Lý Hạo vừa tường thuật sự tình của buổi điện chầu ban sáng, vừa nhìn biến hóa trên nét mặt của Đàm thái hậu. Đến đoạn Đàm Dĩ Mông bị Tô Trung Từ giễu cợt thì khuôn mặt Đàm thái hậu chau lại, đoạn lắc đầu thở dài. Hắn biết Đàm thái hậu đang chán nản trước biểu hiện của vị bào đệ vô tích sự kia.
Lý Hạo kể xong, Đàm thái hậu tức giận nói: “Tô Trung Từ thực đáng hận. Hắn thực hiếp người quá đáng.”
Lý Hạo thấy thế cũng bực bội tung hứng theo: “Hoàng nhi luôn làm theo lời dặn của mẫu hậu. Cố gắng nhẫn nhịn trước mặt bọn họ. Nhưng hoàng nhi cảm thấy lần này Tô thái úy rất quá đáng, lại còn bắt bẻ cả cửu phụ Đàm Dĩ Mông nữa.”
Hai bàn tay nõn nà của Đàm thái hậu bóp chặt lên tay ghế, suy nghĩ một lúc, rồi cơ mặt giãn ra, nở nụ cười như chưa từng nổi giận, hiền hòa bảo: “Hoàng nhi ngoan, cửu phụ của hoàng nhi là người đỉnh thiên lập địa. Hắn là người biết đạo tiến thoái, nên mới để cho tô gian thần đắc ý đấy thôi.”
Lý Hạo muốn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, hắn chửi ầm trong lòng: “Con bà nó, ta khinh. Đàm thái hậu này tuy có dã tâm, nhưng đối với tên bào đệ lại vô cùng bao che khuyết điểm. Bản tính nửa vời như thế, sao có thể leo cao, đúng là mộng tưởng.”
Hắn lại nghe đàm thái hậu nói tiếp: “Bây giờ hoàng nhi cứ tiếp tục biểu hiện như vậy ở trên triều. Mọi chuyện đã có mẫu hậu sắp xếp.”
Lý Hạo cố nặn ra gương mặt ngây thơ trong sáng, ra vẻ gật gù, hồn nhiên đáp: “Hoàng nhi hiểu, mẫu hậu yên tâm.” Hắn lại nghĩ trong lòng: “Sắp xếp? Nói trắng ra là vơ vét quyền lực vào trong tay ngoại thích thì đúng hơn.”
Đàm thái hậu trông thấy biểu tình của hắn như vậy, khiến cho nàng rất thỏa mãn. Nàng lên tiếng: “Hoàng nhi dự định bao giờ thì đi gặp hoàng hậu? Hoàng nhi có biết, tiểu nữ đó hàng đêm lấy gối làm khăn lau nước mắt không? Thân là hoàng hậu một nước, lại chưa từng được hầu hạ hoàng thượng. Có phải là quá ủy khuất hay không?”
Lý Hạo không ngờ Đàm thái hậu đột nhiên nhắc đến chuyện này. Hắn cố gắng lục lọi trong ký ức Lý Sảm thật kỹ, ngập ngừng trả lời: “Cái này … cái này ... con sẽ sớm đi.”
Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc là người trong dòng tộc họ Đàm. Ngay khi Lý Sảm đăng cơ, Đàm thái hậu liền gả Đàm Ngọc Trúc cho Lý Sảm. Lý Sảm một mực phản đối, muốn lập Trần Thị Dung làm hoàng hậu. Tuy nhiên, Đàm thái hậu kiên quyết ép buộc Lý Sảm. Cuối cùng, Lý Sảm đành phải vâng mệnh mẫu hậu.
Lễ cưới của đức vua Lý Sảm và hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc được tổ chức cực kỳ long trọng. Nhưng trong đêm động phòng hoa chúc, Lý Sảm ngồi trên bàn độc ẩm, không chút đoái hoài đến vị tân hoàng hậu. Dốc hết bình rượu này lại đến binh rượu khác, sau đó lăn ra ngủ say như chết. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, một mạch rời đi, cho đến nay vẫn chưa trở lại cung hoàng hậu lần nào.
