Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ nhìn đơn giản nhưng thực ra rất phức tạp.

Ba phương tranh đoạt hội tụ lại, ba loại sức mạnh khác nhau va chạm vào nhau, chớp mắt đã kích hóa khuếch tán từ điểm gặp nhau rồi bắt đầu tràn ra bên ngoài, hình thành một quả cầu ánh sáng dung hợp bốn màu vàng kim, xanh, đỏ, xanh lục có trạng thái vô cùng bất ổn, đang duy trì giai đoạn liên tục bành trướng.

Cách đó vài chục trượng, Cổ Dịch Thiên vẻ mặt âm trầm, ôm Đàm Thanh Ngưu lùi lại thêm nữa, trong mắt đầy vẻ bất an.

Ở bên trong, thân thể Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc run rẩy, hai người nghiến răng nghiến lợi cố chống đỡ nhưng tình thế lại vô cùng không lạc quan.

Sở Văn Tân còn ở ngoài quả cầu ánh sáng, hai tay khống chế trường kiếm, khuôn mặt anh tuấn cơ thịt run rẩy, khóe miệng máu tươi tuôn không ngừng.

Rất rõ ràng, lần giao chiến này gã đã dùng hết sức mạnh, nhưng vẫn không cách nào ổn định được cục diện như cũ.

Ứng Thiên Tà vẻ mặt âm trầm, thúc động đoản kiếm, ánh xanh lục toàn thân dao động rất nhanh, nhìn bộ dạng cũng rất khổ sở, nhưng tu vi mạnh mẽ lại khiến hắn thong dong thản nhiên.

Chớp mắt, quả cầu ánh sáng không chịu nổi sức ép của ba người liền phát nổ.

Sức phá hủy người nghe kinh hãi mang theo sức mạnh hủy diệt mọi thứ hệt như địa ngục ác quỷ, phá hủy không gian lân cận.

Trong vụ nổ, Sở Văn Tân bị hất bắn lên tầng mây, kiếm ngọc trong tay vỡ nát, kinh mạch toàn thân thác loạn, lập tức trọng thương tại chỗ.

Phùng Vân cự ly gần hơn tình hình càng tồi tệ hơn, ông không những chịu phải sức phản chấn của bản thân, còn ngay trước mặt Ứng Thiên Tà, vì thế trong vụ nổ đứng mũi chịu sào, bị phá hủy cơ thể huyết nhục, thiếu chút nữa ngay cả nguyên thần cũng bị chết theo.

Hạ Kiến Quốc nhân vì Phùng Vân đỡ cho, bị thương tương đối nhỏ, văng ra ngoài vài trăm trượng, kinh mạch toàn thân bế tắc, đã không còn sức phản kháng.

Ứng Thiên Tà thân thể loáng lên, sức nổ hủy diệt hắn cũng không may mắn thoát khỏi, nhưng bởi vì tu vi hắn sâu không thể dò được, khiến hắn hóa giải được phần lớn sức xung kích, chỉ bị một ít nội thương, đối với hắn cũng không ảnh hưởng to lớn lắm.

Như vậy, sau trận chiến, tình thế sáng tỏ.

Sở Văn Tân, Hạ Kiến Quốc bị trọng thương, Phùng Vân cơ thể huyết nhục bị diệt, nguyên thần trọng thương, chỉ còn lại Cổ Dịch Thiên ôm lấy Đàm Thanh Ngưu, sửng sờ đứng ngẩn ra.

Bật cười tà mị, Ứng Thiên Tà nói:

- Các vị, bây giờ hoàn thành lệnh Diêm vương mời các vị đi làm khách, không biết các vị có cảm tưởng như thế nào?

Cổ Dịch Thiên nghe vậy tỉnh lại, liếc Sở Văn Tân đang rơi xuống, lập tức phất tay phát xuất một luồng sức mạnh êm ái kéo thân thể gã đang bị trọng thương đến bên cạnh.

Cúi đầu, Cổ Dịch Thiên liếc Đàm Thanh Ngưu, quát lên:

- Lỗ mũi trân, đừng có nằm bất động nữa, ngươi mang mấy người Sở đại ca lập tức bỏ đi, ta ở lại giữ chân hắn.

Đàm Thanh Ngưu xoay người đứng lên, trải qua một khoảng thời gian điều tức, thân thể đã khôi phục được vài phần, lập tức nhắc nhở:

- Thư sinh thúi, ngươi đi chỉ để chịu chết thôi, hay để ta đi, ngươi mang bọn họ rời đi.

Ứng Thiên Tà cười nói:

- Không cần phải tranh giành, các ngươi hôm nay ai cũng không đi được rồi, hay là ở cùng với nhau đi.

Nói rồi toàn thân ánh xanh lục lóe lên, một kết giới to lớn đột nhiên xuất hiện vây phủ toàn bộ mọi người vào bên trong.

Như vậy, muốn chạy trốn thì không còn khả năng, chỉ còn cách liều mạng phản kháng.

Hạ Kiến Quốc hơi đau thương, trước khi xuất phát hắn còn hăng hái vô cùng, muốn làm nên chuyện lớn cho Băng Nguyên, lấy danh dự vẻ vang cho Thiên Tà tông.

Ai ngờ chỉ mới chưa đến một canh giờ, tình hình liền biến thành như vậy. Điều này sao không khiến hắn thất vọng.

Phùng Vân lơ lửng ở bên Hạ Kiến Quốc, nhỏ giọng nói:

- Sư đệ, tỉnh táo lại. Chút nữa có cơ hội ta sẽ yểm hộ đệ rời đi.

Hạ Kiến Quốc lắc đầu nói:

- Không, sư huynh, đệ phải ở cùng với sư huynh.

Phùng Vân quát lên:

- Nghe lời, đệ có cơ hội lập tức bỏ đi, nhanh về tìm sư phụ để báo mọi chuyện phát sinh cho người.

- Không được bi thương, không cần đau khổ, chớp mắt sẽ qua liền.

Thanh âm lạnh lùng tàn khốc từ miệng Ứng Thiên Tà truyền ra, chỉ thấy hai tay hắn giơ cao, ánh xanh lục quanh người xoay chuyển, dòng khí quỷ dị tạo ra sức hút mãnh liệt kéo thân thể ba người nhanh chóng tiến vào giữa.

Đồng thời, kết giới to lớn đó cũng theo đó mà thu nhỏ, khiếp áp lực bên trong tăng mạnh, vững vàng trói buộc thân thể năm người, ngoại trừ Cổ Dịch Thiên và Đàm Thanh Ngưu ra, ba người kia căn bản không sao nhúc nhích được.

Cảm nhận mùi vị của cái chết, Cổ Dịch Thiên mở mồm mắng to, phẫn nộ đầy lòng hóa thành cừu hận, khiến ánh đỏ toàn thân hắn như lửa hội tụ một lượng lớn chân nguyên liệt hỏa xao động bất an, tùy lúc có thể phát nổ.

Đàm Thanh Ngưu bắt quyết thi pháp, quanh người ánh âm u lóe lên, gã cực lực muốn thoát khỏi khí trường không gian của Ứng Thiên Tà, đáng tiếc do bởi tu vi còn thua kém rất nhiều nên không cách nào như ý nguyện.

Đến lúc này, bóng đen tử vong bao trùm lên đầu của năm người.

Nhìn cái chết càng lúc càng gần, lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười anh tuấn tà mị, một sự đau thương không sao chống cự khiến năm người có một sự đau khổ không biết tên.

Ứng Thiên Tà đắc ý cười lớn, nhìn năm người đến gần, một khoái cảm hủy diệt bao trùm lên người của hắn.

Ngày nay, biến hóa của hắn rất lớn, một loại sức mạnh tà ác luôn điều khiển hắn, khiến bản thân hắn cũng không hề phát hiện được, hắn đang đi lên một con đường không có lối về.

Trước đây, Ứng Thiên Tà xuất hiện ở Băng Nguyên, bề ngoài xem ra lạnh lùng ngạo nghễ, thực tế trong lòng vô cùng cẩn thận, luôn cẩn thận ẩn giấu thực lực, khiến rất nhiều cao thủ đều bị bề ngoài của hắn che mắt.

Hiện nay, do năm người Sở Văn Tân đến đây, hắn vô hình trung phát sinh biến đổi, biến dạng đến ngay cả hắn cũng không cách gì tưởng tượng được.

Chớp mắt, thời gian đã trôi qua.

Trong kết giới, năm người cố hết sức tranh đấu đã đến gần khu vực ba trượng quanh Ứng Thiên Tà, đây là một tín hiệu nguy hiểm.

Lúc này, Cổ Dịch Thiên giận dữ gào thét, thân thể chớp mắt hóa thành hào quang hình thành thành một mũi tên sáng đỏ hồng bắn thẳng vào ngực của Ứng Thiên Tà.

Đàm Thanh Ngưu toàn lực thi pháp, trong tình hình tranh đấu không ổn, biết không thể làm được liền phát xuất một chiêu sắc bén.

Ứng Thiên Tà vẻ mặt cười tà dị, tay phải năm ngón thu lại, đoản kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu tự động bay về, tiện tay chém ra một kiếm đón lấy phản kháng của Cổ Dịch Thiên.

Một kiếm đó ánh xanh lục di động, kiếm khí bùng lên, chớp mắt đã va chạm vào mũi tên ánh sáng đỏ rực, hai màu đỏ và xanh lục quấn vào nhau, giằng co một lúc liền phát nổ.

Lúc này, tiếng kêu thảm chói tai, cuồng phong gào thét.

Cổ Dịch Thiên bị một kiếm trọng thương, thân thể bay ngược lại va chạm vào kết giới thu nhỏ lại gây thêm trọng thương cho gã.

Một chiêu của Đàm Thanh Ngưu chậm hơn chút, nhưng do đã bị thương nên uy lực không lớn, dễ dàng bị Ứng Thiên Tà hóa giải đi.

Như vậy, phản kháng thất bại, cái chết đang chờ đợi cả năm người.

Thời khắc đó, Ứng Thiên Tà bật cười lớn ha hả, tà ác đầy lòng từ tiếng cười truyền ra dường như một ác ma lúc này đã sinh ra.

Gió, gào thét nhè nhẹ, hao tuyết rơi xuống như một loại truy điệu đang ca lên cho năm người Sở Văn Tân.

Thời khắc này, năm người đi trên con đường tuyệt vọng, bọn họ không còn sức mạnh phản kháng.

Mạng vận cuối cùng thật sự được vẻ lên từ câu này?

Những điều gặp phải trong đời rất nhiều khi không thể dự liệu được.

Bắt đầu từ Giang Thanh Tuyết, nàng từ Dịch viên đến Băng Nguyên, trên đường mọi việc thuận lợi, nhưng hiện nay đã phát sinh nhiều biến đổi, rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

Sáng sớm, nàng dẫn Trần Phong, Quách Kiến đi theo Cơ Tuyết Ny, Lộc Di Phong, Mạc Ngôn, Tiết Phong của Ly Hận thiên cung rời khỏi Đằng Long cốc, truy tìm động tĩnh của những người mưu đồ làm loạn ẩn núp ở những chỗ tối. Sau khi trải qua một phen tìm kiếm, trong một hẻm núi tuyết cách Đằng Long cốc ngoài tám trăm dặm, liền phát hiện được tình hình.

Lúc đó, Cơ Tuyết Ny cảm ứng được một luồng khí tức yếu ớt, bảy người liền dừng lại tìm kiếm, kết quả một luồng sáng nhạt từ trong băng tuyết bắn ra, bảy người lập tức đuổi theo không rời, vọt tới vọt lui trên vùng băng tuyết.

Trong lúc đó, môn hạ Dịch viên Trần Phong nhân thông thạo thuật Âm Dương, nhận ra được luồng khí tức đó chính là Phiêu Linh khách, điều này khiến mọi người rất phấn chấn, chuẩn bị thừa dịp nguyên thần của Phiêu Linh khách bị thương tổn để bắt lấy hắn.

Như vậy, một hàng bảy người đuổi theo, không bao lâu đã bay vượt vài chục dặm.

Phiêu Linh khách tuy hôm qua giao chiến với Quý Hoa Kiệt, cơ thể huyết nhục đã bị hủy diệt, nguyên thần bị trọng thương, nhưng dù sao hắn có tu vi bất phàm, lại thêm nguyên thần vô cùng dễ dàng ẩn núp, trải qua một phen nỗ lực, cuối cùng thoát khỏi sự dây dưa của bảy người.

Cứ như thế, bảy người chạy theo phí công, trong lòng không cam, vì thế chia thành hai tổ tìm kiếm quanh đó.

Về phía Dịch viên, Giang Thanh Tuyết dẫn Trần Phong, Quách Kiến phụ trách tìm kiếm phía Tây Bắc, ba người truy tìm một lúc cũng không có phát hiện.

Kết quả, ba người quay về lối cũ, dự tính xem thử tình hình bên phía Ly Hận thiên cung thế nào.

Bốn người Ly Hận thiên cung vốn phụ trách tìm kiếm phía Đông Nam, ai ngờ Giang Thanh Tuyết ba người quay lại tìm kiếm một lượt trong phương viên hai mươi dặm, lại không tìm được tung tích của bốn người. Điều này khiến Giang Thanh Tuyết trong lòng cảm thấy không ổn.

- Sư tỷ, đệ thấy bọn họ phần lớn là phát hiện được tình hình của Phiêu Linh khách, chúng ta chi bằng mở rộng phạm vi tìm kiếm thêm một lần nữa.

Quách Kiến lên tiếng đầu tiên, hắn chủ trương tiếp tục tìm kiếm.

Trần Phong nói:

- Tìm thì khẳng định phải tìm, nhưng việc phán đoán phương hướng rất quan trọng. Nói thông thường, bọn họ nếu phát hiện được điều gì, hẳn phải nghĩ cách thông báo cho chúng ta để tránh chúng ta lãng phí tinh lực. Nhưng tình hình hiện nay lại hoàn toàn không phải như vậy, ta lo bọn họ không phát hiện được Phiêu Linh khách mà gặp phải cường địch rồi.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy cả kinh, trầm ngâm nói:

- Suy đoán của Trần Phong có vài phần đạo lý, chúng ta thấy phải nhanh chóng tìm được bọn họ. Còn về chuyện hạ thủ từ chỗ nào, thì cần Trần Phong phải thi phép thăm dò một lượt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK