Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Kiệt lạnh lùng cao ngạo trả lời:

- Cửu Hư lệnh sứ Hoàng Kiệt. Ngươi nói ngươi đến từ Thiên Sơn, có phải xuất thân từ môn phái Thiên Trì không?

Phỉ Vân kinh ngạc nói:

- Ngươi thật là hiểu biết đó.

Hoàng Kiệt tự phụ nói:

- Nhân vật có uy danh trên thiên hạ, ta đại khái đều biết ít nhiều.

Phỉ Vân không tin, hỏi ngược lại:

- Phải vậy chăng? Thế thì ta hỏi ngươi, chủ nhân của Phệ Tâm kiếm năm xưa bây giờ ở nơi nào?

Hoàng Kiệt kinh ngạc nhìn Phỉ Vân, trầm giọng nói:

- Người nắm giữ Phệ Tâm kiếm năm xưa chính là Giang Nam thư sinh, kết quả hắn chết trong tay của Minh Tiêu các chủ.

Phỉ Vân cười nói:

- Đây là tình hình ngươi biết thôi. Vốn dĩ không phải như vậy.

Hoàng Kiệt hơi không vui, quát lên:

- Ngươi nói câu này có ý nghĩa thế nào?

Phỉ Vân hừ giọng nói:

- Không có hứng nói cho ngươi, được không?

Hoàng Kiệt trừng Phỉ Vân một cái, không nói nữa, quay đầu tiếp tục quan sát tình trạng của Thiên Lân và phong ấn kia. Lúc này, Thiên Lân đang đưa tay phải ra, nhẹ nhàng áp lên trên bề mặt phong ấn, ánh sáng ngũ sắc trên bề mặt phong ấn theo cánh tay của Thiên Lân mà xông lên, chớp mắt đã bao trùm toàn thân hắn, khiến hắn nhìn lấp lánh phát sáng lập lòe. Ở trong tình trạng đó, khuôn mặt tuấn tú tươi cười của Thiên Lân lộ chút đau đớn, dường như đang gắng hết sức chống lại một địch nhân vô hình nào đó, tinh thần có vẻ uể oải. Cảnh tượng này kéo dài khá lâu, cuối cùng Thiên Lân bị hất bắn ra vài trượng, khuôn mặt tái nhợt.

Phỉ Vân thấy vậy nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Thiên Lân, quan tâm hỏi:

- Ngươi sao rồi?

Thiên Lân thở hổn hển cười nói:

- Không có gì, chỉ kiệt sức mà thôi, giây lát sẽ khôi phục lại. Bây giờ, phong ấn này ta đã tạm thời ổn định được, nhưng phỏng chừng không giữ được lâu, phải tìm cốc chủ để bọn họ gia cố lại mới được.

Thiên Tàm nghe vậy, hơi ảo não hỏi lại:

- Thiên Lân, một năm trước ngươi đã từng tiến vào trong đó, thật ra lần đó ngươi gặp phải tình hình như thế nào?

Thiên Lân vịn lấy vai Phỉ Vân, cười mà như không nhìn Thiên Tàm, tà dị nói:

- Muốn biết hả, rất đơn giản. Tuyết Nhân cũng đã từng tiến vào trong đó, ngươi gặp y xem có thể nói cho ngươi biết được không.

Thiên Tàm giận dữ nói:

- Ngươi cho là ngươi không nói, ta không cách gì tìm hiểu từ miệng người khác phải không?

Thiên Lân cười đáp:

- Ta cũng không nói giống vậy. Nhưng bất quá thời gian ngươi không nhiều lắm, ta khuyên ngươi hãy trân trọng thời gian, chớ lãng phí tinh lực vào những chuyện khác.

Thiên Tàm hừ giọng nói:

- Chớ có nói chuyện giật gân, ngươi cho là ta sẽ bị ngươi lừa được sao?

Thiên Lân đáp:

- Chớ có cậy mạnh, người ở trên Băng Nguyên có thể uy hiếp đến sinh tử của ngươi không ít.

Thiên Tàm phản bác lại:

- Ngươi hiện nay thân mình lo còn chưa xong, ngươi hãy nghĩ đến kết quả của mình đi.

Thiên Lân liếc Hoàng Kiệt một cái, không thèm để ý nói:

- Vị Cửu Hư lệnh sứ này tuy không hòa thuận với ta, nhưng y muốn đụng đến ta thì còn phải nghĩ cẩn thận trước đã. Ngược lại hai vị đến nơi này đã lâu vậy có từng phát hiện nơi này còn có một vị cao nhân đang ẩn mình chăng?

