Tổ tiên dòng họ Lý tạo ra tuyệt kỹ Cuồng Phong Rống Giận có ghi chép trong điển tịch như sau, khi xưa ông phải đứng trên đỉnh núi cao chơ vơ giữa trời bão tố suốt mười ngày mười đêm, cảm nhận từng cơn gió lạnh buốt thấu xương thổi qua cơ thể. Ông như được chứng kiến sự nhỏ bé của mình trước cơn bão tố khủng khiếp ấy, cả người ông bồng bềnh trong mưa trong gió, trơ trọi trên đỉnh núi cao mà ngộ ra tuyệt kỹ. Từ đấy mà sáng tạo ra muôn vàn kỳ tích, kiến tạo nên nước Đại Việt cường thịnh hàng trăm năm qua.
Cả hai bóng người nhập vào nhau, như hòa làm một thể, toàn bộ đám binh lính đứng vòng tròn xung quanh đã không còn thấy gì nữa, chỉ duy nhất có Lý Hạo là quan sát rõ ràng tình huống lúc ấy, hắn khẽ mỉm cười.
Tiếng đao kiếm va vào nhau leng keng không dứt, đến khi hai người tách nhau ra. Thì toàn trường òa lên, tiếng vỗ tay tán thưởng hoan hô vang dội như muốn oanh tạc cả không gian. Người bên phe nhà Lý ôm nhau nhảy nhót chúc mừng, reo hò ầm ĩ, còn người của gia tộc họ Trần ủ rũ cúi đầu, y hệt trong cổ họng bị hóc khúc xương gà nhả mãi không ra.
“A a, máu máu. Lê Việt Công đâu? Mau dìu trẫm, sao tự nhiên trời lại màu đen, ánh sáng, ánh sáng đâu, mắt trẫm tối sầm rồi.” Một tay Lý Hạo che mắt chạy giật lùi ra phía sau, hai chân loạng choạng, rồi vấp ngã, thất thanh gào lớn, đoạn ngất lịm.
Thái giám Lê Việt Công lật đật chạy lại, kêu đám thái giám khiêng kiệu dìu Lý Hạo lên kiệu, cuống quýt đi thẳng về cung, phân phó thái y mau chóng chạy đến cứu chữa Lý Hạo. Mọi người quỳ xuống tung hô vạn tuế, đợi cho bóng dáng đoàn tùy tùng của vua khuất dạng mới dám đứng lên.
Kết quả rất rõ ràng, Lý Thông chiến thắng oanh liệt, Trần Văn Đà hoàn toàn bại trận. Công bằng mà nói nếu Trần Văn Đà phòng thủ chặt chẽ sẽ không thảm bại như thế, kiếm pháp gia tộc họ Trần tinh diệu khôn cùng, nào có thể chiến thắng một cách đơn giản. Vì vậy, một khi Trần Văn Đà cứ mãi phòng thủ, Lý Thông cũng không thể nhanh chóng đánh bại, chỉ có thể dựa vào sức lực mà đè bẹp đối phương.
Tuy nhiên, bị Lý Thông chọc giận, Trần Văn Đà mất hết lý trí xuất tuyệt chiêu khi đang còn hụt hơi, chưa dồn đủ nội lực mà vội vàng tấn công. Rốt cuộc, để cho Lý Thông đánh tan chiêu kiếm, xoáy sâu vào những sơ hở bị lộ ra, nhất cử hạ gục Trần Văn Đà. Đấu kiếm cũng như đánh cờ, chỉ một nước sai lầm, dẫn đến cục diện thua trắng bàn cờ không cách nào gỡ được.
Tình hình lúc ấy rất nguy hiểm, Trần Văn Đà biến chiêu như ảo ảnh muốn đâm xuyên tim Lý Thông. Nhưng Trần Văn Đà không ngờ Lý Thông lại liều lĩnh dùng mạng đổi mạng đâm thẳng vào tim mình. Nếu cả hai cùng ấn tới sẽ rơi vào cục diện ngọc đá cùng nát. Trần Văn Đà run tay né người sang ngang, dù sao hắn vẫn còn yêu mến cõi đời này, hắn còn lý tưởng chưa thỏa nguyện, hắn còn nhiệm vụ của gia tộc chưa hoàn thành, và quan trọng nhất là hắn không muốn chết lãng xẹt như thế.
Thừa cơ Trần Văn Đà tránh người lệch đi, Lý Thông dứt khoát chém xuống phía dưới. Trần Văn Đà vội rụt chân lại, kịp thời không bị cụt mất cả bàn, nhưng vẫn bị dính một đao liếm máu bắp chân. Múa kiếm bao phủ toàn thân, nhăn mặt tháo lui, Trần Văn Đà hòng giữ mạng đã là may mắn lắm rồi.
Sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm hoi ấy, Lý Thông liên tục bổ đao, khiến cho hổ khẩu Trần Văn Đà rách toạc, tay cầm kiếm không vững. Lý Thông phạt một đường ngang bụng, nếu như có lòng muốn giết Trần Văn Đà, Lý Thông đã chém sâu tận vào trong bụng Trần Văn Đà. Bất quá, Lý Thông biết lấy mạng Trần Văn Đà không phải là chuyện tốt, sẽ ảnh hưởng đến đại cuộc mà hoàng thượng bày bố sẵn. Vì thế, Lý Thông chỉ chém sượt ngoài da bụng, xin Trần Văn Đà tí huyết mà thôi.
* * * * * * * * * *
Lý Thông uy vũ, gác đao trên vai, ngẩng cao đầu ngước nhìn bại tướng, âm thanh cất lên như tiếng chuông đồng: “Lỡ tay rồi, ngại quá, bổn tướng thất lễ. Có lẽ Trần đại nhân nên cho người đưa nhanh về chữa trị vết thương đi thôi.”
Trần Văn Đà một tay ôm bụng, máu nhỏ từng giọt xuống dưới qua kẽ tay, cắn chặt răng mà nói: “Đa tạ Lý đại nhân nương tình. Đao pháp của Lý đại nhân bá đạo tuyệt luân, tiểu tướng thua tâm phục khẩu phục. Tiểu tướng sẽ về nhà quyết chí luyện thêm. Mong rằng một ngày không xa, lại được cùng Lý đại nhân luận bàn kiếm pháp.”
“Hảo hán không nói hai lời. Bổn tướng rửa đao chờ đón.” Lý Thông đáp lời dứt khoát.
“Đi.” Trần Văn Đà quát lớn, một tên lính định lại gần dìu Trần Văn Đà thì bị hắn đẩy văng ra. Gắng gượng, bước từng bước đầy kiên quyết, hắn muốn tự mình về nhà mà không cần ai giúp đỡ, mỗi buớc chân là một dấu máu in trên nền đất.
“Người của gia tộc họ Trần, không ai đơn giản.” Lý Thông lẩm bẩm, cau mày nhìn cảnh Trần Văn Đà tự nguyện đi về trong thương thế nặng như vậy. Hắn là người biết rõ nhất tổn thương mà Trần Văn Đà phải gánh chịu, liên tiếp bị cơn bão đao chém xuống, hổ khẩu nơi cổ tay Trần Văn Đà đã rách toạc, dưới chân lại hứng thêm một đao nữa vào bắp chân phía sau. Thế mà Trần Văn Đà vẫn hiên ngang chịu đựng, dũng khí ấy, có mấy người làm được? Nếu Trần Văn Đà trở về, đóng cửa luyện võ, vượt qua tâm ma do trận thua hôm nay mang lại, hắn sẽ đạp bước lên một đỉnh cao mới trong võ học.
Quay lại nhìn đám lính đang nhốn nháo trước chiến thắng của thủ lĩnh tinh thần phe nhà, Lý Thông nghiêm mặt gầm lên: “Toàn bộ binh lính tập hợp.”
Không còn thanh âm ồn ào, Túc vệ quân nghiêm minh kỷ luật, đứng xếp hàng thẳng tắp. Lý Thông hài lòng phân phó: “Về vị trí canh gác đi tuần tra, không được lơi lỏng.”
“Tuân lệnh, Điện tiền chỉ huy sứ đại nhân.” Túc vệ quân ứng tiếng, lần lượt chia nhau ra các vị trí quen thuộc hàng ngày của họ. Dưới sự huấn luyện khắt khe của Lý Thông, bóng dáng quân đội bách chiến hùng sư năm nào đã dần quay trở lại.
Túc vệ quân, đội quân đã từng gây kinh hoàng cho các thế lực cát cứ nổi loạn, gây khiếp sợ cho các nước lân bang. Túc vệ quân, đội quân đã từng sánh vai với các đấng tiên hoàng triều Lý xuôi nam đánh Chiêm Thành, ngược bắc đại phá quân Tống. Túc vệ quân, đội quân đã góp công vô cùng to lớn trong trận chiến trên sông Như Nguyệt vang danh kim cổ, do danh tướng tuyệt thế Lý Thường Kiệt chỉ huy.
Đội quân ấy có tìm lại được hình bóng năm xưa? Đội quân ấy có thể viết lại trang sử hào hùng? Lý Thông khát khao một ngày được lãnh đạo đội quân Túc vệ lừng danh một thời xông pha trận mạc, tắm máu sa trường. Dõi ánh mắt về phía hoàng cung, lý tưởng của hắn chỉ có thể trông cậy toàn bộ vào vị vua trẻ tuổi đang bất tỉnh nhân sự, nằm thẳng cẳng trong tẩm cung.