Lấy khăn tay ra vẩy mạnh một phát, Bùi Thị Hồng đưa khăn lên nửa mặt, sụt sịt khóc: “Mận ơi là mận ơi, em không biết đâu. Thằng con giai của chị... hu hu hu... thằng con của chị... nó... nó...”
“Nó làm sao hả chị?” Bùi Thị Mận lo lắng hỏi dồn. Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ thấy bà chị họ mạnh mẽ, kiên cường của mình lại khóc lóc thương tâm tới mức này.
“Nó bị người ta đánh. Nó bị bọn khốn nạn nhà họ Tô đánh cho thương tích đầy mình hết cả, chúng nó đánh cho thằng bé không đi đứng nổi luôn rồi em ơi, giờ thằng bé đang nằm dở sống dở chết ở nhà kia kìa. Ôi là giời ôi, sao tôi khổ thế này hả giời ơi...” Bùi Thị Hồng càng khóc càng lớn tiếng.
“Hả, lại là bọn chúng, lũ bất nhân bất nghĩa đó muốn trèo lên đầu lên cổ nhà chúng ta chắc. Lần trước đánh con nô tỳ của em, lần này đánh con trai của chị, không biết lần sau bọn chúng sẽ làm gì nữa đây?” Bùi Thị Mận tức tối nói.
“Còn làm gì nữa? Chúng cho rằng cái kinh thành này là nhà của chúng hết rồi. Chúng muốn làm gì thì làm, muốn đánh ai thì đánh chứ còn làm gì nữa?” Bùi Thị Hồng đập tay xuống bàn đánh chát, hậm hực bảo.
“Thế bây giờ chị tính thế nào, em giúp gì được cho chị không?” Bùi Thị Mận hỏi tiếp.
“Em phải giúp chị, đi nói với chồng của em, ngay bây giờ chúng ta phải cùng nhau đi qua phủ nhà họ Tô kia, truy lùng mấy thằng trời đánh thánh vật đã hãm hại con của chị. Chị sẽ làm cho cái lũ chết đâm chết chém kia đẹp mặt.” Bùi Thị Hồng vung bàn tay cầm khăn đang lau những giọt nước mắt xuống, đứng phắt ngay dậy, kéo rốc đứa em họ đi lên đại sảnh của phủ Trần Thừa.
Lúc chị em nhà họ Bùi đến nơi thì hai người Trần An Quốc và Trần Thừa đang ngồi đối diện trò chuyện cùng nhau, còn Trần Trí Giang đứng lặng yên ở một bên. Trần Thừa lớn tiếng mắng to: “Tiên sư cha chúng nó, ta đã đoán trước sẽ có ngày này xảy ra mà. Chúng nó càng được nước càng lấn tới. Không thể nhẫn nhịn được nữa. Phải có hành động đáp trả lại bọn chúng mới được. Cứ để tình trạng này tái diễn, chúng nhân lại cho rằng gia tộc họ Trần rặt một phường đớn hèn.”
“Từ khi tôi vào làm dâu nhà họ Trần tới giờ mới nghe ông nói một câu hay tới vậy đấy.” Bùi Thị Mận thướt tha đi vào phòng khách, tiếp lời
“Anh Thừa, anh phải làm chủ cho chúng em chuyện này. Không thể bỏ qua như thế, anh phải khiến cho chúng trả cái giá đắt nhất.” Bùi Thị Hồng đế thêm.
Trần Trí Giang nghe hai thím kia nói thế, liền hướng về phía Trần Thừa cất lời can gián: “Thưa chú, theo như cháu thấy, còn nhiều uẩn khúc cần kiểm chứng lại. Không nên hấp tấp mà làm hỏng đại sự.”
“Này này này, Trí Giang, sao cháu cứ bàn lùi là thế nào? Đợi cháu kiểm chứng xong thì đến tết năm sau mới có kết quả à... Hu hu hu, sao tôi khổ thế này, con tôi bị hành hạ thê thảm, mà mọi người lại coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ôi cuộc đời tôi mới khốn khổ khốn nạn làm sao!” Bùi Thị Hồng căm tức nhìn Trí Giang, đoạn tiến tới chỗ ông chồng bù lu bù loa váng nhà.
Bùi Thị Mận lại gần Trần Thừa hai tay đặt lên vai hắn, xoa bóp nũng nịu: “Còn nhớ chuyện lần trước chúng ta đã bỏ qua không đếm xỉa tới, nhưng mà người ngoài người ta đếm xỉa tới. Mỗi khi tôi ra đường là nghe thiên hạ xỏ xiên gia tộc ta thế này, gia tộc ta thế nọ. Nếu giờ mà cũng bỏ qua, thì tôi cũng chẳng dám bước chân ra ngoài đường nữa.”
Nghe xong những lời khích bác của vợ hai và cô vợ của người em họ, chí anh hùng của Trần Thừa bốc cao ngùn ngụt, vỗ bàn đứng dậy: “Thôi, không lằng nhằng nữa. An Quốc, theo anh. Anh sẽ đòi lại công đạo cho chú.”
Trần Thừa nhanh chóng triệu tập hộ vệ trong phủ, phân phó cho hai thuộc hạ thân tín đi dẫn đội thân binh của hắn tụ hợp giữa khoảnh sân dùng để luyện võ hàng ngày. Trần An Quốc đứng bên cạnh Trần Thừa hỏi nhỏ: “Thưa anh cả, sao anh không nổi trống để tập hợp binh lính
luôn cho nhanh?”
“Ừm, đúng lắm. Chú nhắc anh mới nhớ ra. Bay đâu, nổi trống...” Trần Thừa gật gù khen phải, quát thuộc hạ gõ trống chiêu binh.
Tên lính vừa gõ trốn nhịp trống đầu tiên đánh tùng một phát thì Trần Thừa như chợt nhớ ra điều gì đó, vội chạy lại gào lớn: “Ngưng lại, ngưng lại, nổi trống cái quái gì. Nhanh chóng tập hợp toàn bộ thân binh của ta.”
Trần An Quốc ngẩn người, đi tới dò hỏi: “Ơ, sao lại ngừng vậy anh Thừa?”
“Chú chỉ biết đưa ra những chủ ý vớ vẩn. Đúng là thành sự thì ít, bại sự có thừa. Thằng em của ta mà biết chuyện này, thì chú nghĩ nó sẽ làm gì hả? Thôi, ngậm miệng lại đứng một bên đi. Xem anh giúp cho chú hả giận như thế nào!?” Trần Thừa ngước đầu nhìn trời, tỏ vẻ thâm trầm nhéch mép nói.
“Trí Giang, cháu cũng phải đi theo chú, không được rời nửa bước, rõ chưa? Chú cần đội lính của cháu đi theo giúp sức.” Trần Thừa tiếp tục quay sang Trần Trí Giang hô lớn.
“Vâng, thưa chú.” Trần Trí Giang thoáng nhíu mày, cúi đầu ứng tiếng.
Một lúc sau, Trần Thừa lạnh lùng đứng trên đài cao giữa sân luyện võ, trong ánh mắt hắn ngập tràn ngọn lửa cuồng nhiệt. Chiến, là thứ mà hắn khát vọng, chỉ trong chém giết và chiến đấu mới khiến hắn thấy được ý nghĩa của nhân sinh. Bao lâu nay hắn phải nhẫn nhục, chịu đựng sự chèn ép của người em trai, hắn hận. Cho nên hắn muốn làm điều gì đó để khẳng định mình, để chứng minh những lão già trong gia tộc đã sai khi không lựa chọn hắn vào chức vị tộc trưởng.
Thân binh của Trần Thừa đã tập hợp chỉnh tề, hai trăm năm mươi võ sĩ với đủ loại binh khí khác nhau đang sắp hàng uy nghiêm dưới sân luyện võ.
“Tất cả nghe đây! Gia tộc họ Tô đã xúc phạm tới tôn nghiêm của chúng ta. Mới cách đây một giờ thôi, đã xảy ra chuyện táng tận lương tâm, khiến người người phẫn nộ. Bọn chúng đã cho người ám sát con trai trưởng của Thượng thư An Quốc là Trần An Đông. Rất may, An Đông đã thoát khỏi cái chết, thế nhưng thương tích rất nặng, An Đông đã rơi vào tình trạng nguy kịch. Và lũ sát thủ đó lại đang lởn vởn ngoài kia, dưới sự che chở của bọn người gia tộc họ Tô, trong phủ đệ của Tô Trung Sang. Chúng ta phải làm gì hả? Làm gì để rửa mối nhục này? Chúng ta phải đi, phải đi vì anh em trong tộc, phải đi vì tự hào của gia tộc. Đánh tới phủ bọn chúng, đòi lại công đạo.” Trần Thừa dõng dạc tuyên bố, đến câu cuối cùng hắn vận hết sức hô lên.
“Đánh tới phủ bọn chúng, đòi lại công đạo” Những võ sĩ khí huyết cương phương, máu nóng dâng trào, đồng thanh lặp lại.