Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Văn kim địch hào quang rực rỡ, sau khi bay ra vài chục trượng liền tự động quay về trên đỉnh đầu của Phỉ Vân, vừa xoay tròn vừa lấp lánh ánh vàng kim, hơn nữa còn từ từ chuyển màu, vàng kim biến thành tím, màu tím hóa thành đỏ, đỏ lại trở thành không màu không sắc. Thấy tình hình như vậy, Đao Hoàng Lãnh Vân cảm thấy khiếp sợ, lập tức đề cao cảnh giác, Ảo Không nhận trong tay đảo chuyển bay lượn, vô số làn đao tung hoành bắn ra, ngưng tụ quanh người thành một kết giới ánh sáng màu xanh lục bích để phòng ngự.

Giận dữ trừng Lãnh Vân, Phỉ Vân vẻ mặt âm lạnh, sau khi chuẩn bị xong liền quát to:

- Nhất phản vân thiên, quỷ mị bất kiến (Quay ngược lên trời, quỷ ma không gặp).

Theo thanh âm quát to vang lên, kim địch lơ lửng giữa không trung đột nhiên chấn động, cây kim địch vốn to chừng ba thước đột nhiên bành trướng lên gấp chục lần, toàn thân ánh vàng kim rực rỡ như mặt trời, với khí thế cực thánh bắn mình đến đánh vào trên kết giới ánh sáng phòng ngự quanh mình Lãnh Vân. Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng nổ như sấm ngang trời, cây Long Văn kim địch với hình dáng khổng lồ cùng với sức mạnh như của vạn quân đổ đến lập tức phá vỡ kết giới ánh sáng phòng ngự của Lãnh Vân, từ đó phát nổ, lập tức hất bắn Lãnh Vân đi.

Rên lên một tiếng, Lãnh Vân vẻ mặt tái nhợt, người lui về phía sau giận dữ trừng Phỉ Vân, đáy mắt toát ra sự kinh ngạc. Lúc này, Lãnh Vân đang lùi lại thân thể đột nhiên dừng hẳn, đồng thời gào thét dữ dội, toàn thân xông thẳng đến phía trước, chính là bị Hoa Ảnh thừa cơ đánh lén một chưởng hất bay đi. Sắc mặt dữ tợn, Lãnh Vân đã sớm không còn trấn tĩnh và tùy tiện như trước kia nữa, vẻ mặt cực kỳ nóng nảy, thân thể trong khi tiến lên phía trước thì đảo chuyển giữa không trung, né tránh phương hướng Phỉ Vân đang trấn giữ.

Bật cười tàn khốc, Phỉ Vân toàn lực thúc động pháp quyết, nhìn chằm chằm theo Lãnh Vân, giọng nói thật âm hiểm lạnh lùng:

- Nhị nghịch thương khung, tiên phật hạ phàm (Hai ngược với trời cao, tiên phật giáng phàm).

Kim địch biến chuyển, ánh sáng rực rỡ, vô số làn sáng tầng tầng hội tụ hình thành một kết giới ánh sáng chói mắt bao trùm quanh người của Lãnh Vân, hơn nữa còn nhanh chóng thu nhỏ lại. Lãnh Vân tay phải múa lên, ánh đao rực hẳn, Ảo Không nhận chém dọc thẳng xuống.

Làn đao màu xanh lục bích va chạm với kết giới ánh sáng, lập tức phát nổ. Lúc này, kết giới do Long Văn kim địch hình thành đột nhiên nở ra, nhưng khi đạt đến một mức độ nhất định thì thu nhỏ ngược lại, sức mạnh hội tụ kim địch và uy lực của làn đao Lãnh Vân phát ra, tất cả toàn bộ đều tác dụng ngược lên người của Lãnh Vân. Như vậy, vụ nổ trong kết giới đóng kín khuếch tán đè nén, lập tức đánh trọng thương Lãnh Vân, thiếu chút nữa đã hủy diệt thân thể huyết nhục của hắn. Do kết giới hoàn toàn đóng kín, hơn nữa lại không ngừng thu nhỏ, uy lực do vụ nổ sinh ra không ngừng tăng lên, trực tiếp đẩy Lãnh Vân vào con đường tuyệt vọng.

Đối mặt với tình hình như vậy, Lãnh Vân vô cùng nóng nảy, trong lúc vội vã không nghĩ ra được bất kỳ đối sách nào hay ho cả, lại tiếp tục múa đao chém xuống mãnh liệt, tập trung tất cả sinh lực phát xuất một chiêu phản kích cuối cùng. Một làn đao màu xanh lục bích phá không rít lên, hệt như chớp điện ập đến, chỉ trong chớp mắt đã đánh trúng vào kết giới do Long Văn kim địch ngưng tụ thành, hai bên gặp nhau tại một điểm, sau khi ngừng lại trong chốc lát, làn đao liền phá vỡ được kết giới, khiến cho sức mạnh đang liên tục tăng lên phát nổ. Rên lên một tiếng, Phỉ Vân bị dòng khí tác dụng lập tức bị đánh rớt xuống, miệng phun máu tươi ào ào. Đồng thời, Long Văn kim địch cũng mất đi sự khống chế của Phỉ Vân, liền khôi phục lại hình dáng nguyên thủy, rơi xuống theo Phỉ Vân.

Giữa vụ nổ, Lãnh Vân liều mạng đánh ra một chiêu hóa giải được nguy cơ, nhưng do vậy mà phát nổ, sức phá hủy của vụ nổ lại bao trùm lấy Phỉ Vân. Kêu thảm một tiếng, Lãnh Vân bị sức nổ nuốt chửng lấy, kinh mạch toàn thân đại loạn, khí huyết không thông suốt, cả người rơi rụng như lá vàng rớt ầm xuống mặt băng cứng rắn với lòng bất cam.

Ánh nhạt lóe lên, Hoa Ảnh đến bên cạnh Phỉ Vân, phất tay phát ra một luồng sức mạnh êm ái ổn định thân thể đang rơi xuống của hắn, khẽ giọng hỏi:

- Ngươi thế nào rồi?

Bật cười yếu ớt, Phỉ Vân trả lời:

- Chắc phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tình hình địch nhân thế nào rồi?

Hoa Ảnh liếc qua tình trạng của Lãnh Vân, trả lời:

- Còn khốn khổ hơn ngươi nữa.

Lúc này, tình hình của Lãnh Vân thật tồi tệ, nằm yên lặng trên mặt tuyết, miệng phun máu tươi, tuy chưa chết nhưng đã không còn sức để phản kháng lại. Hoa Ảnh chần chừ một chút rồi ra tay bắt giữ lấy Lãnh Vân, đưa về đến bên cạnh Phỉ Vân, vừa quan sát tình hình giao chiến hiện nay, vừa bảo vệ cho Phỉ Vân được an toàn. Đến lúc này, bảy tổ giao chiến thì đã có hai tổ kết thúc, phe Ngũ Sắc Thiên Vực tổn thất mất hai viên đại tướng, khiến cho Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục rất tức giận, nhưng lại không hề để lộ chút nào lo lắng hay nóng nảy.

Triệu Ngọc Thanh để ý đến tình hình của Thiên Ngô thần tướng, thấy y hoàn toàn không lo để ý gì cả, trong lòng rất kinh ngạc, lẽ nào Thiên Ngô thần tướng lại không hề lo lắng chút nào, hay là y đã định liệu trước, đã nắm chắc mọi thứ trong tay, hay là có tuyệt chiêu. Nghi vấn trùng trùng, Triệu Ngọc Thanh bắt đầu suy xét cẩn thận, hơn nữa còn để ý đến tình hình giữa chiến trường.

Lại nói trong lúc Phỉ Vân, Hoa Ảnh kịch chiến với Đao Hoàng Lãnh Vân, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết và Bạch Hạc tiên tử giao đấu lại có phần kỳ diệu.

Khi vừa mới bắt đầu, Lâm Y Tuyết mở lời trước, cất tiếng hỏi:

- Nghe nói ngươi từ khi vào nhân gian, trước khi đến Băng Nguyên đã từng gặp qua sư huynh của ta, có chuyện này nữa sao.

Bạch Hạc tiên tử nhìn Lâm Y Tuyết, nở nụ cười kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:

- Thiên Lân sư huynh của ngươi nghe thật thân mật, ngươi có phải đang rất nhớ hắn không?

Lâm Y Tuyết đỏ mặt, phản bác lại:

- Có thì thế nào, ngươi có quản được sao?

Bạch Hạc tiên tử cười đáp:

- Đỏ cả mặt rồi kìa, xem ra ngươi rất để ý đến Thiên Lân của mình rồi, sao ngươi không đi cùng với hắn, có phải là hắn không quan tâm gì đến ngươi, để cho ngươi một mình ở nơi này tương tư đơn phương không.

Lâm Y Tuyết nghe vậy biến sắc, quát lên:

- Câm miệng, Thiên Lân sư huynh đối với ta rất tốt, ngươi chớ có nơi này mà đoán mò lung tung.

Bạch Hạc tiên tử cười đáp:

- Nếu là đoán mò, ngươi hà tất phải để ý làm gì.

Lâm Y Tuyết tức giận, nàng vốn dĩ thông minh vô cùng, hiện nay lại bị Bạch Hạc tiên tử châm biếm, tất cả cũng bởi vì Thiên Lân.

Vũ Điệp có phần bình tĩnh, nhắc nhở:

- Không nên nổi giận, chính nàng ta đang cố ý khích muội đó.

Lâm Y Tuyết lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt đẹp đầy hận trừng trừng Bạch Hạc tiên tử, hừ giọng nói:

- Muốn khích ta, sau đó đánh úp, ngươi thật đúng là ngoan độc.

Bạch Hạc tiên tử nhún vai, ra vẻ mặt hờ hững không có gì, thản nhiên đáp:

- Nếu là địch nhân, tự nhiên có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

Lâm Y Tuyết hừ giọng nói:

- Chớ có gấp, đợi sau khi ta bắt được ngươi rồi mới hỏi đến những chuyện có liên quan Thiên Lân sư huynh.

Bạch Hạc tiên tử phản bác lại:

- Chỉ cần ngươi có được bản lĩnh đó, hãy mạnh dạn mà làm cho tới.

Lâm Y Tuyết khẽ hừ dịu dàng, đưa mắt ra hiệu với Vũ Điệp, sau đó lập tức tung mình bay lên cao, khẽ kêu lên:

- Chớ có cuồng vọng, xem chiêu đây.

Tay ngọc múa lên, trường kiếm gào thét, làn kiếm dày đặc từ trên trời ập xuống hệt như thác nước đổ sầm, ánh sáng tạo ra thật chói mắt.

Vũ Điệp bay tới trước, tay ngọc nhẹ nhàng, người như lá rụng theo gió, trong êm nhẹ lại toát ra mấy phần cương nghị, trong phiêu dật lộ ra mấy phần xinh đẹp. Bạch Hạc tiên tử giữ nguyên nụ cười mỉm, thân thể lập tức lùi lại vài trượng né tránh làn kiếm của Lâm Y Tuyết, sau đó hai tay đánh thẳng ra phía trước, hai luồng gió xoáy rít lên ập đến, không hề có một dấu hiệu nào báo trước cả, rồi lập tức nghiền nát thế công của Lâm Y Tuyết.

Tung mình lùi lại, Lâm Y Tuyết liền về bên cạnh Vũ Điệp, khẽ giọng nói:

- Địch nhân thiện nghệ thuật phòng ngự, muội có kế ứng phó.

Vũ Điệp trả lời:

- Chớ có nóng lòng, đây chỉ mới là khởi đầu.

Lâm Y Tuyết hiểu rõ ý của Vũ Điệp, gật đầu đáp:

- Chúng ta tiếp tục.

Tung mình bay đến, trường kiếm lượn chuyển, làn kiếm đỏ rực tung hoành đan xen hình thành một tấm lưới kiếm bay thẳng đến Bạch Hạc tiên tử.

Thấy tình hình này, Bạch Hạc tiên tử tay phải múa lên, một cột gió màu xanh nhạt lập tức đáp ứng đón lấy một chiêu của Lâm Y Tuyết. Lưới kiếm và cột gió gặp nhau, hai bên thế lực ngang nhau, sau khi giằng co một chốc liền nổ sầm một tiếng, hóa thành một cơn cuồng phong, chỉ trong chốc lát đã tan biến, cũng đúng lúc này, Vũ Điệp phát động đánh lén, thân pháp phiêu dật cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Bạch Hạc tiên tử, tay phải đánh ra một chưởng, chưởng lực ẩn mà không lộ khiến cho người ta khó có thể phát giác được. Bạch Hạc tiên tử sửng sờ, hai tay dựng lòng bàn tay như đao, thuận thế đẩy ra vừa hay nghênh lấy một chưởng của Vũ Điệp, hai bên cứ thế đối đầu thẳng thắn. Chưởng lực đỡ lấy nhau, Vũ Điệp và Bạch Hạc tiên tử đồng thời chấn động, ai nấy khẽ hừ một tiếng rồi bay ngược về phía sau.

Lâm Y Tuyết thấy thời cơ này, múa kiếm truy kích. Làn kiếm phá không gào thét như bóng với hình bắt chặt lấy Bạch Hạc tiên tử. Phát hiện nguy hiểm, Bạch Hạc tiên tử lóe lên đi liền, chỉ trong sát na thân thể đã biến thành rất nhỏ hệt như một hạt bụi trần, từ một khe hở trong làn kiếm mà bắn ra, né tránh được đòn đánh này. Khẽ ồ một tiếng, Lâm Y Tuyết đột nhiên xoay người nhìn địch nhân xuất hiện ở phía sau lưng, trong mắt toát ra mấy phần cảnh giác. Vũ Điệp ở bên phải của Bạch Hạc tiên tử, hai bên cách nhau vài trượng quan sát lẫn nhau, trong âm thầm toát ra vài phần sát khí.

Điều chỉnh lại tâm tình, Bạch Hạc tiên tử quét mắt qua chung quanh quan sát tình hình của những tổ giao chiến khác, trầm giọng nói:

- Trận chiến giữa chúng ta có kết quả là thắng thua hay là sống chết?

Vũ Điệp đáp:

- Thắng thua sống chết không phải chuyện ta và ngươi có thể quyết định.

Lâm Y Tuyết lên tiếng:

- Nếu như ngươi hối hận rồi, bây giờ có thể bó tay chịu trói, chúng ta biết đâu có thể tha chết cho ngươi.

Bạch Hạc tiên tử bật cười phức tạp, hừ giọng nói:

- Chớ quá tự tin, trận chiến hôm nay kết quả có lẽ sẽ không hoàn toàn được như người mong muốn.

Vũ Điệp đáp:

- Cho dù kết cục thế nào, chúng ta cũng đều phải đối mặt. Đến đây, hãy thể hiện dũng khí, coi như là vì bản thân mình.

Bạch Hạc tiên tử chấn động thân thể, gật đầu trả lời:

- Hay cho một câu thể hiện dũng khí, coi như là vì bản thân mình. Với những lời này của ngươi, ta hôm nay sẽ phụng bồi đến cùng. Đến đây, để cho các ngươi được biết thực lực chân chính của bản tiên tử.

Phóng mình bay lên, Bạch Hạc tiên tử hai tay giơ cao, toàn thân có ánh xanh luân chuyển, ngưng tụ thành một kết giới ánh sáng phòng ngự. Đồng thời, cuồng phong bốn bề gào thét, dòng khí hội tụ, trong không khí lóe lên ánh sáng màu xanh, hình thành giữa không trung một đám mây xanh khổng lồ hệt như một con phượng xanh, lại giống như một con hạc trắng, vô hình trung toát ra mấy phần uy nghiêm.

Thấy tình hình này, Vũ Điệp khép hờ hai mắt, nhìn Lâm Y Tuyết cách đó không xa, nhẹ giọng nói:

- Muội tính ứng phó thế nào đây?

Lâm Y Tuyết nhìn Bạch Hạc tiên tử trên không trung phía trước, lạnh lẽo đáp:

- Trước hết đấu với cô ta đã, coi như khiêu chiến với chính mình.

Vũ Điệp không hề bàn gì thêm, điềm nhiên đáp:

- Như vậy, phải thêm phần cẩn trọng.

Lời này còn vang bên tai, Vũ Điệp lập tức đến trước mặt Bạch Hạc tiên tử, hai tay múa lên rất nhanh chóng, bóng chưởng dày đặc cùng với khí băng lạnh đi đến nơi nào thì không khí ngưng tụ, cuồng phong dừng lại.

Bạch Hạc tiên tử khẽ cười một tiếng, hai tay giơ cao lóe lên đánh xuống, huyền diệu vô cùng xuất hiện trước ngực vừa hay đón lấy chưởng lực của Vũ Điệp. Song chưởng nối nhau, Vũ Điệp lóe lên lùi lại, thân thể đảo chuyển giữa không trung, nhanh chóng triển khai đợt công kích thứ hai. Bạch Hạc tiên tử ngạo nghễ đứng thẳng, hai tay múa lên đan nhau triển khai phòng ngự, hoàn toàn không có chút nào ý định lùi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK