Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Huyền Hỏa Quy có chút tức giận, lạnh lùng châm chọc:

- Đáng tiếc ngươi thế nào cũng không phải.

Xích Mị quát lên:

- Đêm nay qua rồi, Xích Viêm chắc chắn phải chết, lúc đó ta trở thành người mạnh mẽ nhất của tộc Bác Phụ.

Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:

- Chỉ sợ đến lúc đó người chết là ngươi.

Xích Mị phản bác lại:

- Ngươi nói như vậy chẳng phải biểu hiện ngươi không có lòng tin chắc chắn thắng?

Thái Huyền Hỏa Quy sửng mình, âm hiểm đáp lại:

- Ngươi có phải muốn thử qua trước không?

Xích Mị bật cười tà mị, tự cao tự đại đáp:

- Không gấp, sau này sẽ có cơ hội.

Thái Huyền Hỏa Quy hừ khẽ một tiếng, không đấu võ mồm với Xích Mị nữa, ánh mắt quay sang nhìn Xích Viêm, cất tiếng hỏi:

- Ngươi có phải còn lời di ngôn nào muốn nói lại phải không?

Xích Viêm hoàn toàn không tức giận, hờ hững đáp lại:

- Khi Phi Long đỉnh xuất hiện, sinh mạng của ngươi sẽ đi đến hồi kết thúc.

Thái Huyền Hỏa Quy vẻ mặt nặng nề, tức giận nói:

- Chớ có nói chuyện dọa người, cho dù Phi Long đỉnh tái hiện trở lại, ta cũng không giẫm lên vết xe đổ.

Xích Viêm phản bác lại:

- Như vậy, ngươi cần gì phải tức giận?

Thái Huyền Hỏa Quy không có lời nào đáp nổi, tức giận nói:

- Ngươi đang kéo dài thời gian?

Xích Viêm trong lòng thở dài, y đúng là đang kéo dài thời gian, ai ngờ lại bị Thái Huyền Hỏa Quy phát hiện được. Vẻ mặt không thay đổi, Xích Viêm bình tĩnh chậm rãi đáp lời:

- Ta chỉ cho ngươi thời gian chuẩn bị, để tránh đến lúc đó ngươi lại không phục.

Thái Huyền Hỏa Quy lớn giọng cười nói:

- Không hổ là con dân của Chiến Thần, quả nhiên quang minh lỗi lạc. Bây giờ ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, cho ngươi cơ hội được ra tay trước.

Xích Viêm hoàn toàn không gấp, liếc qua mấy người Xích Kim bên cạnh dặn dò:

- Mọi người cẩn thận, chọn lựa cẩn thận sẽ quyết định thắng thua.

Xích Kim nghiêm mặt đáp:

- Tộc trưởng yên tâm, chúng ta hiểu rõ.

Xích Viêm khẽ gật đầu, liếc bốn người không nỡ rồi nhẹ giọng nói:

- Bắt đầu thôi.

Xích Hà, Xích Quang, Xích Vân, Xích Kim ai nấy gật đầu, đồng thanh đáp:

- Tộc trưởng cẩn trọng, giữ an toàn cho mình.

Dứt lời, bốn ngời bắn mình lên, đến gần Xích Mị, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng bạn ngày trước, hiện nay đã thành kẻ thù. Xích Mị có phần không vui, giận dữ quát:

- Cút đi, người ta muốn tìm chính là Xích Viêm, các ngươi không phải là địch của ta.

Xích Quang quát to:

- Câm miệng, kẻ phản đồ như ngươi căn bản không có tư cách nói những chuyện này. Hay là ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói.

Xích Mị ánh mắt âm lạnh, cười giận nói:

- Ta không có tư cách thì các ngươi cũng chớ có hối hận.

Xích Kim đáp:

- Kẻ phản đồ như ngươi chính là nỗi sỉ nhục của chúng ta, đêm nay chúng ta phải tự tay đưa ngươi đi một đoạn đường.

Xích Mị tức giận nói:

- Nếu các ngươi đã không niệm tình xưa, thế thì đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi trước, ta đã cho các ngươi một cơ hội, chính là các ngươi không chịu nhận tình cảm này, chút nữa chớ có nói ta tàn nhẫn.

Xích Vân đáp:

- Không cần né tránh làm bộ làm tịch, ngươi như thế nào chúng ta đều hiểu rõ. Nếu mọi người đã đến bước này rồi, nói nhiều cũng không được gì, hay là chúng ta ai nấy trông vào vận may rủi, đánh cuộc với ý trời.

Xích Hà nói:

- Đến đây, ân oán nhiều năm hôm nay phải kết thúc.

Búa đá vung lên, Xích Hà thủ thế, ánh mắt toát ra hận thù. Xích Vân, Xích Kim, Xích Quang ai nấy cảnh giác, bốn người đứng thành một vòng theo dõi chặt chẽ Xích Mị.

Bật cười lạnh lùng, Xích Mị thôi không tức giận, lạnh lẽo đáp:

- Nếu như các ngươi đã có lòng như vậy, ta cũng giúp cho ngươi toại nguyện.

Dứt lời, Xích Mị toàn thân bùng phát lửa đỏ, ngọn lửa màu nâu sậm toát ra sự quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy âm lạnh. Bốn người Xích Hà trong lòng hơi kinh hãi, ai nấy tự động thúc đẩy thần lực, ngọn lửa vây phủ lấy người, ánh sáng chói lòa rọi chiếu cả khe núi đen ngòm như giữa ban ngày, nhiệt độ đột ngột tăng lên.

Cũng đúng lúc đó, Xích Viêm chờ cho mấy người Xích Hà động thủ rồi, liền cất bước đi thẳng đến Thái Huyền Hỏa quy, ánh mắt sắc bén nhìn y, quát lên:

- Con dân Chiến Thần từ trước đến giờ không chiếm tiện nghi của kẻ thù, ngươi không cần phải sử dụng tâm kế.

Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng đáp:

- Nếu như không nhận tình, thế thì chúng ta ai nấy trông vào bản lĩnh xem thử ai mới thật sự là kẻ mạnh.

Bay vút lên không, Thái Huyền Hỏa Quy lơ lửng trên trời cao, toàn thân phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, tỏa ra khí thế ép người. Xích Viêm đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không truy kích, y chỉ ngẩng đầu nhìn lên Thái Huyền Hỏa Quy, ánh mắt toát ra một chút kỳ dị. Thái Huyền Hỏa Quy có phần kinh ngạc, cất tiếng hỏi:

- Ngươi dự tính đứng trên mặt đất tỉ thí với ta?

Xích Viêm đáp:

- Đạp chân trên đất, căn cơ kiên cố.

Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:

- Lơ lửng trên trời, biến hóa rất nhiều.

Xích Viêm hờ hững nói:

- Nếu là như vậy, ngươi hà tất phải do dự?

Thái Huyền Hỏa Quy sửng người, câu nói của Xích Viêm y không sao trả lời được. Hơn nữa, y cũng không sao nhìn thấu suốt được Xích Viêm, trong lòng có cảm giác mơ mơ hồ hồ. Thấy Thái Huyền Hỏa Quy như vậy, Xích Viêm hoàn toàn không ra tay đánh lén, y chỉ yên yên lặng lặng chờ đợi, bởi vì y biết được kết cục tỉ thí. Đêm hôm nay, cho dù Xích Viêm chọn người nào, y cũng đều không sao cả, bởi vì y đã nhìn thấu suốt được định mệnh. Còn đối với những người trong tộc, Xích Viêm tuy có lòng che chở lại không có được cơ hội. Đây chính là tảng đá lớn đè nặng trong lòng của y, khiến y bất lực lại không có cách nào nói rõ được, chỉ có thể giấu kín sâu trong lòng.

Đêm, yên lặng vô cùng, âm thầm trôi qua. Xà Thần và Diễm Xích Mã đứng mỗi người một góc, từ những hướng khác nhau mà quan sát tình hình chiến trường, chờ đợi cuộc đại chiến sắp sửa xảy ra.

Dưới bầu trời, ánh lửa rộng lớn. Bốn người Xích Hà vây chặt lấy Xích Mị, sau khi chuẩn bị một lúc thì Xích Vân là người đầu tiên triển khai công kích. Đến lúc này, cảnh tượng thi thố mở ra, Xích Mị và mấy người Xích Hà đan xen lấy nhau, quay cuồng trong không trung màn đêm triển khai giao tranh kịch liệt.

Theo sự khai mạc của giao chiến, không khí giữa Thái Huyền Hỏa Quy và Xích Viêm cũng bất chợt khẩn trương hẳn lên. Hai bên chăm chú nhìn nhau, Thái Huyền Hỏa Quy cuối cùng nhịn không được múa tay phát động công kích.

Nhìn thấy một quyền đỏ rực lóe lên ập đến, Xích Viêm tỏ ra rất bình thản, trong lòng biết đây chỉ là công kích có tính thăm dò thử của Thái Huyền Hỏa Quy, vì thế tay phải múa lên, cây búa đá trong tay dễ dàng đánh bay quyền đó. Thái Huyền Hỏa Quy hừ khẽ một tiếng, có phần không vui đối với sự khinh thường của Xích Viêm, trong lòng chuyển động khí thế tăng lên gấp bội, kình khí ngưng đọng từ trên trời giáng xuống, tác dụng lên người của Xích Viêm, lập tức ngưng đọng khu vực chung quanh đó. Bật cười nhẹ nhàng, Xích Viêm cổ tay chuyển động, búa đá khẽ chấn động, một luồng kình khí sắc bén phá không tản ra, lập tức đánh tan gồng xiềng không gian của Thái Huyền Hỏa Quy, khiến mọi thứ khôi phục lại bình thường.

Có phần kinh ngạc, Thái Huyền Hỏa Quy cau mày nói:

- So với năm xưa, dường như ngươi đã tiến bộ một chút.

Xích Viêm lạnh lùng đáp:

- So với năm xưa, ngươi lại nhát gan hơn một chút.

Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:

- Đây là cẩn thận, hoàn toàn không phải là khiếp sợ.

Xích Viêm đáp:

- Rất nhiều khi, cẩn thận cũng giống như là khiếp sợ.

Thái Huyền Hỏa Quy tức giận vô cùng, rống lên:

- Câm miệng, đây chỉ mới là bắt đầu, có bản lĩnh hãy tiếp thêm vài chiêu của ta thử coi.

Chụp thẳng xuống, Thái Huyền Hỏa Quy lợi dụng linh hoạt của thân pháp để triển khai công kích sắc bén nhanh như gió. Xích Viêm đứng nguyên tại chỗ, búa đá trong tay bắn ngược lên, bắt đầu toàn lực phòng ngự.

Thân là kẻ mạnh hiếm có trên thế gian, Thái Huyền Hỏa Quy và Xích Viêm có ưu thế của riêng mình, sức mạnh cùng phát xuất từ một hệ Huyền Hỏa, chỉ có hơi khác biệt. Đối với Thái Huyền Hỏa Quy, sức mạnh của y có nguồn gốc từ mạch Địa Huyền, nắm vững năm lực khống chế Địa Huyền Liệt Diễm. Còn tộc Bác Phụ chính là người kế thừa của mạch Thiên Hỏa, trong máu huyết ẩn chứa sức mạnh thực sự của chân hỏa, đây chính là một loại sức mạnh thần kỳ nhất, khi cần thiết có thể bộc phát uy lực gấp trăm lần, đạt đến cảnh giới không gì chống lại được. Địa Huyền và Thiên Huyền là hai tầng nấc khác nhau, mỗi cái có ưu thế của mình. Hai cái nếu như đối địch, không khác gì tay đấu với chân, khó mà định ưu khuyết. Vì thế, Thái Huyền Hỏa Quy và Xích Viêm giao tranh có phần quái dị, hai bên xuất chiêu xem ra kịch liệt, trên thực tế hiệu quả lại không được lý tưởng lắm, có cảm giác sức mạnh không được như mong muốn. Đối với điểm này, Thái Huyền Hỏa Quy và Xích Viêm đều hiểu rõ ràng, nhưng hai bên hoàn toàn không để ý đến, vẫn ra tay đấu quyền, điều này khiến người ta không sao hiểu được.

Bên này, Xích Hà, Xích Vân bốn người giao chiến với Xích Mị kịch liệt vô cùng, năm người đều thuộc về tộc Bác Phụ, hiểu rất rõ về nhau, chiêu thức khác nhau không nhiều, chỉ có điểm khác biệt chính là thực lực của từng bên. Thân là người khổng lồ tộc Bác Phụ, năm người hình dáng khổng lồ, thần lực mạnh mẽ, không thiện nghệ về thân pháp linh xảo, ra chiêu thẳng thắn, khí thế kinh người. Trong đó, đặc biệt thẳng thắn trước mặt Xích Mị, vẻ mặt Xích Kim nghiêm túc, khí giới bằng đá trong tay tung hoành chém thẳng, bắn ra những lưỡi đao sáng đỏ rực hung hăng tấn công thẳng vào Xích Mị. Xích Hà và Xích Vân giáp kích hai bên, Xích Quang ở sau lưng của Xích Mị, phối hợp với công kích của đồng bọn, triển khai đánh lén sắc bén. Thời gian trôi qua trong kịch chiến, trong lúc không hay không biết, năm người đã giao tranh được vài ngàn chiêu, ngọn lửa trên mình ai nấy đã bừng bừng rọi đỏ cả bầu trời.

Đêm hôm này, bầu trời đêm đen ngòm biến thành đỏ như máu, ngọn lửa đỏ rực chói chang như sóng biển dâng trào, bừng lên hừng hực trên vùng Băng Nguyên.

Giữa chiến trường, Xích Mị tức giận rống lên không ngừng, đối mặt với công kích liên thủ của bốn người trong tộc, y tuy thực lực mạnh mẽ lại cũng có phần tỏ ra nao núng. Dù sao, chiêu thức của hai bên đều rất quen thuộc, Xích Mị tuy có thực lực vượt khỏi bốn người, nhưng muốn dùng sức áp chế bốn người cũng không phải là việc dễ dàng.

Để ý đến vẻ mặt của Xích Mị, Xích Kim quát lên:

- Mọi người phải gắng thêm, hắn đã hao phí quá nhiều thể lực, chúng ta quyết không thể cho hắn có cơ hội lấy lại hơi thở.

Xích Hà hổn hển đáp lại:

- Nỗ lực lên, chúng ta nhất định có thể giành được thắng lợi.

Xích Quang và Xích Vân đồng thanh đáp ứng, bốn người phối hợp chặt chẽ với nhau, chiêu thức trước sau có thứ tự, lợi dụng ưu thế số đông phát động công kích mãnh liệt. Trong tâm lý của mấy người Xích Hà, bọn họ biết rõ đấu đơn độc sẽ không phải là địch thủ của Xích Mị, vì thế áp dụng chiến thuật xa luân chiến, bốn người lần lượt phát động công kích mạnh mẽ, thay phiên đấu thẳng với Xích Mị. Như vậy, bốn người Xích Hà lần lượt xuất chiêu, có cơ hội lấy lại hơi thở, mà Xích Mị lại đáp ứng không xuể, không sao có ưu thế nghỉ ngơi, thể năng tiêu hao kinh người.

Thân là con dân của Chiến Thần, người khổng lồ tộc Bác Phụ thần lực vô cùng, từng chiêu từng thức đều có uy lực kinh trời, nhưng lại tiêu hao một lượng lớn thể lực. Bình thường, khi người khổng lồ Bác Phụ giao tranh với người tộc khác, chỉ hai ba chiêu bình thường là giải quyết ngay vấn đề, không tồn tại sự hao phí thể lực trong thời gian dài. Hiện nay, Xích Mị và Xích Hà mấy người giao chiến, hai phe cùng xuất phát từ một phái, chiêu thức gần giống nhau, tiêu hao thể năng cũng là khác nhau không nhiều. Như vậy, Xích Mị tuy có được thực lực mạnh mẽ, nhưng về phương diện thể năng lại không chiếm được ưu thế so với mấy người Xích Hà.

Đạo lý này, Xích Mị hiểu rõ trong lòng nhưng lại không cách nào né tránh. Từ khi bắt đầu, y đã triển khai tấn công mãnh liệt, hy vọng có thể phá vỡ thế giằng co. Mấy người Xích Vân đã sống nhiều năm dài trong Hắc Ngục sâm lâm, cũng đã học được rất nhiều kỹ xảo ứng phó với địch nhân, hoàn toàn không đấu sức với Xích Mị. Như vậy, hai bên liền tiến vào tình trạng đấu sức, vô cùng bất lợi cho Xích Mị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK