Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xà Ma vô cùng đau lòng với biến cố Bàng Phi gặp phải, lập tức hất lùi Triệu Ngọc Thanh, thoát đi với tấm lòng đầy sự bất cam. Lúc này, làn kiếm của Ngọc Tâm vừa hay ập đến. Xà Ma né tránh không kịp, chỉ đành xuất thủ phản kích, bố trí tầng tầng kết giới phòng ngự quanh người để ăn mòn đi kiếm khí bảy màu của Ngọc Tâm. Làn kiếm liên tục phát sinh, khi thế công của Ngọc Tâm phát ra bắt đầu yếu đi, Xà Ma nhạy bén nắm lấy cơ hội, toàn thân sóng ánh sáng màu xanh lục chớp mắt đã chuyển động rất nhanh, phát xuất một luồng sức mạnh xoay tròn, lập tức hất bay Ngọc Tâm. Hoàn thành những chuyện này rồi, Xà Ma cười lạnh một tiếng, đang dự tính rời đi, ai ngờ một luồng kiếm màu lưu ly đột nhiên lóe lên trong mắt, ép thẳng đến mi tâm của Xà Ma. Hai mắt khép hờ, Xà Ma miệng quát to một tiếng, tay phải đánh ra một quyền, phát xuất quyền kìm đen ngòm đón gió hóa thành một con rắn độc to vài trượng xông thẳng đến một kiếm đang chém xuống của Tân Nguyệt. Lập tức, quyền kình và làn kiếm gặp nhau, hai bên hơi dừng lại một chút, rồi quyền kình đen ngòm đó liền bị làn kiếm lưu ly chém thành hai rồi tan biến về hai phía. Làn kiếm thế đi không ngừng, chớp mắt đã đến, trong ánh mắt kinh hãi giận dữ của Xà Ma, lập tức chém lão thành hai, một lượng lớn máu tươi bay tung tóe. Một chiêu thành công, Tân Nguyệt thuận thế quét ngang một kiếm, chuẩn bị chém đứt đôi Xà Ma.

Nhưng kết quả thật bất ngờ, Xà Ma vừa bị chém đôi không ngờ lại xảo diệu né tránh được một kiếm này của Tân Nguyệt, thân thể bị chém đứt ra cũng chớp mắt khôi phục lại nguyên dạng, chỉ lưu lại một vết máu đỏ nhạt. Chuyện như vậy quỷ dị vô cùng, không những Tân Nguyệt cảm thấy kinh ngạc mà ngay những người quan sát càng kinh hồn bạt vía. Uốn mình đứng lên, Xà Ma né tránh vòng vây của mọi người, nói với Hằng Giang và Hắc Kim Cương:

- Rút lui.

Lập tức, ba người của Ngũ Sắc Thiên Vực thân thể vỡ nát, chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa. Lúc này, Bàng Phi trong tay của Thiên Lân đã như đèn khô cạn dầu, tiếng kêu thê thảm dần dần yếu đi, không bao lâu đã hoàn toàn biến mất. Quanh đó, mọi người phe Đằng Long cốc nhanh chóng đến gần, hình thành một vòng cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía.

Thiên Lân mày kiếm cau lại, khẽ nói:

- Xà Ma còn chưa đi xa, ẩn núp ở quanh đây, ta có thể cảm ứng được luồng khí tức lưu lại trên người của bọn họ.

Phỉ Vân nói:

- Nhìn điệu bộ này, lão muốn tiêu diệt bớt người của chúng ta.

Mẫu Đơn lên tiếng:

- Với con người của Xà Ma, có làm như vậy cũng không có gì là lạ.

Mã Vũ Đào nói:

- Nếu như Xà Ma còn ở quanh đây, chúng ta hãy nghĩ cách tìm ra bọn họ, sau đó mới tiêu diệt đi.

Công Dương Thiên Tung không lạc quan lắm nói:

- Theo tình hình trước mắt, chúng ta tận hết tâm cơ mới tiêu diệt được Bàng Phi, muốn thu thập những người khác sợ là phải trả một giá lớn mới được.

Hàn Hạc không cam lòng nói:

- Với thực lực của chúng ta, muốn tiêu diệt bọn họ thì không thành vấn đề, đáng ghét là bọn chúng hoàn toàn không muốn tiếp chiêu, điều này khiến chúng ta không thể tận hết sức được.

Giang Thanh Tuyết tức giận nói:

- Như vậy còn chưa đủ, bọn họ nếu như rời đi cũng được, đáng ghét bọn họ còn thỉnh thoảng không quên đánh lén chúng ta.

Phương Mộng Như trầm ngâm nói:

- Chuyện đến thế này, chúng ta không có chọn lựa, hay là bàn luận chuyện phải làm tiếp theo.

Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức yên tĩnh lại, ai nấy suy tư tình thế trước mắt, Tiết Phong trước giờ vẫn thích mở miệng đột nhiên lên tiếng:

- Vừa rồi đánh lén, địch nhân dường như thiếu đi mấy người.

Công Dương Thiên Tung không hiểu nói:

- Điều này nói lên vấn đề gì?

Một câu nghi hoặc lập tức khiến Thiên Lân và Lâm Y Tuyết thất kinh la lên:

- Không hay, chúng ta trúng kế rồi.

Mọi người cả kinh, ào ào hỏi lại, cuối cùng Thiên Lân đưa ra một suy luận.

- Theo tình hình vừa rồi, rất có khả năng là phân binh thành hai đường, lưu Xà Ma ở lại nơi này để kiềm chế chúng ta, còn những người khác tiến đánh Đằng Long cốc, muốn dùng chiêu rút củi dưới nồi.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt âm trầm, thấy mọi người hơi nóng nảy liền nhịn không được phải lên tiếng an ủi:

- Mọi người chớ quá lo lắng, chỉ bằng ba người Lam Phát Ngân Tôn còn chưa lay động được nền tảng của Đằng Long cốc. Hiện nay, nếu như chúng ta đã biết được quỷ kế của bọn họ thì phải đưa ra đối sách tương ứng, tận hết khả năng để bổ túc lại. Thiên Lân, con vốn túc trí đa mưu, có kế sách nào tốt đẹp không?

Giọng điệu xoay chuyển, Triệu Ngọc Thanh xảo diệu tậo trung chú ý đến Thiên Lân. Thấy mọi người nhìn mình, Thiên Lân hơi trầm tư giây lát rồi nói ra kiến nghị của bản thân.

- Nếu như địch nhân đã phân binh hai đường, chúng ta cũng có thể làm như vậy.

Hàn Hạc nghi hoặc nói:

- Nếu bọn Xà Ma giữa đường ngăn lại, không phải sẽ rất bất lợi cho chúng ta sao?

Thiên Lân cười đáp:

- Lực lượng chúng ta nơi này cho dù phân binh thành hai đường cũng đủ để đối phó với đánh lén của Xà Ma.

Băng Tuyết lão nhân lên tiếng:

- Chuyện không chần chừ được nữa, chúng ta hãy thảo luận vấn đề phân phối người.

Mọi người không ai bàn thêm, bắt đầu thảo luận. Rất nhanh, thông qua thương nghị, mọi người quyết định để Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân, ba vị trưởng lão, Vũ Điệp, Mã Vũ Đào quay về tiếp ứng Đằng Long cốc. Những người còn lại bao gồm cả Mẫu Đơn và Hoa Hồng trong đó tiếp tục ở lại nơi này đối phó với Xà Ma. Thương nghị xong, mọi người phân công rõ ràng, sau đó Triệu Ngọc Thanh liền dẫn người rời khỏi nơi đó. Tình hình như vậy thì Xà Ma ẩn mình quanh đó đã nhìn rõ hoàn toàn, lập tức tập trung cao thủ đi theo lại hỏi:

- Các ngươi có kế hoạch đối phó thế nào?

Vân Cơ đáp:

- Xà Ma đại nhân, ta thấy đánh thẳng vỗ mặt như vậy chúng ta không chiếm được tiện nghi, chi bằng nghĩ cách phân tán địch nhân, sau đó mới đánh phá từng người mới là thượng sách.

Hằng Giang phản bác:

- Kế này tuy là không sai nhưng hiện nay lại khó mà thực hiện.

Hắc Kim Cương nói:

- Chi bằng chúng ta rời khỏi nơi này, đợi sau này gặp lại mới tính.

Xà Ma cương quyết không đồng ý:

- Không được, bản ma mới xuất hiện đã hao mất Bàng Phi, nếu không có chút thành quả thì chẳng phải sẽ khiến cho Lam Phát Ngân Tôn cười nhạo sao.

Hằng Giang an ủi lên tiếng:

- Xà Ma đại nhân chớ tức giận, những người còn lại nơi này tuy nhân số đông nhưng muốn đối phó với bọn họ cũng không khó.

Xà Ma tinh thần chấn tỉnh, hỏi tới:

- Ngươi có kế sách nào hay?

Hằng Giang cười tà dị nói:

- Chúng ta trước đây ẩn mình công kích kết quả không thu được lớn. Chi bằng chúng ta xuất hiện dẫn dụ, khiến cho bọn họ truy đuổi theo, lúc đó nhân số bọn họ đông đúc tất nhiên hỗn loạn, chúng ta liền có thể thừa cơ được.

Xà Ma hơi trầm tư, nhẹ nhàng nói:

- Cụ thể thêm đi.

Hằng Giang đáp:

- Bước đi rất đơn giản, ta và Kim Cương đi theo đại nhân hiện thân dụ địch, khiến bọn họ tùy ý đi theo về phía những người quan sát trận chiến. Vân Cơ ở sau ẩn mình theo sát, một khi phát hiện có người lạc bước liền ngầm truyền tin cho chúng ta. Đến lúc đó chúng ta ẩn mình đi vòng lại, từ phía sau phát động tập kích đột ngột, chẳng phải sẽ né nặng tìm nhẹ, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.

Xà Ma vừa nghe thì mặt mày hớn hở, cười nói:

- Được, không hổ là mưu thần của ta, quả thật là có tài. Bây giờ chúng ta hãy theo kế hành động, Vân Cơ nhớ không được bộc lộ hành tung.

Bật cười kiều mị, Vân Cơ đáp:

- Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ vô cùng cẩn thận.

Xà Ma liếc Vân Cơ, sau đó dẫn Hằng Giang, Hắc Kim Cương âm thầm đến gần Thiên Lân, Dao Quang thì đột nhiên xuất hiện.

Thiên Lân đối với chuyện này đã sớm có phòng bị, khi Xà Ma hiện thân liền thống lĩnh mọi người xông lên, ý đồ vây khốn lão lại. Hừ lạnh một tiếng, Xà Ma khinh bỉ nói:

- Muốn vây khốn bản đại nhân, các ngươi còn chưa đủ tư cách.

Lời còn vang bên tai, Xà Ma đột nhiên lóe lên đi mất, xuất hiện cách ngoài trăm trượng phía trái, dẫn Hằng Giang và Hắc Kim Cương chạy thẳng về phía mấy người Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ, Ứng Thiên Cừu đang quan sát. Hành động như vậy khiến mọi người kinh ngạc, Dao Quang, Khiếu Thiên hơi suy tính rồi đuổi theo liền.

Trên đường đi, Lâm Y Tuyết đến bên Thiên Lân, khẽ nói:

- Thiên Lân sư huynh, huynh nói xem bọn chúng có quỷ kế gì không?

Thiên Lân cau mày đáp:

- Theo phân tích tình hình trước mắt, Xà Ma có lẽ đang muốn cuốn cả ba người quan sát vào vòng chiến, để khiến chúng ta hỗn loạn, phân tán sức chú ý của chúng ta.

Tân Nguyệt nói:

- Những người đang quan sát đó không phải hạng ngu si, tuyệt đối sẽ không trúng kế.

Thiên Lân đồng ý đáp:

- Từ phương diện này mà xét thì lần này Xà Ma xuất hiện tất có mục đích khác.

Dao Quang nói:

- Trước mắt chúng ta tạm thời không đoán ra được ý nghĩ của bọn chúng, chỉ có đề cao cảnh giác, đoàn kết nhất trí.

Mẫu Đơn nhắc nhở:

- Xà Ma người này tâm cơ thâm trầm, mọi người phải thống nhất hành động, không thể tự mình xuất kích.

Mọi người đồng thanh đáp ứng, rõ ràng đối mặt với đại sự này, ai cũng không dám đùa bỡn. Lúc này, trong ba người quan sát, Tây Bắc Cuồng Đao là người đầu tiên chọn bỏ đi. Tứ Dực thần sứ và Ứng Thiên Cừu ai nấy lùi lại, tốc độ hơi chậm rãi, mơ hồ toát ra mấy phần quỷ dị.

Cơ Tuyết Ny quan sát thấy tình hình này, nhắc nhở:

- Mọi người cẩn thận, đề cao cảnh giác.

Lời còn vang bên tai, hàng người đã đến gần Tứ Dực thần sứ và Ứng Thiên Cừu. Lúc này, Tứ Dực thần sứ đột nhiên biến thân, hóa thành một con chim khổng lồ múa hai cặp cánh phát xuất cuồng phong đáng sợ triển khai đánh lén bất ngờ vào đám người Dao Quang. Ứng Thiên Cừu bật cười âm hiểm, đoản kiếm trong tay ra khỏi vỏ, ra chiêu Lục Hồn kiếm quyết, làn kiếm khí bá đạo của nó rẻ không gào thét, tạo nên uy hiếp rất lớn đối với mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK