng lớn chân nguyên liệt hỏa truyền vào trong cơ thể của nó mà không bị ý thức khống chế, liền tự động tích lũy, đè nén, chia dòng, vận chuyển một cách có trật tự.

Khi Liệt Hỏa chân nguyên trong ngoài cơ thể đạt đến tình trạng cân bằng, hoa sen liệt hỏa bên ngoài cơ thể Thiên Lân bắt đầu chuyển động tự phát.

Trong quá trình này, thân thể Thiên Lân vài lần rung động, da thịt cũng mấy lần biến màu, cuối cùng khi hoa sen lửa xoay tròn đạt đến một tốc độ giới hạn, một khoảng chân không liền xuất hiện ngăn cách Thiên Lân và lửa đỏ.

Lúc đó, hoa sen chuyển động rất nhanh co rút kịch liệt, cuối cùng biến thành một ngọn lửa đỏ rực rỡ to chừng ba tấc, rít lên một tiếng liền đâm xuyên qua kết giới chân không bên ngoài cơ thể Thiên Lân, ấn trực tiếp vào ngực trái của nó.

Thời khắc đó, Thiên Lân đứng yên bất động toàn thân run rẩy, ngọn lửa ở ngực trái hệt như một đóa hoa sen có sức sống, thỉnh thoảng lóe lên ánh đỏ, hấp thu linh khí quanh đó để bồi bổ lại cho chân nguyên của bản thân đã bị hao tổn.

Cũng đúng lúc đó, hai mắt Thiên Lân đang nhắm mở ra, ánh mắt đỏ như máu lấp lánh làn sáng yêu mị, khiến cho người ta cảm thấy bá khí mà tà mị.

Cảnh tượng này gần như xuất hiện chốc lát, sau đó hai mắt Thiên Lân liền lộ ra vẻ mơ hồ và tranh đấu.

Sau một phen nỗ lực, ánh mắt của nó tuy còn màu đỏ máu nhưng lại hồn nhiên mà uy nghiêm, không còn nhìn thấy chút nào tà dị và yêu mị.

Cúi đầu, Thiên Lân nhìn xuống dưới chân, cảm giác dường như thiếu đi một điểm gì đó nhưng nó lại không cách nào hình dung được.

Vì thế, nó trầm ngâm giây lát, cuối cùng không tìm được đành phi thân lên dự tính quay về nhà.

Nhưng đúng lúc này phát sinh biến cố bất ngờ.

Chỉ thấy mười sáu chữ trên vách đá đang dần dần mờ đi, ao máu phía trái cũng đột nhiên phun ra một cột nước, sau đó nước ao hạ xuống dần dần khô đi.

Thiên Lân hơi nghi hoặc, đứa bé bảy tuổi như nó còn có rất nhiều chuyện không hiểu được.

Nhưng trong lòng nó mơ hồ cảm thấy bất an, nên nó không dám ở lâu, vội vàng theo lối cũ nhanh chóng bỏ đi, phía sau truyền đến từng hồi âm thanh của gạch đá vỡ tan.

Cảm giác được núi rung đất chuyển, Thiên Lân trong lòng thất kinh, biết được ngọn núi sắp sụp xuống, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.

Lúc đó, chỉ giây lát sau, Thiên Lân đã thoát ra khỏi ngọn Thiên Đao.

Kết quả ngọn núi không hề gục xuống, nhưng ở lưng chừng bị cắt sâu vào, mặt dưới bị chìm hẳn xuống dưới, chỉ còn mặt trên vẫn đứng vững vàng trên chỗ cũ.

Thở ra một hơi, Thiên Lân không khỏi vuốt ngực, thất kinh la lên:

- Còn may ta chạy nhanh, nếu không thì thê thảm rồi.

Nói rồi liếc nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện lúc này ánh trăng đã lên rồi.

- Nguy rồi, mẹ nhất định nóng lòng chờ ta, đi nhanh thôi.

Phi thân lên, Thiên Lân phóng thẳng về Thiên Nữ phong.

Nhưng Thiên Lân vừa bay được vài dặm, thân thể nó đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống, cả người rất ngạc nhiên, sau đó yếu ớt la lên:

- Ồ, sao chóng mặt muốn mê đi, sao lại như thế này?

Thân thể lắc lư cố đứng dậy, Thiên Lân lại bay lên nữa, nhưng không bao lâu đã từ trên không rớt xuống.

Ương ngạnh đứng lên, Thiên Lân nhìn về phía xa xa, vẻ mặt lộ ra nét kiên định.

Nó không biết vì sao lại như vậy, chỉ đại khái suy đoán có liên quan đến huyết sâm.

Nhưng nó biết bản thân không thể ngã xuống, nhất định phải quay về, nếu không mẹ sẽ lo lắng, hơn nữa chính mình cũng bị nguy hiểm.

Vì vậy, dưới sự điều khiển của ý chí kiên cường, Thiên Lân cứ bay từng đoạn ngắn như vậy, mệt lại dừng, dừng rồi lại đi, một mình đi băng qua vùng Băng Nguyên trong ánh trăng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thiên Nữ phong dưới ánh trăng cảnh sắc càng thêm u nhã thanh tịnh.

Điệp Mộng đứng ở cửa động chờ đợi con về, ánh mắt toát ra nét phức tạp.

Đối với Thiên Lân, cho dù là thiên bẩm, nhân phẩm, tu vi …, tính cách thì nàng đều rất vừa lòng.

Nhưng những chua chát ẩn giấu trong đó, đứa bé bảy tuổi còn chưa từng biết được.

Đương nhiên, nàng cũng không hy vọng nó hiểu.

Thời gian trôi qua, năm tháng như mộng, loáng một cái đã bảy năm trời.

Nhớ lại từng điểm một hồi bảy năm trước, nụ cười trên khuôn mặt Điệp Mộng vơi đi quá nhiều.

Có một đứa con thông minh lanh lợi, nhu thuận hiểu chuyện là một loại hạnh phúc không nghi ngờ gì cả.

Ngửng đầu, Điệp Mộng nhìn lên bầu trời đêm, một nụ cười nhàn nhạt mơ hồ dâng lên.

Vô số buổi đêm đã trôi qua, bản thân cũng vượt qua như vậy.

Mỗi một lúc cô đơn, ngoại trừ đứa con ngủ ngoan bên mình, chỉ còn có nhớ nhung ở cùng với nàng.

Hiện nay, Thiên Lân đã bảy tuổi, đang từ từ lớn lên.

Hy vọng của bản thân cũng dần dần phát triển, chờ một ngày con trai dương danh thiên hạ, đến lúc đó, tâm tình bản thân sẽ như thế nào?

Nó sẽ như thế nào… Suy tư lơ lửng dưới ánh trăng.

Điệp Mộng một mình đứng yên ở cửa động, chìm vào khoảng thời gian quá khứ.

Những ký ức trước đây theo ánh trăng dâng trào trong ngực, đó là những câu chuyện cười vui vẻ, những đau thương buồn khổ, hệt như những dấu vết không bao giờ phai nhạt đan xen trong lòng nàng, tạo thành một vùng ký ức.

Đó cũng là quá khứ vĩnh viễn của nàng, xua không tan đi, cũng không thể quên được…

Gió, mang theo hơi lạnh thổi đến bên nàng, khiến nàng tỉnh lại trong ánh trăng tươi mát.

Cúi đầu, Điệp Mộng cười cười, khẽ lẩm bẩm:

- Đã bao nhiêu năm rồi, ta không thể quên được …

Sầu khổ chua chát nhàn nhạt quanh người, hệt như một cái bóng bao phủ lấy nàng.

Giây lát, Điệp Mộng thôi đau thương, đưa mắt nhìn về xa xa, cau mày nói:

- Trước giờ đến lúc này, Lân nhi đã sớm về nhà rồi, sao đêm nay lại chưa thấy đâu cả?

Trong tiếng tự nói, Điệp Mộng lại nhẹ giọng an ủi:

- Chắc nó chơi vui vẻ không chịu về nhà. Quả thật là trẻ con, không biết lúc nào mới trưởng thành đây.

Cảm xúc thở dài, Điệp Mộng lấy lại vẻ trầm tĩnh, im lặng nhìn về xa xa.

Nhưng đêm nay tình hình rất khác thường, Điệp Mộng chờ đến giờ tý, Thiên Lân cũng không thấy tung tích. Điểm này khiến nàng cảm thấy không ổn.

Đối với sự hiểu biết về con trai mình, nàng biết nó sẽ tuyệt đối không dám qua đêm bên ngoài nếu không được phép của mình.

Nhưng vì sao lúc này…

Lẽ nào nó có chuyện bất ngờ?

Rất nhanh, Điệp Mộng liền không đồng ý với suy tưởng này.

Trong vùng lân cận Đằng Long cốc, Thiên Lân tuyệt đối không gặp chuyện bất trắc.

Nhưng nói như vậy, Thiên Lân vì sao không thấy quay về nhà?

Lẳng lặng suy nghĩ, Điệp Mộng tìm không ra được câu trả lời, cuối cùng đành quyết định tự mình đi tìm.

Trước hết, nàng đi thẳng về phía Đằng Long cốc, tốc độ nhanh như một mũi tên ánh sáng, tám mươi dặm đường chỉ chớp mắt đã qua, quả thật vô cùng kinh người.

Nhưng có điều khiến Điệp Mộng bất ngờ, ở đây không hề có khí tức của Thiên Lân, cho thấy hiện nay nó không có ở đây, thế thì nó đi đâu đây?

Suy nghĩ một chút, Điệp Mộng đột nhiên nghĩ lại một chuyện, không khỏi cau mày nói:

- Nó có âm thầm sau lưng ta chạy đi Thiên Đao phong chăng?

Trong tiếng hỏi, Điệp Mộng nhẹ nhàng bay lên, hướng thẳng về phía Thiên Đao phong.

Trên đường đi, Điệp Mộng vì tìm kiếm tung tích của Thiên Lân, cố gắng giảm chậm tốc độ.

Như vậy, trên đường tiến lên, khi cách Đằng Long cốc khoảng một trăm năm mươi dặm băng tuyết, nàng nhìn được một hình bóng lắc lư đang cật lực chạy tới phía này, trong lòng lập tức kinh ngạc hẳn.

Loáng lên đã đến, Điệp Mộng ở cạnh Thiên Lân, thấy nó toàn thân trần trụi liền lập tức cảm thấy không ổn, vừa thấy khuôn mặt nó đỏ bừng, tinh thần hoảng hốt không khỏi ôm cổ nó đau lòng hỏi:

- Lân nhi, con thật ra gặp phải cái gì, vì sao lại như vậy?

Thiên Lân vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức sửng sốt một chút, sau đó bất lực nói:

- Mẹ, Lân nhi … Lân nhi … quay … về …rồi.

Nói rồi liền bất tỉnh.

- Lân nhi, con đừng sợ, có mẹ bên cạnh con sẽ không có chuyện gì.

Giọng nghẹn ngào, khuôn mặt xinh đẹp của Điệp Mộng lần đầu xuất hiện vẻ kinh hoàng trong đời.

Đây là hy vọng cả đời của nàng, cũng là sự kiêu ngạo trong cuộc đời này của nàng, lúc này lại có chuyện bất thường, nàng làm sao có thể không khẩn trương được.

Giây lát, Điệp Mộng tâm tình tốt hơn một chút, bắt đầu tiến hành kiểm tra đối với thân thể của con trai.

Kết quả khiến Điệp Mộng rất bất ngờ, trong người Thiên Lân có một luồng sức mạnh đến kinh người, đang tự phát dung hợp với thân thể nó.

Quá trình này hệt như sự lên men rượu, khiến cho Thiên Lân trong lúc không chuẩn bị tâm lý, cả người phát sốt, đầu óc hôn mê, lâm vào tình trạng không thể tự mình khốc chế được.

Trong lòng biết có chuyện kỳ quái, Điệp Mộng cũng không nán lại, ôm lấy thân thể con trai, toàn thân lóe lên ánh ngũ sắc, chớp mắt đã không còn thấy nữa.

Một khắc sau, Điệp Mộng quay về trong động Chức Mộng, đặt con trai trên giường đá, cẩn thận kiểm tra thêm một lượt nữa, kết quả phát hiện được ở ngực trái của nó có một hình ảnh ngọn lửa.

Thấy vậy, Điệp Mộng vừa mừng vừa lo, biết con trai gặp được một loại kỳ ngộ, lại cũng rất lo lắng cho nó.

Sau đó, Điệp Mộng hơi suy tư, ngồi xuống bên cạnh Thiên Lân, tay phải nhẹ nhàng đặt trên ngực trái nó, lòng bàn tay lóe lên một đám lửa chầm chậm truyền vào trong người của Thiên Lân.

Đêm hôm nay, Điệp Mộng dùng tu vi bản thân hỗ trợ Thiên Lân tiêu hóa sức mạnh trong cơ thể.

Mãi đến bình minh, Điệp Mộng mới thu lại sức mạnh bản thân, yên lặng ngồi một bên, mỉm cười nhìn nó.

Giờ tỵ buổi sáng, Thiên Lân từ từ tỉnh lại, thấy mẹ đang quan tâm nhìn mình, không khỏi xấu hổ nói:

- Mẹ, Lân nhi không ngoan, không nên dấu người một mình chạy đến chơi ở Thiên Đao phong.

Điệp Mộng không hề trách mắng nó, điềm nhiên nói:

- Chuyện lần này mẹ coi như không có, sau này không được tái phạm nữa. Bây giờ con cho mẹ biết, vì sao chạy đến Thiên Đao phong, con ở đó gặp phải điều gì?

Thiên Lân thấy mẹ không nổi giận, không khỏi bật người dậy.

Ai ngờ dùng sức không chắc, bịch một cái đập vào vách đá trên đỉnh động, đau đến nỗi nó phải nghiến răng.

Điệp Mộng nhịn không được cười cười, tay múa lên một chiêu liền cách không kéo nó xuống, vuốt ve đầu của nó, mắng:

- Cả ngày chỉ thích làm loạn lên, bây giờ bị khổ rồi biết chưa?

Thiên Lân ngượng ngùng đáp:

- Cái này do bất ngờ, lần sau tuyệt sẽ không như vậy.

Điệp Mộng trừng nó, thúc giục:

- Được rồi, nói về chuyện chính đi.

Thiên Lân lập tức ngồi xuống vững vàng, thành thành thật thật nói:

- Con đến Thiên Đao phong bởi vì Băng Tuyết lão nhân nói ở đó đã từng xuất hiện huyết sâm, vì thế con muốn đi tìm thử coi.

Điệp Mộng hừ giọng nói:

- Chuyện trong truyền thuyết mà con cũng cho là thật?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK