• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thừa cười sằng sặc: “Ha ha ha, Tô Trung Sang, ngươi cả gan cùng mình, thực muốn chống lại bổn quan sao? Còn không nhanh tránh đường, thì cái mạng nhỏ của ngươi có còn hay không, khó mà đoán trước lắm.”

Trần An Quốc tiếp lời: “Tô Thị Lang à, hãy nghe tôi nói một lời. Dù sao chúng ta cũng là mệnh quan triều đình. Không cần phải làm khó nhau nữa. Hãy tránh sang một bên, kẻo tai bay vạ gió.”

Tô Trung Sang giật lấy cây kiếm mà tên dũng sĩ đứng gần đó đang cầm, vung ra phía trước, hét to: “Mạng ta ở đây. Ai muốn cứ đến lấy. Hôm nay, Tô Trung Sang ta chẳng may có chết thì cũng không làm nhục tổ tiên dòng họ Tô. Ngày mai, các ngươi nhất định phải trả giá đắt cho những hành vi ngu xuẩn mà các ngươi đã gây ra. Ta thề đấy.”

“Ngu ngốc. Ngươi tưởng ta sợ Tô Trung Từ chắc? Hắn cũng chỉ là đồ ăn bám, nịnh bợ cha ta mà thôi. Nếu không có cha ta nâng đỡ, thì làm sao mà gia tộc các ngươi có được như ngày hôm nay, hả cái lũ ăn cháo đái bát kia? Bay đâu, xông vào, ai cản đường, giết.” Trần Thừa giật mạnh dây cương, ngựa tung hai vó lên cao hí vang, đồng thời hắn vung gươm truyền lệnh tiến lên.

Hiệu lệnh của Trần Thừa vừa phát ra thì năm mươi võ sĩ của gia tộc tràn lên như dòng thác lũ bị con đập nước chặn giữ lâu ngày. Sự tiến công của họ nhanh như sấm sét, hàng chục bóng đen mờ ảo xông lên như những cơn sóng biển, luồng sát khí tỏa ra từ họ chợt bộc phát ập vào những dũng sĩ của gia tộc họ Tô. Qua mấy nhịp hô hấp đã áp sát vào những võ sĩ của gia tộc họ Tô mà chém giết.

Mới lượt tiến công đầu tiên, đã có hơn chục dũng sĩ Tô phủ chịu trọng thương bị loại khỏi vòng chiến. Trong con mắt của đám tráng sĩ giang hồ ô hợp kia, đám người này tựa như những con quỷ vô hồn sinh ra là để chém giết. Lực lượng gấp đôi so với đối phương vậy mà lại để cho khí thế của đối phương áp đảo, bị những đòn đánh phối hợp linh hoạt nhịp nhàng làm cho thất điên bát đảo, vô phương kháng cự.

Đám dũng sĩ Tô phủ bắt đầu co cụm lại một đám gồng mình chống đỡ những đợt tấn công dồn dập của địch thủ. Một võ sĩ thân binh của Trần Thừa có thể dễ dàng chiến đấu với hai dũng sĩ Tô phủ, thậm chí có thể đánh ngang tay với ba người không biết phối hợp tác chiến. Khi ba võ sĩ thân binh của Trần Thừa tạo thành một tổ chính là cơn ác mộng đối với họ. Ba kẻ này như ba quỷ thần với thanh kiếm trong tay, kết hợp nhuần nhuyễn di chuyển linh hoạt khiến cho đám dũng sĩ Tô phủ không tìm ra đường đối phó.

Tên quản gia thấy tình thế bất lợi, năn nỉ Tô Trung Sang: “Đức ông, vào phủ thôi. Con đã cho người đi sang phủ của đại nhân Trung Từ cầu cứu rồi. Chúng ta vào trong cầm cự may ra còn có thể sống sót.”

“Hừ, Trung Sang ta, một đời oanh liệt, há có thể làm chuyện nhục nhã mặt mũi của tổ tông. Trung Ta đang đứng ở đây, để ta xem kẻ nào dám giết ta.” Tô Trung Sang gằn giọng, ánh mắt căm thù nhìn chằm chặp Trần Thừa.

“Ha ha ha, giỏi cho một Tô Trung Sang dũng cảm. Anh hùng trọng anh hùng. Bay đâu, giết hết những kẻ cản đường, bắt sống Tô Trung Sang.” Trần Thừa cười vang khoái trá.

Võ sĩ Trần tộc xuất thủ càng lúc càng tàn độc hơn, những tráng sĩ giang hồ ngã xuống càng lúc càng nhiều. Những kẻ này không phải là người trong gia tộc họ Tô, phần lớn là người lang bạt tứ xứ, vì miếng cơm manh áo mới đầu nhập vào phủ Tô Trung Sang mà sống qua ngày. Khi chứng kiến những kẻ điên cuồng kia ra tay bất kể tính mạng, chiêu nào cũng như đang đấu kiếm với kẻ địch giết người thân chúng, luống cuống tay chân, chống đỡ được một lát, thì có một số tên đã vứt vũ khí, co giò chạy thẳng, không hề ngoái đầu lại. Và số lượng đào binh ngày một nhiều hơn, quả là không có ý nghĩa mà, bán mạng vì một người không thân không thích, chỉ đồ ngu mới làm, rốt cuộc toàn bộ đám giang hồ hỗn tạp đã chạy sạch sành sanh không còn một mống.

Nhưng số trời đã định, Diêm Vương đã bắt chúng chết vào mùng ba thì chúng không thể chết vào mùng bốn. Dù chạy qua bên trái, hay bên phải của tòa phủ đệ thì cả đám giang hồ đều tái mặt khi chứng kiến cái đám âm binh kia còn đông hơn nữa đang giương vũ khí đón chờ bọn chúng. Từ phía sau những võ sĩ Trần tộc xuất hiện làn mưa tên bắn lên trời theo đường cong sắc lẹm, rồi vuốt xuống đầu chúng như những cái lưỡi hái của tử thần gặt hái toàn bộ sinh mạng của những kẻ đào vong phản chủ.

Lúc đó, một gã gia đinh chạy ra thì thầm vào tai tên quản gia, hắn thất hồn lạc phách nói với Tô Trung Sang: “Thưa Đức ông, bọn chúng đã bao vây toàn bộ phủ rồi, không thể đi cầu cứu được nữa. Có cả quân lính triều đình cũng vây kín mặt sau của phủ, hết đường trốn chạy rồi.”

“Gia tộc họ Trần quyết giết chúng ta đây mà. Có lẽ bọn chúng muốn tạo phản rồi. Lũ điên, giờ đâu phải dịp đăng cơ xưng đế. Chẳng lẽ chúng không hiểu? Mặc kệ nó, chết thì chết.” Tô Trung Sang tức giận đáp.

Tô Trung Sang nhìn vào cổng phủ, trầm tư suy nghĩ: “Ta chết đã đành, nhưng còn vợ con ta, không thể để họ chết oan ức thế được.” Đoạn quay ngoắt sang phía Trần Thừa lớn giọng hỏi: “Trần Thừa, ta tự nhủ chưa từng làm chuyện gì đáng phải chịu cảnh nhà tan cửa nát như thế này? Chẳng lẽ các ngươi thực sự muốn tạo phản?”

“Tạo phản? Không, không, không, Tô Trung Sang, sao ngươi lại nảy ra cái ý tưởng tuyệt vời đó chứ? Ha ha, lý do gì thì Trần An Quốc đã trình bày hết rồi. Ngươi không cần lắm lời nữa. Để ta vào bắt tên sát thủ kia ra, là mọi chuyện sẽ rõ như ban ngày.” Trần Thừa cười khẩy.

“Nếu các người đã nhất quyết muốn đặt điều vu khống ta thì ta sẽ chống mắt lên xem các ngươi có thể làm được những gì? Tất cả tránh sang một bên, để cho chúng khám xét.” Tô Trung Sang vứt kiếm xuống đất, cúi gằm mặt ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK