Trên bầu trời, vài vì sao lấp lánh chợt tắt chợt lóe như cố thốt lên điều gì đó, tiếng bước chân Lý Hạo phá vỡ không gian tĩnh mịch của đêm khuya. Hai cung nữ thiếp thân của Trần Thị Dung thấy Lý Hạo đến, vội hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế.”
Lý Hạo phất tay, nói luôn: “Miễn lễ, Nguyên phi thế nào?”
Một cung nữ thưa: “Bẩm Hoàng thượng, từ lúc Nguyên phi trở về tới giờ vẫn một mực ngồi ở ngoài ngự hoa viên bên cạnh cung. Chúng nô tỳ khuyên bảo mãi Nguyên phi vẫn không nghe, còn đuổi hết chúng nô tỳ đi.”
“Trẫm biết rồi, các khanh lui đi.” Lý Hạo dứt lời, tiến nhanh về phía ngự hoa viên.
Vào trong ngự hoa viên, hắn đã nghe tiếng khóc rấm rứt não lòng. Lý Hạo lại gần nơi phát ra tiếng khóc, hắn thấy Trần Thị Dung đang ngồi bên bờ hồ nước. Nàng cúi đầu, hai tay ôm hai gối, đôi vai thon thả tuyệt mỹ chốc chốc lại rung theo tiếng nấc nghẹn của nàng.
Những hàng liễu rủ cành xuống mặt hồ, khuấy lên những gợn sóng lăn tăn nhè nhẹ. Cơn gió đêm mang theo làn sương lạnh lẽo khẽ vờn quanh mái tóc xõa dài của nàng buông thả trên tấm lưng ong. Lý Hạo ngồi xuống cạnh nàng, đám cỏ xanh mướt, mềm mại dưới chân tạo cảm giác khoan khoái lạ kỳ, hắn dịu dàng nói: “Nguyên phi, vào trong phòng với trẫm thôi. Ngoài trời lạnh lắm, ở lâu sẽ bị cảm mất.”
Trần Thị Dung gục đầu trên hai đầu gối, hai tay khoanh tròn, nghẹn ngào: “Hoàng thượng đi đi, ngài đi gặp Hoàng hậu yêu dấu của ngài đi. Ngài đâu còn tình cảm gì với kẻ bạc phận này nữa mà ngài còn tới đây làm gì.”
“Tình yêu của trẫm giành cho nàng mãi mãi không thay đổi. Dù sông có cạn, dù núi có mòn, thì lòng trẫm vẫn mãi hướng về nàng, trái tim trẫm vẫn giành cho nàng. Nếu nàng còn giận trẫm vì chuyện xảy ra ở cung Thái hậu, nàng cứ trút hết tức giận lên người trẫm. Trẫm nguyện vì nàng mà hy sinh hết thảy.” Nói xong, Lý Hạo nắm lấy một tay Trần Thị Dung, tát một bên má, nắm lấy tay kia tát vào má bên kia, đôi mắt hắn nhìn đắm đuối vào mắt Trần Nguyên phi.
Trần Nguyên phi hoảng hốt: “Hoàng thượng làm gì vậy? Người không nên làm vậy?”
Lý Hạo cười gượng gạo: “Nàng hãy đánh trẫm đi. Đánh trẫm mạnh vào.”
Trần Thị Dung vươn hai bàn tay mát lạnh, sờ hai bên má Lý Hạo, xuýt xoa: “Hai má của người đỏ lựng rồi, người có đau lắm không? Có phải thần thiếp mạnh tay lắm không?”
“Không. Không đau chút nào. Vì nàng, trẫm sẵn sàng làm tất cả. Nếu nàng muốn trẫm chết, trẫm cũng cam tâm chịu...” Lý Hạo dứt khoát nói.
Trần Thị Dung che miệng Lý Hạo, mỉm cười, những giọt nước mắt thấm đượm vị cay đắng pha lẫn ngọt ngào, đọng bên vành môi đỏ hồng mỏng manh. Nàng lắc đầu: “Hoàng thượng... không cần phải vậy. Thần thiếp sai rồi. Thần thiếp quá ích kỷ, thần thiếp chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không nghĩ cho Hoàng thượng.”
“Không phải, trẫm mới chính là người có lỗi. Trẫm không quan tâm nhiều tới nàng, mới để xảy ra cớ sự ngày hôm nay. Nàng yên tâm, chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Mẫu hậu đã hứa với trẫm rồi, mẫu hậu sẽ không làm khó dễ nàng nữa.” Lý Hạo đằm thắm bảo.
“Người đàn... thần thiếp không tin Thái hậu có thể bỏ qua cho thần thiếp đơn giản vậy được. Hoàng thượng, có phải người đã hứa hẹn điều gì, hoặc chịu thiệt thòi điều gì với Thái hậu không?” Trần Thị Dung định buột miệng chửi Đàm Thái hậu, lời vừa nói, thấy Lý Hạo nhíu mày, kịp thời ngăn lại. Nàng cắn môi, ấm ức, nhìn nhìn Lý Hạo hỏi.
“Nguyên phi thân mến, nàng chỉ nghĩ đến đổi chác và lợi ích thôi sao? Mẫu hậu là mẹ của trẫm, cái gì của trẫm cũng là của mẫu hậu, có gì mà trẫm phải chịu thiệt thòi. Cũng như nàng, nàng là ái thiếp của trẫm, tất cả mọi thứ của trẫm cũng đều là của nàng.” Lý Hạo ôm chặt Trần Thị Dung vào lòng.
“Hoàng thượng chỉ có cái miệng ngọt lịm là giỏi thôi. Dù gì đi nữa, thần thiếp không tin Thái hậu sẽ tha cho thần thiếp.” Trần Thị Dung tựa đầu vào vai Lý Hạo, khẽ đáp.
“Không đôi co với nàng nữa, chỉ cần nàng tin tưởng trẫm không gạt nàng là được. Trẫm yêu nàng, nàng yêu trẫm, nàng hãy tin rằng trẫm sẽ luôn giữ nàng ở bên trẫm. Nàng là của trẫm, trẫm sẽ không bao giờ rời xa nàng dù chỉ là nửa bước.” Lý Hạo dụi đầu vào mái tóc nồng nàn mùi hương thơm ngát, thì thào.
“Thần thiếp không tin đâu, lỡ như theo năm tháng trôi qua, thần thiếp già đi, thần thiếp sẽ xấu, da sẽ nhăn nheo, đầu bạc trắng, chắc Hoàng thượng sẽ quên mất thần thiếp, bỏ rơi thần thiếp trong cấm cung u ám, lúc ấy những lời mật ngọt mà hoàng thượng nói hôm nay khác gì theo gió bay đi mất?” Trần Thị Dung khép hờ đôi mi, cạ cạ má nàng lên vai Lý Hạo, cười nói.
“Từ trước tới giờ, qua bao ghập ghềnh chông gai, những sóng gió mà hai ta đã trải qua, không đủ để chứng minh cho tấm lòng son sắt của trẫm đối với nàng ư? Nếu như nàng già đi, trẫm cũng già đi, tóc nàng bạc trắng, tóc trẫm cũng bạc trắng, hai ta đều sẽ giống nhau, thì có lý do gì mà trẫm phải ruồng bỏ nàng, lãng quên nàng? Nguyên phi ơi, hãy tin vào con tim của nàng, cũng như tin vào trái tim của trẫm giành cho nàng là suốt đời không phai nhạt.” Lý Hạo nói qua hơi thở.
Trần Thị Dung thỏ thẻ: “Mật ngọt chết ruồi, thần thiếp còn nhớ câu đấy là hoàng thượng từng nói với thần thiếp mấy hôm trước. Giờ thần thiếp nghĩ lại, thấy đúng với hoàng thượng lắm lắm. Lúc nào người cũng nói những lời dễ nghe. Hoàng thượng biết không? Mỗi đêm thần thiếp ngủ một mình, thần thiếp nhiều khi nghĩ mông lung, thần thiếp sợ hoàng thượng sẽ không như bây giờ, thần thiếp sợ người đổi thay, thần thiếp sợ mai kia người sẽ không còn bước chân vào cung Nguyên phi nữa...”
Lý Hạo luồn một tay vào mái tóc mượt mà, luồn một tay ngang lưng kéo tuột sợi dây lưng áo, dán chặt môi hắn vào đôi môi Trần Nguyên phi. Đầu lưỡi ngọt lịm, hắn hôn một nụ hôn kéo dài thật lâu, hắn nhìn vào ánh mắt đờ đẫn của Trần Thị Dung, nói: “Trẫm yêu nàng...”
Hương hoa thơm mát trong ngự hoa viên tỏa ra ngào ngạt. Tiếng dế rả rích, tiếng gió vi vu, tiếng lá cây xào xạc, tiếng hoan ca của đôi trai gái hòa quyện với nhau tạo thành bản hòa tấu dịu dàng, êm ái, say đắm lòng người.