Câu này phát ra, Thiên Tàm và Hoàng Kiệt đều có phần kinh ngạc, ai nấy đều quay đầu nhìn quanh, ngầm quan sát tình hình quanh đó. Rất nhanh, Thiên Tàm vẻ mặt khác lạ, không hề nói thêm một từ lập tức bỏ đi liền.

Hoàng Kiệt hơi ngạc nhiên, trầm giọng nói:

- Thần thánh phương nào, có bản lĩnh sao không xuất hiện ra đi?

Chung quanh yên lặng không đáp lời, điều này khiến Hoàng Kiệt nghi hoặc. Nếu câu nói của Thiên Lân là giả, thế thì Thiên Tàm sao lại không nói một tiếng đã bỏ đi rồi? Nếu câu nói của Thiên Lân là thật, thế thì người ẩn núp đó vì sao lại không trả lời câu nào? Vấn đề này không chỉ Hoàng Kiệt thấy kỳ lạ mà Phỉ Vân và Tuyết Hồ cũng thấy kỳ quái như vậy, hai người quan sát tình trạng chung quanh, nhưng rất lâu cũng không hề thấy chút khác thường nào cả.

Thiên Lân từ từ đứng thẳng dậy, mắt nhìn về phía trái, trầm giọng nói:

- Trên thế gian có hay không một loại pháp quyết nào có thể mang ý thức của một người truyền đi ngoài ngàn dặm mà phảng phất như bản thân xuất hiện, nhưng người khác lại không thấy được mình?

Phỉ Vân và Tuyết Hồ đều không biết, lắc đầu đáp lại.

Hoàng Kiệt chần chừ một lúc, khẽ nói:

- Có, nhưng cần có tu vi cực kỳ đáng sợ mới có thể làm được. Theo ta biết được, từ trước đến giờ chưa từng nghe thấy ai có được bản lĩnh như vậy, chỉ lưu truyền một pháp quyết hỗn hợp tinh hoa của Phật Đạo có thể làm được.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Pháp quyết nào vậy?

Hoàng Kiệt trầm ngâm rồi nói:

- Nghe nói pháp quyết này bắt nguồn từ thượng cổ, có tên là Cách Thế Truy Tung, tên khác là Âm Hồn Bất Tán.

Phỉ Vân nghe vậy phản bác lại:

- Nghe thúi lắm. Nếu như là hỗn hợp tinh hoa của Phật Đạo thì sao lại có cái tên tà ác khó nghe như vậy.

Hoàng Kiệt không vui đáp:

- Không tin thì chớ có nhiều lời.

Nói rồi Hoàng Kiệt nhìn phong ấn kia, phát hiện nó đang từ từ biến mất, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Giây lát sau, phong ấn hoàn toàn không thấy nữa. Hoàng Kiệt chần chừ một lúc, cuối cùng chọn con đường bỏ đi.

Thiên Lân không hề ra mặt, cứ yên lặng nhìn Hoàng Kiệt bỏ đi xa, khẽ lẩm bẩm:

- Cửu Hư nhất mạch rất kỳ quái, bọn họ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa pháp quyết tu luyện lại chính mà không tà, nhưng vì sao lại hành động có chút tà ác, quả thật là mâu thuẫn.

Phỉ Vân nói:

- Lòng của một người tốt hay xấu không có liên quan rõ ràng với pháp quyết hắn tu luyện. Bây giờ mọi người đều đi rồi, ngươi dự tính thế nào?

Thiên Lân trầm ngâm trả lời:

- Ta muốn đi xem một cái.

Phỉ Vân không hiểu hỏi lại:

- Đi xem? Đi đâu …

Tuyết Hồ dường như biết ý của Thiên Lân, lo lắng nói:

- Điều này sợ là không được tốt.

Thiên Lân cười trả lời:

- Không sao đâu, ta sẽ không phá hỏng phong ấn, ta tự có biện pháp tiến vào.

Nói rồi Thiên Lân vỗ vai Phỉ Vân, cười khẽ nói:

- Phía sau phong ấn có một không gian kỳ dị đặc biệt, một năm trước ta đã từng qua đó, phong ấn vừa rồi xuất hiện tình trạng như vậy, ta dự tính đi xem thế nào.

Phỉ Vân hiếu kỳ nói:

- Có chuyện này sao? Ta đi theo với ngươi.

Thiên Lân lắc đầu nói:

- Trong tình trạng không thể khai mở phong ấn, ta chỉ có thể miễn cưỡng tự mình đi vào, không cách gì mang ngươi tiến vào. Ngươi và Tuyết Hồ ở lại bên ngoài trước, có phát hiện nào ta sẽ cho các ngươi biết.

Phỉ Vân không muốn nhưng Tuyết Hồ lại khuyên bảo:

- Được rồi công tử, chuyện này không phải chơi đùa được, hãy để Thiên Lân một mình đi, chúng ta ở nơi này chờ cậu ấy.

Thấy Tuyết Hồ nói như vậy, Phỉ Vân cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành dặn dò:

- Thiên Lân, cẩn thận một chút.

Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân đáp:

- Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu.

Dứt lời, Thiên Lân đi đến trước phong ấn, thân thể dần dần nhạt đi, từ từ biến mất trước mặt Phỉ Vân và Tuyết Hồ.

Thấy vậy, Phỉ Vân cảm thấy rất kinh ngạc, cau mày nói:

- Kỳ quái, pháp quyết này là sao, ta chưa hề biết gì cả vậy?

Tuyết Hồ cười đáp:

- Công tử chớ để ý quá, trên người Thiên Lân ẩn chứa rất nhiều chuyện không để cho người ta biết được.

Lại nói đến Thiên Lân, hắn khi quyết định muốn tiến vào bên trong kết giới để điều tra tình hình, dĩ nhiên đã sớm có biện pháp, thi triển một bộ pháp quyết mà mẫu thân đã dặn dò không được dễ dàng thi triển, khiến thân thể hòa tan vào hư không, biến mất trước mắt người khác. Điều này đối với Thiên Lân chỉ là một thí nghiệm can đảm xem có thể xuyên qua được kết giới phong ấn đó hay không, hắn thật ra tự mình cũng không biết được thế nào. Kết quả sau đó giống như Thiên Lân suy nghĩ, hắn tuy tốn không ít khí lực và thời gian khi đi qua kết giới, nhưng cuối cùng hắn đã thành công tiến vào trong. Ánh nhạt lóe lên, Thiên Lân thu hồi pháp quyết, thân thể thật sự xuất hiện trong một không gian khác, đang đánh giá chung quanh.

Ở đây, Thiên Lân một năm trước đã từng đi qua, ít nhiều có chút ấn tượng. Hiện nay, mặt đất đã xuất hiện thêm một hàng dấu chân, điều này khiến Thiên Lân cảm thấy kỳ quái. Nhìn thật cẩn thận, hàng dấu chân đó không phải của con người, có chút tương tự với dấu chân chim, nhưng lớn hơn không ít. Tính toán sơ bộ, dấu chân dài đến ba thước, nếu là chim thú thì hình trạng ít ra cũng đến vài trượng. Nhưng điều khiến Thiên Lân cảm thấy kỳ quái, chính là dấu chân trên mặt đất tổng cộng có chín cái, là một số lẽ, điều này là như thế nào? Nhìn rộng ra chung quanh, Thiên Lân đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không phát hiện bất kỳ con chim thú nào, nhưng lại thấy được một bãi cỏ màu mỡ, cách Thiên Lân khoảng chừng ba dặm.

Ôm tâm trạng thử qua một lần, Thiên Lân bay đến phía trước, nhanh chóng đến trên không trung của vùng đất cỏ đó, bay quanh một vòng rồi hạ xuống trên mặt cỏ. Bước tiến lên, Thiên Lân phát hiện mặt cỏ mềm mại, cảm giác rất thoải mái. Đáng tiếc mặt cỏ chỉ rộng chừng vài chục trượng, hơi có phần bé. Dừng chân lại, Thiên Lân nhìn xuống hoa cỏ màu xanh dưới chân, phát hiện hơi kỳ quái, từng góc cỏ dại đều hết sức to lớn, cảm giác không phải cỏ nhỏ tầm thường. Ngồi xổm xuống, Thiên Lân bắt lấy một gốc cỏ dại dùng sức kéo lên, kết quả cũng không nhổ được, nhưng lại tạo nên động đất, điều này khiến hắn đột nhiên ý thức được một số chuyện. Bóng xanh loang loáng, mặt cỏ nổi lên. Thiên Lân còn chưa kịp né tránh thì đã cùng với khối đất cỏ đó dâng cao vài trượng. Đồng thời, một tiếng kêu có mấy phần ảo não vang vọng khắp bốn phương. Thiên Lân đứng thẳng người dậy, nhanh chóng dời ngang trăm trượng, liền phát hiện khối cỏ trước đây té ra là cánh của một con chim khổng lồ, bản thân đang dẫm trên lưng của nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK