Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Phi Hiệp quay lại, Tân Nguyệt nhẹ nhàng hạ xuống, trường kiếm trong tay múa lên, tiếng kiếm rin rít phá không gào thét hình thành một cột kiếm đỏ rực từ trên trời giáng xuống.

Lúc đó, Thái Cực đồ trên mặt đất xuất hiện một chút biến hóa, ba mươi sáu cái ao phát xuất ba mươi sáu chùm hào quang hội tụ thành một điểm vừa hay đón lấy một kiếm của Tân Nguyệt.

Trong sát na, cột sáng và cột kiếm gặp nhau, lập tức phát nổ, lập tức hất bắn Tân Nguyệt đi, khiến cả không gian tạo thành chấn động rất lớn.

Thiên Lân đỡ lấy Tân Nguyệt, quan tâm hỏi:

- Thế nào rồi, có bị thương hay không?

Tân Nguyệt vẻ mặt kỳ quái, chăm chú nhìn dưới chân khẽ lẩm bẩm:

- Ta không sao, nhưng vừa rồi …

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Một kiếm của Tân Nguyệt dường như xúc động thế nào đó. Bất quá tình hình vừa rồi xem ra Thái Cực đồ thần bí này rõ ràng bài xích Tân Nguyệt, có thể nói Tân Nguyệt cũng không phải là người có duyên.

Phương Mộng Như nói:

- Nếu là tương hỗ bài xích, thế thì để Vũ Điệp đi xem thử thế nào. Nhìn qua tình hình của nó một chút.

Vũ Điệp nghe vậy bay xuống, thi triển Băng Hội Ngọc Hoa thần quyết, toàn thân lấp lánh ánh trong suốt, cả người chớp mắt đã hóa thành ánh sáng bắn thẳng xuống mặt đất.

Chớp mắt, ánh nhạt lóe lên, Vũ Điệp hiện ra, tầng kết giới vô hình đã ngăn nàng ta ở bên ngoài.

Búng người lên, Vũ Điệp biến đổi chiêu thức, lòng hai bàn tay mờ hiện ánh ngọc ngưng tụ thành hai thanh kiếm ánh sáng trong suốt chém thẳng xuống mặt đất bên dưới.

Lập tức, ánh nhạt lóe lên, tiếng sấm đánh rung trời.

Một chiêu mạnh mẽ của Vũ Điệp lập tức bị hất bắn lại, khiến nàng phải đảo chuyển liên tục vài vòng mới có thể hóa giải được luồng sức mạnh đáng sợ đó.

Hơi thất vọng, Vũ Điệp liếc mọi người, im lặng lùi lại.

Phương Mộng Như than khẽ nói:

- Xem ra mối duyên vạn năm mới hiện này còn chưa thể dễ dàng khai mở.

Tuyết Sơn thánh tăng gật nhẹ, đưa mắt nhìn Thiên Lân, hỏi lại:

- Xem qua một lượt, có cảm nghĩ thế nào?

Thiên Lân chần chừ một lúc nói:

- Muốn xuyên qua kết giới thật ra không khó, nhưng ý trời biến hóa, xấu tốt chỉ là một ý niệm.

Tuyết Sơn thánh tăng hơi biến sắc, trầm giọng nói:

- Con có nắm chắc nhất định có thể tiến vào bên trong không?

Thiên Lân lắc đầu nói:

- Không thể nói nhất định nhưng nắm được bảy phần.

Phương Mộng Như nói:

- Nếu con nắm bảy phần thế thì thử qua đi.

Thiên Lân chần chừ một chút, đưa mắt nhìn Thiện Từ nhẹ nhàng nói:

- Con muốn thử cùng với Thiện Từ, hắn hẳn cũng có thể tiến vào bên trong.

Phương Mộng Như liếc Thiện Từ, thấy vẻ mặt hắn bình thản, không khỏi nhìn Tuyết Sơn thánh tăng hỏi:

- Thánh tăng thấy thế nào?

Tuyết Sơn thánh tăng trầm ngâm nói:

- Thật ra ta hy vọng bọn chúng đơn độc từng người để tiện xác nhận đoạn duyên phận này thuộc về ai. Nhưng nếu như Thiên Lân đề xuất yêu cầu này, thế thì như hắn mong muống, để Thiện Từ cùng hắn đi thử xem thế nào.

Thiện Từ nghe vậy, vẻ mặt hơi cười dời người đến bên Thiên Lân, vỗ vỗ vai của hắn.

Bật cười thân thiết, Thiên Lân nói:

- Đến đi, sau mười năm, hãy để chúng ta cùng nhau chứng kiến một đoạn duyên định.

Thiện Từ nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên tình hữu nghị nồng thắm.

Lần này, hai người phảng phất như quay lại mười năm trước, quay lại tình cảnh trước tượng đá thần long ở ngoài Đằng Long phủ.

Lần đó Thiên Lân chín tuổi, Thiện Từ mười tuổi.

Hiện nay đã qua mười năm, đối mặt với hoàn cảnh mới, duyên phận mới, hai người có thể nắm chắc được không?

Nhìn Thiên Lân và Thiện Từ, mọi người đều cảm thấy quái dị.

Bọn họ im lặng mà nhìn, lại toát ra tình cảm phong phú, một tình hữu nghị âm thầm đang hiện rõ trong đầu của mỗi cá nhân.

Một tình hữu nghị phi phàm, trong bình thường lại ẩn chứa vững chắc không gì lay chuyển, không cần phải nói ra, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười liền có thể biến thành tình cảm chân thật không thay đổi.

Đưa mắt liếc những người bên cạnh, Thiên Lân điềm nhiên nói:

- Thiện Từ, đến lượt chúng ta rồi, đi thôi.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Thiên Lân hệt như tuyết rơi yên lặng không tiếng động khiến cho người ta có cảm giác chấn động.

Thiện Từ tương đối ổn định, không hề huyền diệu như Thiên Lân vậy, hắn trước hết gật đầu mỉm cười với mọi người, sau đó mới nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn qua rất đơn giản trực tiếp.

Rất nhanh, Thiên Lân và Thiện Từ đến gần kết giới vô hình, hai người lơ lửng bất động, giữ một cự ly nhất định, vẻ mặt rõ ràng hơi kỳ dị.

Theo góc nhìn từ trên cao của mọi người, vị trí của Thiên Lân và Thiện Từ rất kỳ dị, vừa hay ở ngay trên hai mắt trận âm dương của Thái Cực đồ, thẳng trên đầu của hai tấm bia đá to lớn.

Tấm bia to lớn dưới chân Thiên Lân khắc bốn chữ lớn “Túc Mệnh Chi Duyên”, dưới đáy bị kênh nước bao quanh, màu sắc của nó xanh lục, đại biểu cho ý âm nhu.

Bia đá dưới chân của Thiện Từ lại khắc bốn chữ “Vạn Niên Nhất Hiện”, kênh nước cong cong dưới đáy màu đỏ tươi chói mắt, đại biểu cho ý dương cương.

Một âm một dương, một xanh một đỏ dưỡng dục hai loại sức mạnh tương phản hẳn nhau, có thật sự đại biểu cho hai loại định mệnh tương phản hẳn nhau?

Điểm này, người xem hơi hiếu kỳ, ai nấy cũng tập trung nhìn hai người, chờ đợi từng bước hành động của bọn họ.

Lơ lửng trên không trung, Thiên Lân hơi mỉm cười, đối với kết giới thần bí trước mắt, hắn đã tự mình nghĩ ra phép ứng phó tốt trước khi mấy người Tân Nguyệt thử qua, hiện nay chỉ còn việc áp dụng thật mà thôi.

Nhưng Thiên Lân hoàn toàn không nóng nảy, hắn đưa mắt nhìn Thiện Từ, nhẹ nhàng hỏi:

- Ngươi chuẩn bị tốt chưa?

Dường như hiểu được tâm tư tình cảm của Thiên Lân, Thiện Từ cười đáp:

- Chuẩn bị tốt rồi, có thể bắt đầu.

Thiên Lân nói:

- Được rồi, bắt đầu thôi.

Dứt lời không hề thấy hắn làm thế nào mà toàn thân xuất hiện ánh sáng màu xanh đen, theo sự khống chế của ý thức hắn, đã xoay tròn nhanh chóng quanh người hắn, chỉ chớp mắt đã hình thành một kén sáng màu xanh ngăn cách tầm nhìn của mọi người, che phủ hoàn toàn thân thể Thiên Lân.

Cảnh tượng này kéo dài giây lát, sau đó Thiên Lân bắt đầu hạ xuống, kén sáng màu xanh đen càng gần với tầng kết giới vô hình, màu sắc càng trở nên rõ ràng, đến cuối cùng lại dần dần biến mất, ngay cả thân thể của Thiên Lân cũng không còn thấy tung tích.

Tình cảnh này khiến mọi người kinh dị, ngoại trừ Tuyết Sơn thánh tăng và Phương Mộng Như hơi bình tĩnh ra, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Phi Hiệp, Từ Tĩnh bốn người không ai không ngạc nhiên thất sắc, không đoán được Thiên Lân đã biến mất thế nào.

Bên này, tình hình của Thiện Từ có khác với Thiên Lân. Hắn trước hết bố trí một tầng kết giới màu vàng kim quanh người để phòng ngự cho tốt.

Sau đó, hắn đảo chuyển giữa không trung, đầu dưới chân trên tay phải đẩy ra trước, lòng bàn tay lấp lánh ánh đỏ lại hàm chứa mà không lộ ra, cứ bình thường như vậy mà bay thẳng xuống mặt đất.

Chớp mắt, thân thể Thiện Từ va chạm vào tầng kết giới này khiến hắn hơi chấn động một chút nhưng không hề bị hất ngược lên.

Đồng thời, tay phải của hắn lòng bàn tay rực rỡ màu đỏ, một làn sáng ngũ sắc lấy màu đỏ làm chủ hùng dũng phát ra, khi gặp phải tầng kết giới vô hình liền tự động tản ra bốn phía, miêu tả tỏ tường hình dáng của tầng kết giới vô hình, khiến người xem vừa thấy hiểu ngay được tầng kết giới đó.

Quá trình này kéo dài một lúc, sau đó ba khối châu xuất hiện. Trước hết, trên người Thiện Từ xuất hiện hai loại màu sắc bất đồng với nhau, thứ nhất là màu đỏ, chỉ giới hạn trong cánh tay phải. Thứ hai là màu vàng kim ngập tràn toàn bộ những bộ phận khác của hắn.

Lập tức, thân thể Thiện Từ dùng tay phải làm trục bắt đầu chuyển động, hình thành một cái dùi bằng ánh sáng hình trùy có đỉnh màu đỏ, tay nắm màu vàng kim, hệt như một vùng xoáy ăn mòn khoan thẳng đến kết giới vô hình đó.

Phương thức của Thiện Từ không mới lạ, trước đây Vũ Điệp đã từng dùng qua đáng tiếc lại có kết quả thất bại.

Hiện nay, Thiện Từ lại dùng phương thức này, nhưng kết quả khác hoàn toàn, thân thể từng bước từng bước tiến gần vào trong kết giới, cự với tấm bia to lớn Vạn Niên Nhất Hiện càng lúc càng gần.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Mộng Như cau đôi mày đẹp kinh ngạc nói:

- Kỳ quái, Thiện Từ lẽ nào là người có duyên?

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Lúc này ra kết luận còn sớm một chút.

Phương Mộng Như chăm chú nhìn Thiện Từ, nhẹ nhàng hỏi:

- Thánh tăng, cánh tay phải màu đỏ hơi kỳ quái của Thiện Từ có phải là pháp quyết do thánh tăng truyền thụ không?

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Đời này của Thiện Từ hơi tương tự với Thiên Lân, có nhiều chỗ kỳ dị khiến người ta không cách nào giải thích được.

Phương Mộng Như nghe vậy dường như hiểu được điều gì, lập tức không hỏi thêm nữa, đưa mắt nhìn về bên kia, quan sát tình hình Thiên Lân cẩn thận.

Trước đây, Thiên Lân thi triển kỹ thuật bí mật để ẩn giấu đi cơ thể, khiến mọi người dời sức chú ý. Lợi dụng chuyện này, Thiên Lân ngầm thi triển kỳ thuật, trong tình trạng ẩn thân dùng một loại sức mạnh huyền bí nào đó xuyên qua tầng kết giới vô hình, xuất hiện ở trên không trung của tấm bia đá Túc Mệnh Chi Duyên, chầm chậm hạ xuống bên dưới.

Lúc này, thân thể ẩn núp của Thiên Lân theo việc hạ xuống mà dần dần hiện ra rõ ràng trong mắt của mọi người.

Đối với chuyện này, Thiên Lân hơi kinh ngạc, pháp quyết thần bí của mình hoàn toàn không thu lại, sao thân thể ẩn giấu lại tự động hiện hình vậy?

Thu lại tâm thần, Thiên Lân nhìn mọi thứ dưới chân, một lượng lớn tin tức truyền vào trong não hắn, khiến hắn chớp mắt đã sinh ra một loại cảm giác mới lạ.

Thời khắc đó, Thiên Lân phát hiện một số chuyện trước đây hắn còn chưa từng hiểu rõ.

Thân thể hạ xuống đột nhiên dùng lại, rồi yên yên lặng lặng dừng trên tấm bia cách vài thước, vẻ mặt quái dị nhìn quanh.

Bên ngoài, sáu người xem không hiểu làm sao, vừa không biết thật ra Thiên Lân xuyên qua tầng kết giới thế nào, lại không nghĩ rõ được dụng ý hắn dừng lại bất động.

Thật ra Thiên Lân gặp phải chuyện thế nào, hắn so ra nhanh hơn Thiện Từ một bước trước, hà tất lúc này lại sửng sờ ở đó?

Trong lòng mọi người xuất hiện nghi hoặc khiến phải suy xét.

Nhưng đúng lúc đó, Thiện Từ cũng đã đột phá thành công trở ngại của tầng kết giới vô hình kia, tiến vào khu vực bên trong, hạ thẳng xuống tấm bia Vạn Niên Nhất Hiện.

Đối với cự ly, Thiện Từ cách tấm bia đá kia chưa đến năm trượng, muốn đến đỉnh tấm bia chỉ cần giây lát mà thôi.

Nhưng chỉ trong giây lát đó, trong kết giới lại phát sinh ra nhiều chuyện.

Trước hết, Thiên Lân lơ lửng bất động xem ra bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại nổi lên sóng ba đào, đang phát sinh nhiều chuyện người ta không biết.

Thứ đến, Thiện Từ đang hạ xuống trong lòng cũng xuất hiện biến động tương đối lớn, sau khi hắn tiến vào trong kết giới rồi cũng dường như cảm ứng được một loại khí tức. Biến hóa của hai người trước sau cách nhau chỉ chớp mắt, lại đồng thời tiến hành đều có chút huyền cơ.

Lơ lửng bất động, trong mắt Thiên Lân ánh sáng tập trung, hào quang ngũ sắc lúc ẩn lúc hiện đang nhanh chóng thu thập tin tức quanh đó.

Trước đây, do có quan niệm vào trước là chủ, Thiên Lân luôn cho rằng cảnh tượng kỳ lại thần bí Thái Cực này ẩn chứa một loại bí mật nào đó mà hắn mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK