“Hãy thể hiện tất cả bản lĩnh của ngươi đi, đây là trận chiến cuối cùng của ta nên ta không muốn nó kết thúc trong tiếc nuối.” Thương Thiên Chi Dực đứng nguyên tại chỗ mà không tiếp tục truy kích.
Vương Động mỉm cười, “Dùng tay làm đao, rất lợi hại, nhưng chỉ ngần đó mà muốn thắng ta thì còn chưa đủ.”
Khóe miệng Thương Thiên Chi Dực khẽ nhếch, những lời này của Vương Động trước kia hắn đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, hiện giờ nghe lại sao thấy thật quen thuộc.
Trong chớp mắt cả hai đồng thời ra tay.
Hai đối thủ lao về phía nhau với tốc độ cực nhanh, lưỡi đao trong tay Thương Thiên Chi Dực xuất thần nhập hóa biến ảo khôn lường nhưng quyền thuật của Võ Thần Tự Nhận cũng tung hoành bốn phía khí thế trùng trùng, không bên nào chịu rơi xuống thế yếu.
Bóng quyền ánh đao chớp lên không ngừng, sau một lát giao thủ hai người song song lui lại.
Tất cả mọi người đều im lặng, sự im lặng này lan tỏa trên khắp bốn mặt khán đài cho tới mọi màn hình trình chiếu. Sức chiến đấu và hàm lượng kỹ thuật của hai người trong đợt giao phong vừa rồi đều tuyệt đỉnh, cả hai đều tỏ ra cực kỳ tự tin. Ai là người chiến thắng cuối cùng đây!
Thương Thiên Chi Dực chủ động xuất kích, từ những đòn đánh vừa rồi có thể nhận ra hắn có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, tinh thần lực vẫn khống chế ổn định ở 150 tác.
Lưỡi đao mạnh mẽ như tử thần đoạt mạng.
Không cần sử dụng bộ pháp đẹp mắt hoa mỹ gì, từng bước di chuyển của hắn đều cực kỳ đơn giản nhưng kết hợp hài hòa với nhịp độ thân thể nên đạt được hiệu quả cao nhất.
Thứ thích hợp nhất với bản thân mới là thứ tốt nhất.
Vương Động lần đâu tiên gặp được một đối thủ như vậy, đối mặt với những đòn công kích tưởng như đơn giản này Vương Động cũng bội phục không thôi, hắn tự nhủ cho dù là chính mình sử dụng cũng không thể hơn được. Đối thủ khống chế trọng tâm thân thể cực tốt mà Hồ Điệp Bộ lại tiêu phí quá nhiều cảm giác, nên khi đối mặt với những chiêu công kích đơn giản mộc mạc này quả là gặp phải khắc tinh.
Từ khi chiến đấu tại PA tới giờ, Vương Động rốt cục cũng đã gặp được đối thủ có kinh nghiệm giao chiến phong phú hơn hẳn bản thân, hơn nữa lại là kinh nghiệm thực chiến giữa người với người.
Tựa hồ như Võ Thần Tự Nhận đã bị cuốn theo lối đánh của Thương Thiên Chi Dực nên không ngừng dùng công đối công đẩy nhanh nhịp độ trận đấu, chỉ là lưỡi đao sắc lạnh trong tay đối phương lúc ẩn lúc hiện khi cương mãnh khi nhu hòa rất khó nắm bắt.
Đây là thủ pháp giết người tuyệt đỉnh…!
Chỉ hơi chút phân tâm, Vương Động đã trúng phải một đao, cả người bị đánh bay ra ngoài, mới rồi hắn định sử dụng Ảo Ảnh bộ pháp để né tránh nhưng không ngờ lại bị đối phương bắt bài.
Lưỡi đao như từ không khí xuất hiện đánh trúng người hắn.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, Thương Thiên Chi Dực này là người nào?
Năng lực chiến đấu của người này cao như thế, tuổi cũng chỉ mới 36, đây vốn là thời kỳ đỉnh cao của một chiến sĩ.
Mọi người nhìn về phía đội viên tiểu đội Sao Kim, Thương Thiên Chi Dực này là tiểu đội trưởng của bọn họ?
Một nhân vật như vậy sao lại đến với IPA?
Nếu không phải người này bị Võ Thần Tự Nhận chọn trúng thì chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng không biết tin tức tiểu đội trưởng của mình. Lần cuối cùng bọn họ sát cánh chiến đấu cùng nhau chính là khi đụng phải một đoàn buôn lậu cực mạnh.
Đó là một hồi huyết chiến, đội trưởng tiểu đội Sao Kim là một bản anh hùng ca trong Thái Dương Hệ, một cường giả chân chính có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Hình ảnh của đội trưởng trong trận chiến năm đó vẫn hằn sâu trong ký ức mỗi đội viên, nếu không phải có đội trưởng thì toàn bộ tiểu đội Sao Kim đã bị xóa sổ. Sau khi đội trưởng của bọn họ tiến vào trạng thái cuồng hóa cao nhất tiêu diệt tất cả hải tặc thì tinh thần hải cũng đã khô kiệt.
Đối với một chiến sĩ việc tinh thần hải khô cạn còn thống khổ hơn so với cái chết.
Sau tin tức tiểu đội Sao Kim tiêu diệt toàn bộ đoàn buôn lậu Hoàng Phong gây chấn động toàn Thái Dương Hệ thì đội trưởng của bọn họ cũng biến mất, không ai biết hắn đi đâu.
Khi các đội viên tỉnh lại thì đội trưởng của bọn họ đã dời đi.
Đội trưởng đã cứu mạng bọn họ, vì bọn họ mà đội trưởng chấp nhận chuyện so với cái chết còn đau khổ hơn.
Hắn phải đi, bởi hắn không muốn đối mặt với các chiến hữu. Đối với một chiến sỹ lấy chiến đấu làm ý nghĩa sinh tồn thì đây là một điều khó có thể tiếp thu.
Suy xụp, sa đọa… tất cả hắn đều đã trải qua, nhưng vẫn như cũ hắn không thể từ bỏ chiến đấu, nhưng hắn đã không còn tư cách để chiến đấu nên chỉ có thể dùng rượu và ma túy để bào mòn chính bản thân mình.
Với tình huống hiện tại, hắn còn có thể yêu cầu các chiến hữu cùng mình chiến đấu sao? Thứ đón chờ hắn chỉ là sự thương hại và làm lãng phí thời gian của mọi người.
Hắn không cần đến những thứ đó!
Nhìn thấy Võ Thần Tự Nhận hắn lại có hi vọng, từ trên con người này hắn lại dấy lên ham muốn được chiến đấu.
Trận chiến hôm nay chính là trận chiến cuối cùng của hắn.
Người của tiểu đội Sao Kim đã xác nhận Thương Thiên Chi Dực chính là đội trưởng của bọn họ, không ai hiểu rõ hơn bọn họ tại sao đội trưởng lại chọn ID này.
Một chiến sĩ mất đi tinh thần lực thật giống như hùng ưng mất đi đôi cánh.
Thương Thiên Chi Dực – một đôi cánh có thể bay khắp trời cao.
Các đội viên cắn chặt răng, bọn họ có thể hiểu được tâm tình cũng như khát vọng chiến đấu của đội trưởng, nhưng bọn họ lại không giúp được gì chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Cho dù ở đâu đi chăng nữa tiểu đội Sao Kim cũng không thể để người ta coi thường!
Đây chính là câu nói của đội trưởng bọn họ. Từ sau trận chiến ngày đó tiểu đội bọn họ không hề có đội trưởng!
Thương Thiên Chi Dực sau khi đánh trúng một đao vẫn không tiếp tục truy kích, “Không cần dùng những chiêu thức của người khác để đối phó với ta.”
Vương Động bẻ khớp hai bàn tay, một đòn khi nãy của đối thủ khiến hắn vẫn còn đau. Đây quả là một đối thủ khó chơi!
Vương Động mở hai tay chuẩn bị tấn công.
Tay hắn duỗi ra tạo thành đao.
“Chúng ta tiếp tục nào!” Ánh mắt Võ Thần Tự Nhận đã có biến hóa.
Trong nháy mắt thân hình hai người như biến mất tại chỗ.
Tốc độ khủng khiếp!
Đây là bộ pháp di chuyển? Dường như không phải.
Cơ hồ cả hai đều đang triển khai công kích một cách điên cuồng nguyên thủy nhất.
Đúng là như vậy, nhất là Võ Thần Tự Nhận công kích lại càng không có bài bản gì.
Vương Động biết, hôm nay được chiến đấu với người này là cả một cơ hội trời cho, người này là cao thủ am hiểu thực chiến mà hắn cũng muốn có người để nghiệm chứng chiến pháp của mình có hiệu quả hay không.
Rít…!
Một tay phạt ngang nhanh như chớp chém về phía cổ Thương Thiên Chi Dực, mà phía bụng của Võ Thần Tự Nhận cũng sắp trúng một cước của Thương Thiên Chi Dực.
Công kích của cả hai đều nhắm về chỗ yếu hại của đối phương khiến người xem sợ hãi không thôi, chiến pháp của hai người này đều không theo một quy tắc nào.
Từng chiêu đều đánh về vị trí hiểm yếu, mỗi một đòn đều trí mạng.
Vương Động cũng không để ý, công kích tưởng như nguy hiểm này bỗng hóa thành vô dụng bởi thủ đao của hắn còn nhanh hơn một cước kia, mà cổ Thương Thiên Chi Dực cũng như không xương nháy mắt né được một đòn đoạt mạng, mà bây giờ tới phiên Vương Động gặp nguy hiểm.
Đối mặt với đòn tấn công của đối phương, Vương Động không hề trốn tránh mà trực tiếp đón đỡ bởi cho dù hắn muốn biến chiêu cũng đã chậm, chỉ còn cách ương ngạnh đón đỡ.
Phốc…
Không có tiếng oanh kích mạnh mẽ vang lên, một cước này thế mà thất bại, mặt Võ Thần Tự Nhận không đổi sắc thóp bụng bắt lấy chân phải của Thương Thiên Chi Dực đồi nhanh chóng tung trả một cước nhắm vào bên hông.
Bụp…!
Thương Thiên Chi Dực khó khăn dùng tay đón đỡ một cước này nhưng Vương Động vẫn không buông tay mà cánh tay trái như một chiếc kìm sắt kéo mạnh chân đối thủ, tay phải hóa thành thủ đao đâm thẳng về phía ngực đối thủ. Thương Thiên Chi Dực cũng không vừa, hắn nhanh chóng ngả người xoay lưng dùng tay trái làm điểm tựa tung cả người lên đá chân trái về phía đối phương.
Bụp, bụp…
Hai âm thanh song song vang lên, cơ hồ cả hai người đồng thời trúng chiêu.
Võ Thần Tự Nhận giật lùi về đằng sau từng bước mà trên lưng Thương Thiên Chi Dực cũng trúng một thủ đao vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Trong ánh mắt của song phương dày đặc sát khí.
Quyền qua cước lại, Thương Thiên Chi Dực có chút thua thiệt, hiển nhiên kinh nghiệm thực chiến của Võ Thần Tự Nhận còn phong phú hơn so với tưởng tượng của hắn.
Trong lúc này, tất cả khán giả đang theo dõi trận đấu này đều đã nhận được tin tức mới nhất.
Tuyển thủ Thương Thiên Chi Dực, người Inventer rất có thể chính là đội trưởng đã biến mất của tiểu đội Sao Kim sau trận chiến với tổ chức buôn lậu Hoàng Phong.
Trong thoáng chốc tất cả mọi người đang theo dõi trận đấu cảm thấy kinh ngạc, nếu tin tức này là thật thì Thương Thiên Chi Dực quả là một nhân vật khó lường. Sau khi loài người bước vào thời đại hàng không vũ trụ, nhất là mấy trăm năm trở lại đây đã khai phá toàn bộ Thái Dương Hệ, buôn lậu trong vũ trụ có thể đem đến những lợi nhuận kếch sù kiến vô số kẻ đỏ mắt. Ngay cả Liên Bang cũng không thể kiểm xoát hết khiến cho các tổ chức buôn lậu càng như nấm mọc sau mưa, hoạt động ngày càng rầm rộ. Tuy thái độ của Liên Bang rất kiên quyết nhưng trên tình hình thực tế thì rất khó có thể càn quét với quy mô lớn bởi… vũ trụ là vô hạn.
Chẳng qua những năm gần đây tệ nạn buôn lậu đã đến mức báo động, thậm chí một số quan chức cấp cao cũng có dính dáng trong đó, điều này khiến tổn thất hàng năm của Liên Bang ngày càng lớn. Bởi vậy sau cuộc họp thượng đỉnh bốn bên giữa Địa Cầu, Mặt Trăng, Sao Hỏa và người Katy, tất cả đều thống nhất đưa ra quyết định hợp lực giải quyết vấn đề này. Đội chống buôn lậu cũng từ đó mà sinh ra.
Những người này đều được điều động từ trong biên chế quân đội, tất cả đều là người tài, thực lực mạnh mẽ. Việc truy quét chiến đấu thường xuyên với nhóm buôn lậu càng kích thích dòng máu chiến sĩ của bọn họ, chỉ là tình hình diễn ra còn ác liệt hơn so với dự định ban đầu của Liên Bang.
Từ cuộc chiến về tin tức, thực lực; trong phần lớn tình huống đội chống buôn lậu đều chiếm được ưu thế nhất định. Nếu gặp phải đoàn buôn lậu có quy môn lớn thì cũng sẽ kịp điều động lực lượng. Chỉ là kỳ tích mà tiểu đội Sao Kim đạt được lại nằm ngoài dự tính của hầu hết tất cả mọi người.
Đội trưởng của bọn họ đã trở thành một truyền kỳ trong đội chống buôn lậu. Trận đánh năm đó đưa thanh danh của hắn lên mức cao nhất có thể, nhưng cũng là điểm kết thúc của cuộc đời chiến sĩ hắn theo đuổi.
Mọi người đều có thể đoán được, phía sau trận chiến này chắc chắn có một uẩn khúc không nói ra.
Vương Động đang trong trận chiến nên không thể biết được tin tức này, Thương Thiên Chi Dực cũng không biết. Hai người đều mỉm cười, Vương Động không ngờ rằng đối thủ của mình lại mạnh mẽ đến vậy mà Thương Thiên Chi Dực cũng mãn nguyện vì hắn không nhìn nhầm người.
Đối với một người sinh ra để chiến đấu như Thương Thiên Chi Dực có thể biết được hắn khát khao được chiến đấu tới mức nào, từ khi không thể tiếp tục sát cánh cùng đồng đội hắn vẫn cố gắng chậm rãi thích ứng cuộc sống bình thường; nhưng sự thật quả là tàn khốc hắn vẫn không thể quên đi, không thể kìm nén được khát khao chiến đấu. Võ Thần Tự Nhận, hắn rất chờ mong ở con người này nên đã gửi thư khiêu chiến. Hàng ngày hắn hồi hộp không biết đối phương có nhận lời không, bởi một cao thủ TPA luôn không để ý tới người chơi IPA.
Chiến đấu gột rửa linh hồn của Thương Thiên Chi Dực khiến dòng máu chiến sĩ ngủ sâu trong hắn thức tỉnh. Giờ khắc này hai người chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó là CHIẾN!
Thiên Thiên Chi Dực rút ra một thanh trường đao, một cây đao rất bình thường, nhưng cũng chính cây đao này đã cùng hắn chiến thắng không biết bao nhiêu kẻ địch mạnh.
Hôm nay là trận chiến cuối cùng của hắn, bởi vì hắn cần đối mặt với sự thực, hắn đã không còn là một chiến sĩ nữa. Trận chiến này là trận chiến từ biệt, hắn sẽ chiến đấu hết mình, không oán không hối.
Một cây đao bình thường, nhưng Vương Động lại cảm nhận được khí thế của đối thủ đã hoàn toàn biến hóa, tinh thần lực của đối phương cũng vọt thẳng lên 180 tác.
Điều này nghĩa là sao?