Lầu Mộng Xuân là lầu xanh nổi tiếng bậc nhất chốn kinh thành. Nơi đây được ưa chuộng bởi những thiết kế xa hoa lộng lẫy từ cách trang trí bên ngoài, đến nội thất bên trong, đều bắt mắt, thu hút khách làng chơi. Ngoài ra lầu Mộng Xuân còn là nơi mà giới quý tộc kinh thành thường xuyên lui tới, vì những kỹ nữ tài sắc vẹn toàn ở đây được sinh ra lớp lớp, hoa này tàn lại đến đời hoa khác tiếp tục nở rộ khoe sắc, khoe hương.
Kỹ nữ, ban đầu chỉ những người phụ nữ được đào tạo và có những kỹ năng như ca hát, làm thơ, đánh đàn,… phục vụ cho những người giàu có, hiển đạt, từ quan lại cho tới văn nhân. Những người phụ nữ này tuy địa vị không cao, nhưng công việc chính của họ giống như những nữ nghệ sĩ thời nay, xuất hiện chủ yếu để phục vụ nhu cầu giải trí cho cho một bộ phận người giàu chứ không phải là bán dâm.
Ở Trung Quốc, Nhật Bản và cả Hàn Quốc thời cổ đại, đây được coi là nghề hợp pháp. Tuy nhiên, về sau, một bộ phận những kỹ nữ hết thời, hoặc những người phụ nữ không có thu nhập, không có kỹ năng gì, chỉ phục vụ chuyện thân xác để kiếm sống.
Chính vì thế, lâu dần, người ta coi những người kỹ nữ là những người phụ nữ bán dâm. Do vậy, ở Trung Quốc, người ta phân biệt “kỹ nữ” và “xương kỹ”. Xương kỹ chính là những người phụ nữ không chuyên hành nghề bán dâm để có thu nhập còn kỹ nữ thì không.
Tô Trung Hậu hờ hững liếc nhìn người qua kẻ lại tấp nập trong lầu Mộng Xuân, cười cười: “Lầu Mộng Xuân dạo này có vẻ đắt khách quá nhỉ? Bà chủ ăn nên làm ra rồi, càng ngày càng thoải mái, càng ngày sung sướng ra phết, đếm tiền có mỏi tay không? Để bổn công tử đếm tiền giúp cho.”
Mụ tú bà đánh nhẹ lên cánh tay Tô Trung Hậu, õng ẹo: “Công tử cứ đùa, mấy hôm nay lầu Mộng Xuân ế ẩm lắm chứ nào có chuyện đắt khách chi đâu, hay là thiếu vía của công tử nên mới thế, chị cứ ngóng trông công tử từng thời từng khắc đấy. Công tử xem xem, em Thu Hương vẫn ngày nhớ đêm mong công tử, hay là công tử lên phòng trước, em nó sẽ qua ngày hầu hạ, như vậy có được không ạ?”
“Có thật là nhớ bổn công tử hay không? Mới vắng có vài ba ngày đã muốn lỡm mặt bổn công tử rồi, mà còn nói là nhớ nhung cái gì? Bổn công tử lên phòng trước, mang Thúy Uyên lên cho bổn công tử thưởng thức, nhanh lên đó.” Tô Trung Hậu dợm bước đi lên cầu thang.
“Tô công tử ơi là Tô công tử, chị nói lời thực đấy. Hôm nay Thúy Uyên bị sốt cao, không thể gặp mặt Tô công tử được. Để hôm khác được không ạ, thôi ngày mai, nhất định ngày mai chị sẽ đích thân dắt tay em nó đến hầu hạ công tử thật chu đáo.” Mụ tú bà cười tươi như hoa, níu nhẹ tay áo Tô Trung Hậu, bộ ngực vĩ đại của mụ đè mạnh lên cánh tay hắn, chà chà lên xuống.
Hất tay mụ tú bà xê ra một khoảng, Tô Trung Hậu hằn học: “Ai chị em với bà? Khổng Kim Nhã, đừng tưởng bà có Đàm Chí Bảo chống lưng thì cho rằng mình giỏi lắm, ngon lành lắm. Tôi nói cho bà biết, ngay bây giờ tôi cho người đốt hết cái lầu Mộng Xuân này thì Đàm Chí Bảo cũng không dám ho với một tiếng với tôi. Không tin bà thử xem?”
Khổng Kim Nhã dở khóc dở cười, mụ nào có muốn làm mích lòng tay chơi coi trời bằng vung này. Với lại hắn chính là một trong năm loại khách hàng tiềm năng của chốn ong bướm, thì tất nhiên mụ phải tìm mọi cách níu kéo hắn còn không hết ấy chứ.
Nhắc đến năm loại khách hàng tiềm năng thì cũng có chút khôi hài. Vị đứng đầu bảng trong năm vị lại chính là Hoàng đế, có lẽ trong chốn hậu cung giàu sang, ai cũng là mỹ nữ, ai cũng quần áo là lượt, phấn phấn son son nên các vị hoàng đế đa tình cả thèm chóng chán, mới chạy ra ngoài “tìm của lạ”.
Loại khách thứ hai được ưa chuộng chính là những nhân sĩ danh tiếng. Kỹ nữ thích tài tử, từ lâu đã trở thành những giai thoại được lưu truyền khắp chốn. Một loại khách làng chơi được ưa không kém chính là những quan lại hiển đạt. Những vị khách loại này trong tay có quyền, đương nhiên cũng có tiền. Vì thế, họ vừa có thể che chở lại vừa có thể chu cấp cho cuộc sống của các kỹ nữ.
Loại khách thứ tư được ưa chuộng là loại anh hùng hào kiệt. Người ta nói, thời thế tạo anh hùng, loạn thế thì xuất hiện anh hùng, điều ấy chẳng sai. Loại khách thuộc dạng ưu tiên cuối cùng chính là những người dân lương thiện. Loại khách này có lẽ chính là một dạng bến đỗ của những cô gái bán hoa, nên các cô mới ưu tiên cho họ như thế.
Khổng Kim Nhã ai oán nói: “Tô công tử, Tô đại gia, tôi nào dám đắc tội với cậu. Chỉ là ở đây có chuyện khó xử, thực ra là... tôi không dám... là...”
“Nói đi, chuyện gì? Có chuyện gì mà phải sợ, cứ nói ra đi, trời sập xuống có bổn công tử đỡ giùm ngươi.” Tô Trung Hậu gác một tay lên thành cầu thang, một tay vung vẩy túi tiền kêu loảng xoảng.
Đôi mắt hám tiền của tú bà sáng rực như đèn pha nhìn chằm chặm vào túi tiền đang tung lên tung xuống theo nhịp thẩy của Tô Trung Hậu, sau đó mụ ngước nhìn lên tầng lầu trên cao, cười khổ nói: “Thực ra trong chuyện này, chị cũng có chỗ khó xử, mong đại công tử bỏ quá cho. Thật tình mà nói là... Thúy Uyên đang gảy đàn cho một đại nhân vật, mà người này thì chị đắc tội không nổi...”
“Nhiều lời, bổn công tử đầu đội trời, chân đạp đất, còn có chuyện gì mà chưa dám làm, còn có ai mà khiến bổn công tử phải sợ ở cái kinh thành Thăng Long này, mau nói.” Tô Trung Hậu cười khẩy, ném túi tiền về phía mụ tú bà.
“Cái này... người mà nàng Thúy Uyên đang phục vụ chính là Trần An Khang, Trần công tử.” Khổng Kim Nhã chụp lấy túi tiền, vừa mở ra xem, vừa nhanh nhảu tiết lộ bí mật giản đơn mà nãy giờ mụ cứ lấp la lấp lửng.
“Hừ, cái thằng ăn trắng mặc trơn, trói gà không chặt đó hả? Cũng dám giành gái với ông, để ông đi cho nó biết như thế nào là lễ độ mới được. Thằng đó đang ở đâu?” Tô Trung Hậu sầm mặt xuống, lên tiếng truy vấn.