Lý Hạo vừa đặt chân vào phòng ngự thiện đã ngửi thấy mùi trầm hương thơm mát, trong lành. Hắn nhắm mắt, dưỡng thần, hít thật sâu, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt. Hắn chợt cảm giác mùi hương đó như tòa tan vào cổ, làm cho hắn cảm thấy như chìm vào cõi bồng lai tiên cảnh, thanh tao thoát tục. Mọi phiền muộn trong đầu hắn đã được xua tan đi, chỉ còn lại cảm giác lâng lâng, yên bình.
Trầm hương là đặc sản độc nhất vô nhị của Chiêm Thành. Người xưa truyền rằng, trầm Hương là khí anh tú tụ, hòa vào nhựa chảy ra từ vết thương trên cây dó bầu, được hun đúc bởi thời gian, nắng gió và các điều kiện tự nhiên đặc biệt khác gọi là linh khí của trời đất. Trầm hương có tác dụng thanh lọc không khí, loại bỏ chất độc, giúp cho con người an thần, điều hòa khí huyết. Ngoài ra, trầm hương còn có tác dụng vào các kinh thận, tỳ, vị; có tác dụng làm giáng khí, làm ấm thận và tráng nguyên dương.
Vào thời Lý, giao thương giữa hai nước Đại Việt và Chiêm Thành đã rất phát triển. Đại Việt chủ yếu lấy từ Chiêm Thành những món hàng như: vàng, bạc, hổ phách, sừng tê, trầm hương, yến sào... Trong đó thì trầm hương chính là sự lựa chọn hàng đầu của những thương nhân Đại Việt. Sau đó, Đại Việt đã buôn trầm của Chiêm Thành rồi bán sang Đại Tống và các nước lân bang khác.
Phòng ngự thiện rất rộng, thiết kế xa hoa, tương đối lộng lẫy. Lý Hạo đi giữa hai hàng cung nữ hai bên, miệng luôn nở nụ cười tươi tắn. Hắn bước lại ghế, thản nhiên ngồi xuống. Tục lệ hoàng cung rất nghiêm khắc, bữa ăn của vua thì chỉ có mỗi mình vua được ngồi ăn, những người khác toàn bộ đều phải đứng.
Ngoại lệ, nếu vua sủng ái vị đại thần nào đó, có thể vời đến để hầu chuyện vua, cũng có thể được ngồi ăn nhưng phải ngồi bàn khác, và phải ngồi chênh chếch để vua có thể vừa ăn vừa trò chuyện. Dụng cụ để nấu nướng cho vua ăn, chỉ có thể dùng hai từ lãng phí để hình dung. Tất cả nồi niêu, vật dụng đã từng sử dụng nấu qua một lần thì toàn bộ đều đem đập bể hoặc vứt đi, không chừa lại một cái nào. Đến bữa ăn sau, lại mua đồ mới.
Lý Hạo vừa ngồi xuống, liền có vài chục cung nữ xếp hàng, tay bưng thức ăn đựng trong vịm, đồng loạt bưng lên. Hắn quan sát những cung nữ này, không phải ai cũng xinh đẹp xuất chúng, có người vẻ mặt thanh tú, có người nét mặt bình thường không có gì nổi bật, chỉ có một điểm chung là họ đều rất trẻ, khoảng chừng mười bốn đến mười tám tuổi là cùng.
Vốn dĩ, Lý Hạo là một người có bản tính háo sắc. Hắn không biết tại sao lại là một người như thế, nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy người đẹp, thì ham muốn chiếm hữu cứ manh nha trỗi dậy, không tài nào kìm nổi. Ở kiếp trước, mặc dù Lý Hạo không có tới hai chục bà vợ, tuy nhiên mười mấy người chắc cũng phải đến.
Hắn nghe sư phụ của hắn nói nguyên nhân ở môn võ công bá đạo Long Hổ Song Sát mà hắn được lão truyền thụ. Lúc đầu, hắn còn cho rằng lão già không nên nết đó, viện cớ để lấp liếm thói quen đi tìm gái làng chơi của lão, mới rao bậy bạ như vậy. Nhưng càng về sau, hắn càng tin là phải. Bởi vì, qua mỗi tầng đột phá của môn võ công, hắn phải cấp tốc đi tìm những bà vợ của mình để phát tiết dục vọng.
Mỗi lần hắn nghe lão sư phụ khoe khoang tung trời về chiến tích khi xưa, hắn đều âm thầm khinh bỉ. Lão sáng tạo ra công phu này nhờ tài quan sát. Lão đã bỏ ra suốt bốn mươi năm để theo dấu chân của hai loài hổ và rắn. Lão theo dõi bất kể lúc nào, ngay cả lúc chúng đang giao hợp, lão cũng vụng trộm nhìn lén mà học tập. Từ đó, lão rút trích ra những bài học kinh nghiệm, sáng lập ra môn võ công Long Hổ Song Sát tuyệt đỉnh thiên hạ, bá đạo vô cùng. Cuối cùng, võ học đại thành, lão trở thành nhất đẳng tông sư, khoáng thế kỳ tài.
Lý Hạo mỉm cười nhớ lại những hồi ức tuyệt vời lúc nhỏ, hắn lẩm bẩm: “Bây giờ, lão già đang làm gì nhỉ? Chắc đang nhấp nhổm trên người con bé nào rồi. Ha hả.”
Mỗi lần nhớ đến lão già là hắn lại nhớ đến người con gái ấy, đôi mắt hắn long lanh, phảng phất một tầng sương mỏng, hắn sờ lên ngón tay út, nhếch mép thê lương: “Còn em, em ở trên trời, có nhớ anh không, em nhớ đợi anh nhé, nhớ phải đón anh đấy …”
Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, đắng chát, cảm giác nghèn nghẹn ở trong ngực như muốn trào ra. Thái giám Lê Việt Tiến trông thấy nét mặt Lý Hạo biến đổi vặn vẹo, tưởng rằng hắn còn đang buồn bực chuyện triều đình, thì nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng, các món ăn đã được bày biện xong, mời hoàng thượng ngự thiện.”
Tỉnh lại từ trong cảm giác nhói đau, Lý Hạo nhìn Lê Việt Tiến mỉm cười, khẽ gật đầu với lão. Đoạn hắn cầm lên đôi đũa bóng láng được tạo ra từ một loại tre già, hứng thú nhìn tam thập ngũ phẩm vị, nghĩa là ba mươi lăm món ăn, được bày biện trên bàn rất tinh tế. Các món chính đựng trong vịm bịt giấy và buộc lạt cẩn thận. Tên thức ăn được viết trên một cái nhãn dán bên ngoài vịm. Hắn thích món ăn nào thì bảo cung nữ mở món đó.
Trong ba mươi lăm món ngự thiện, hắn trông thấy những món ăn chưa từng được nhìn qua, hay nghĩ tới. Nổi bật là những món thuộc bát trân gồm: Nem công, chả phượng, da tây ngưu, bàn tay gấu, gân nai, môi đười ươi, thịt chân voi và yến sào. Món đặc sản trong đặc sản như bào ngư, vi cá, nem công, chả phượng thì hắn đã từng ăn qua nhưng ngoài ra còn nhiều món khác có tên nghe rất kêu, rất nổi mà hắn mới được nếm thử lần đầu.
Vương triều thời xưa quả thực rất coi trọng rồng. Cái gì sử dụng cho vua cũng liên quan đến rồng. Các món ăn đang bày biện trên bàn, hơn phân nửa là được chế biến, xếp kiểu hình rồng cực kỳ đẹp mắt. Chẳng hạn như món gỏi ngó sen hình rồng lưng là chả chay, món gạo nếp được nắn xếp thành hình rồng với đủ loại màu sắc, hoặc là món rồng đuôi xoắn năm móng, có vảy bằng tôm.
Nhưng các món ăn ở đây không phải món nào cũng thuộc loại cao lương mỹ vị mà thực ra có nhiều món rất bình dân như : dưa môn kho, ruốc sả, dưa cải, rau muống chấm nước tôm kho ...
Ăn xong, có cung nữ bưng vào một khay thức ăn tráng miệng gồm có các loại chè, bánh, kẹo, mứt, trái cây. Sau khi thưởng thức qua những món tráng miệng này, Lý Hạo được một cung nữ kính cẩn dâng cho tăm để xỉa răng. Loại tăm này cũng được vót từ một thứ tre già, chiếc tăm dài bằng cây viết mực ở kiếp trước, đầu nhỏ giống đầu tăm dùng để xỉa răng. Đầu lớn bằng mút đũa được người vót dùng sống rựa đập nhè nhẹ cho tua ra, cái xơ tre thật mịn mới được dùng, cái đầu xơ loe ra giống như một đóa hoa vạn thọ.
Tự Sự Bản Thân
Tôi xin tự giới thiệu tôi là dân Công Nghệ Thông Tin, nghèo nàn về vốn từ, khô khan về cảm xúc. Tôi chưa vào giờ viết truyện, cho dù là một truyện ngắn, nói chi là một bộ tiểu thuyết dài. Tôi viết bộ truyện này không phải vì lợi ích, bởi có được trả tiền nhuận bút hay nhận được cái gì khác đâu. Cũng không phải vì đam mê, tôi chỉ hứng thú đọc truyện, đọc truyện sướng hơn nhiều, giải trí vui vẻ, vài ngày là xong một bộ truyện. Xong là hết, nhảy sang đọc bộ khác, sảng khoái vô cùng.
Tôi viết bộ truyện này vì tự nhiên trong đầu có một cảm xúc, gần như là bắt buộc tôi phải làm thế. Cách đây một tháng, tự nhiên trong đầu tôi hiện lên một chuỗi sự kiện với những hình ảnh đan xen nhau, có nhân vật chính, có nhân vật phụ. Y hệt như tôi đang trải qua những giấc mơ đứt quãng vậy. Rồi nó thôi thúc tôi phải lên bàn phím và bắt đầu gõ. Tôi gõ như ma nhập, liên tục không ngừng nghỉ. Những đoạn tôi gõ ra không ăn khớp gì với nhau, có đoạn tả cảnh, có đoạn nói chuyện, có đoạn chiến đấu, có đoạn xây dựng. Chúng cứ đan xen lẫn lộn như món canh thập cẩm.
Khi kết thúc việc đó tôi thấy tâm hồn mình thoải mái hơn rất nhiều. Những tưởng cứ thế là xong, vậy mà cảm xúc đó nó vẫn cứ đeo đẳng mãi không dứt. Làm công việc, hay đang đọc truyện, không thể chú tâm vào. Hình ảnh của bộ truyện cứ lởn vởn trong đầu mãi không thể nào xóa bỏ. Nó luôn tạo cho tôi có ý nghĩ đi vào rừng sâu, hay lên núi, hoặc đi bất cứ nơi nào đó, cắt đứt mọi liên hệ với cuộc sống bên ngoài. Và viết bộ truyện này, viết cho đến khi nào hoàn thành mới thôi.
Phải chi tôi là một nhà văn thực thụ thì tôi có thể thực hiện được điều này. Nhưng mà tôi hoàn toàn không phải, tôi còn có công việc khác để kiếm sống. Những ý nghĩ muốn sáng tác truyện (nó) này thật điên rồ, tôi cho rằng như vậy. Tôi cố trấn tĩnh: “Không sao, kệ nó đi.”
Sau đó tôi quyết định chiều lòng nó. Tôi bắt đầu viết truyện. Chương 1, tôi viết trong 5 ngày. Khó không thể tả. Chương 2, tôi viết trong 3 ngày. Và quyết định bắt đầu cho đăng truyện lên Tàng Thư Viện. Đến bây giờ, tôi có thể hoàn thành mỗi ngày 1 chương. Tôi chỉ có 3 tiếng đồng hồ để hoàn thành 1 chương truyện mỗi ngày. Cơ mà, tôi thấy như vậy là cảm thấy thỏa mãn rồi.
Có lúc, khi ngồi vào máy tính, dự định viết truyện mà chẳng biết viết cái gì, ngồi một lúc lâu mà chẳng có gì để viết. Nhiều khi, viết truyện đang cảm xúc dâng trào, ý chí hừng hực, thì đại phu nhân bước lại, chống nạnh, chìa hai tay về phía tôi mà thỏ thẻ: “Bế con đi chồng, em nghỉ một lát, mỏi tay lắm rồi.” Thế là hoàng thượng trong mơ, phải cuống quýt tỉnh lại, hai tay ôm con mà hát ru ầu ơ à ởi à ời.
Lại có khi, đang rảnh nằm chơi, cảm xúc chợt đến, vừa định nhảy vào bàn phím, chơi trò hoàng đế múa gậy, hoàng thượng múa côn, thì mẫu thân nương nương khoan thai đi tới, duyên dáng bảo: “Con ra ngoài coi đứa lớn kìa, nó đang nghịch bẩn hết rồi đấy, ra mà chơi với nó.”
Thế mới biết, viết truyện gian nan đến cỡ nào, khổ cực ra sao. Nhưng mà đã lỡ tay viết, thì tôi sẽ theo đến cùng. Có thể là 1, 2 tháng sẽ hòan thành, cũng có thể là 1, 2 năm, tôi không thể xác định. Tuy nhiên, tôi chắc chắn một điều rằng tôi sẽ viết trọn bộ này. Tôi viết vì nó, vì cảm xúc trong tâm hồn mình, tôi sẽ giúp nó thỏa mãn ước nguyện.