Nét mặt của Đàm thái hậu dần dần chuyển thành nghiêm nghị, nàng gằn giọng: “Không biết ả hồ ly kia đã cho hoàng nhi ăn bùa mê thuốc lú gì mà hoàng nhi lại say mê ả như vậy. Con cũng biết rõ ràng ả là địch nhân của hoàng tộc triều lý chúng ta. Tại sao con vẫn mãi mê man không tỉnh?”
Lý Hạo gắt: “Mẫu hậu, mẫu hậu đừng miệt thị nàng như vậy. Hoàng nhi đối với nàng là thật lòng thật dạ. Nàng hoàn toàn không giống bọn họ.” Chỉ khi vấn đề đụng chạm tới nguyên phi Trần Thị Dung là Lý Sảm chống đối lại Đàm thái hậu.
Đàm thái hậu nghiến răng quát: “Không giống? Bọn chúng đích thị cá mè một lứa. Bọn chúng đưa ả đến bên cạnh hoàng nhi là để quyến rũ hoàng nhi. Hoàng nhi mau tỉnh lại đi.”
Lý Hạo cúi gầm mặt xuống sàn, giọng trở nên kiên cường: “Hoàng nhi tin tưởng nàng, nàng sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với hoàng nhi.”
Đàm thái hậu thấy đứa con của mình cứng rắn như vậy, quyết định dừng cuộc cãi cọ không bao giờ có hồi kết này lại, nói với giọng năn nỉ: “Thôi không nói về chuyện đó nữa. Còn chuyện Đàm Ngọc Trúc thì sao? Ngày mai hoàng nhi hãy đến cung hoàng hậu được không hả? Coi như mẫu hậu cầu xin hoàng nhi.”
Lý Hạo lộ vẻ ủ rũ đáp: “Hoàng nhi biết rồi, ngày mai hoàng nhi đi là được chứ gì.” Lý Hạo biết rõ Lý Sảm chỉ toàn hứa suông như thế, đây không phải lần đầu tiên hắn làm vậy.
Đàm thái hậu nghi ngờ nhìn hắn hỏi dồn: “Lần này con thực sự đi chứ? Không được lừa gạt mẫu hậu. Quân vô hí ngôn.”
Lý Hạo thẳng thắn nói: “Quân vô hí ngôn, hoàng nhi xin hứa.”
Kỳ thực, Đàm thái hậu cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối, một từ mẫu yêu thương hài tử của mình. Nàng đâu muốn ép buộc Lý Sảm phải làm những điều hắn không thích. Mỗi khi thấy hắn vì vậy mà tức giận, nàng cũng chạnh lòng đau đớn.
Thâm tâm nàng ẩn giấu nỗi khổ riêng mà không ai thấu hiểu. Mấy ai biết được một người đàn bà mang trọng trách của cả gia tộc trên vai, phải chịu áp lực đến nhường nào. Hiện giờ, gia tộc họ Đàm đang trên đường xuống dốc, lại không có ai đủ thực lực để gánh vác nó. Chẳng lẽ trông chờ vào vị tướng quân Đàm Dĩ Mông phá gia chi tử, bất tài vô tướng kia. Chỉ còn có nàng bắt buộc phải đứng ra gồng gánh hưng suy của dòng tộc.
Ỷ vào vị thế của Đàm thái hậu, những người trong gia tộc họ Đàm thì kiêu căng, hống hách. Vị bào đệ kia lại tham ô, gây chuyện khắp nơi, đắc tội không ít người. Bởi vì ngại mặt mũi, thân phận của Đàm thái hậu mà họ đều cho qua, nhưng một khi nàng mất đi quyền lực hoặc chết đi, gia tộc họ Đàm sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Đàm thái hậu không hề muốn thấy viễn cảnh đó. Chính vì vậy, nàng đã lập Đàm Ngọc Trúc làm hoàng hậu. Nàng hy vọng Đàm Ngọc Trúc sẽ mang long thai, và sinh ra thái tử, để rồi kéo dài sự hưng thịnh của Đàm tộc. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Lý Sảm không hề chạm đến Đàm Ngọc Trúc dù chỉ một sợi tóc, thì làm sao mà có long thai. Cho nên, Đàm thái hậu mới tìm đủ mọi cách để bắt buộc Lý Hạo qua đêm ở cung hoàng hậu là nguyên nhân như thế.