Vương Động biết những người này chưa chuẩn bị, thở dài một tiếng. Sớm biết thế hắn đã mang nhiều hơn một chút. “Chỗ này của tôi có năm cặp lồng cơm, mười bình nước, hiện giờ phân phối cho mọi người, cố gắng tiết kiệm”
Ánh mắt mọi người nhìn Vương Động giống như đang nhìn..Thượng Đế vậy.
“Trời ạ, cậu khi đi mang theo tất cả những thứ này sao?”
Vương Động có chút bất đắc dĩ, bất cứ ai từng nhận được sự giáo huấn ở hành tinh Norton đảm bảo sẽ có sự chuẩn bị như vậy. Chỉ là không ngờ cuối cùng vẫn mang thiếu.
Có đồ dự trữ này, với thực lực của Vương Động, tỉ lệ sống sót tương đương cao. Chỉ là loài người khác tộc Zago ở chỗ sẽ không bỏ rơi bạn bè mình.
Nước mỗi người một bình, cặp lồng cơm thì hai người chung một cái. Đây đều là loại giá rẻ nhất trong căng tin ở trường, nhưng ở chỗ này giờ đây tuyệt đối quý hơn vàng ngọc.
“Đội trưởng, cậu thực sự là thiên tài, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi!”
Có thức ăn nước uống, mọi người cũng phục hồi hy vọng.
“Mỗi người phải điều chỉnh mức độ sử dụng, cố gắng tiết kiệm. Nghỉ ngơi ba phút rồi sau đó xuất phát tiếp” Vương Động biết càng đợi lâu thì tình huống lại càng bất lợi.
Mọi người đều kêu ca. Thực sự vừa mệt vừa khát, không phải không muốn nhẫn nhịn, mà là căn bản không nhịn nổi nữa.
Vương Động muốn ngăn cản thì đã không kịp. Hắn đã quá đề cao khả năng kiềm chế của mấy người này. Vương Bí cùng với Hồ Dương Hiên đúng là từng được huấn luyện, chỉ uống một ngụm liền đóng nắp lại.
Vương Động đem nước cất kỹ. Hắn cần phải nhẫn nhịn. Ở trong hoàn cảnh này, hi vọng quan trọng gấp trăm lần khoái cảm dễ chịu nhất thời.
Ăn một chút và uống nước xong, mọi người lại đi về phía điểm đen phía xa xa. Chỉ là lần này không riêng gì thể lực mà cả hạch lực cũng phải phân phối cho thích hợp. Mấy người vừa rồi còn khoái chơi bời bơi lội, giờ phút này cũng đều ngoan ngoãn biết điều.
Có lẽ là do tình huống quả thực đã khác lúc trước nên tốc độ của mọi người đã tăng lên nhiều, cũng không nói chuyện phiếm nữa, tất cả đều tập trung tinh lực tiến tới.
Nhưng vấn đề là một giờ sau, khoảng cách đến điểm đen dường như không có vẻ gì là gần lại, giống như bọn họ tiến tới thì cái điểm đen kia cũng di chuyển vậy!
Vương Động đành dừng lại, đồng thời cũng để cho mọi người nghỉ ngơi một chút. Sau một giờ này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Khả năng chịu đói thì khá tốt, nhưng không thể chịu khát được. Tạp Nhĩ và đám người Dida vừa muốn rót nước uống đã bị Vương Động lớn tiếng quát bảo dừng lại.
“Hai người các cậu đã uống cả nửa bình rồi, chẳng lẽ uống xong rồi chờ chết à?”
Vương Động nói vậy, những người khác cũng dừng lại, tình huống có vẻ không ổn lắm.
Tạp Nhĩ và Dida nhìn nước, chỉ có thể nhấp một ngụm nho nhỏ làm ướt đôi môi đã bị ánh mặt trời làm cho khô khốc.
Những người khác cũng đều học theo, uống một ngụm nhỏ. Chỉ là càng uống càng khát, tuy nhiên cũng đành phải nhẫn nại.
“Vương Động, tình huống dường như có vẻ không đúng lắm. Sao mà vẫn không thấy bóng dáng của Thiên Đường đảo?!”
“Hiệu trưởng có phải đã sai lầm gì rồi không? Chúng ta kêu cứu thôi!” Tạp Nhĩ cũng có chút chịu không nổi, nếu có thể mượn được chút sự giúp đỡ thì tốt rồi.
“Vô ích, điện thoại không có tín hiệu!” Tư Tư bất đắc dĩ nói.
“Tiểu Như, cậu không biết phương hướng cụ thể của Thiên Đường đảo sao?” Vương Động hỏi. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mã Tiểu Như, đều hi vọng cô có thể đưa ra một con đường sáng.
Tiểu Như mặc dù có Ma Nữ Quyết hộ thể nhưng phương diện thực chiến cũng khiếm khuyết, hiện giờ cũng thực sự mệt mỏi :”Nếu biết mình đã sớm đi rồi!”
Tia hi vọng cuối cùng của mọi người đã tan biến, điều này rõ ràng không giống như khảo nghiệm lắm. Có thể Samantha đã thực sự nghĩ sai rồi, bởi vì trạng thái Tiểu Như hiện giờ cũng rất kém, nếu cứ thế kéo dài đúng là sẽ có chuyện.
Vương Động biết rằng không nên để mọi người suy nghĩ tiếp. Bất kể đây có phải là sai lầm hay không, hiện tại việc cần làm là phải phán đoán chính xác.
“Mọi người giữ vững tinh thần, hãy nghe tôi nói. Chúng ta không có lựa chọn. Nếu muốn sống sót phải nhanh chóng tìm được Thiên Đường đảo, và biện pháp duy nhất của chúng ta hiện giờ chính là hướng về phía trước mà đi. Hiện giờ nước phải được quản lý thống nhất. Mọi người đem nước giao cho Tiểu Như đi. Mỗi nửa giờ sẽ nghỉ một chút, nữ sinh uống trước, sau đó mới đến nam!”
Vương Động làm gương, đưa bình nước của mình lên trước. Mọi người ai cũng uống, ít nhất là Vương Bí cũng đã uống hết 1/5, còn bọn Tạp Nhĩ, Dida đều đã hết hơn nửa.
Mà Vương Động bình nước vẫn còn nguyên chưa mở ra, từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa uống một ngụm nước nào.
Mã Tiểu Như nhận lấy từng bình nước, cô biết chỗ nước này chính là hi vọng của mọi người.
Nghĩ xa xôi hiện giờ không cần thiết, càng dễ mất hi vọng, càng nghỉ nhiều lại càng mệt. 5 phút sau mọi người lại tiếp tục xuất phát.
Mặt trời chói chang điên cuồng tỏa ra nhiệt lượng, biển rộng vẫn xanh như vậy, nước biển quả là có sự hấp dẫn trí mạng. Đó cũng đều là nước, uống một ngụm biết đâu sẽ đỡ khát?
Thể lực của Lumi đã cạn kiệt, do những người thể lực còn tốt luân phiên nhau cõng đi. Lúc này thể trọng nặng nhẹ đã không còn là vấn đề. Dù Lumi bình thường rất nhẹ, nhưng lúc này mọi người đều rất mệt mỏi nên cảm thấy trở nên rất nặng.
Tốc độ của mọi người rõ ràng chậm lại rất nhiều, thời gian nghỉ ngơi cũng dần dài hơn. Mã Tiểu Như đã lấy ra một bình nước, trước hết cho Lumi uống một chút. Lúc nước chạm vào bờ môi, khoảnh khắc đó thật là tuyệt vời biết bao nhiêu.
Sau đó Tiểu Như uống một ngụm rồi đưa cho Tư Tư, mọi người truyền tay nhau. Lúc đến lượt Vương Động, hắn nhẹ nhàng đưa miệng bình lên, liếm lấy một chút nước rồi trả lại cho Tiểu Như.
Đúng lúc này, có vẻ như bị ảo giác, Lumi thế nhưng lại muốn uống nước biển. Vương Động nhanh mắt đã kéo tay cô lại được.
“Không thể uống!”
“Khát......” Lumi khổ sở nói “Minh chỉ uống một ngụm thử xem.”
“Ngừng ngay! Mọi người nghe tôi nói rõ đây, không thể đụng vào nước biển, uống vào sẽ càng khát hơn!” Lúc này vẻ mặt Vương Động rõ ràng nhìn không được tốt lắm. “Vương Động nói rất đúng, chúng ta là tinh anh của Alan, mẹ nó chứ, chiến thôi!” Tạp Nhĩ quát, giọng nói khàn khàn .
“Vương Động, thân thể Lumi yếu, để cô ấy uống thêm một ngụm đi, tiếp tục để thế sẽ xảy ra chuyện mất”
Tiểu Như nhìn Lumi yếu nhược, lo lắng nói.
Vương Động gật gật đầu.
Lúc này ai mà chẳng muốn uống nước chứ. Đám người Dida cũng đều khát cả. Cũng may dưới tình huống này mà mọi người vẫn có thể giữ được lý trí, mạnh mẽ kiềm chế, quyết không ngó đến.
Tiểu Như cũng là cố gắng áp chế cảm giác muốn uống nước xuống, đậy kín nắp bình lại, cất vào trong không gian thủy tinh.
Vương Động phất phất tay, đây là tín hiệu báo tiếp tục lên đường, không cần nói chuyện thừa nữa.
Đoàn người lại chậm rãi hướng tới “Thiên Đường” xa tận chân trời mà đi.
Đại khái lúc này đã khoảng giữa trưa, đã hơn 8 giờ trôi qua. Giờ cũng là lúc nóng nhất trong một ngày. Kể cả có đứng im một chỗ, thân thể đã toát hết mồ hôi và hơi nước, đừng nói là đám Vương Động. Bọn họ lúc bắt đầu đã dùng sức quá độ, sử dụng hạch lực đối với thân thể rõ ràng là tiêu hao nhiều. Nếu ngay từ đầu chuẩn bị tinh thần “trường kỳ kháng chiến” kéo dài thì tình huống có lẽ đã tốt hơn nhiều. Ai mà ngờ được vốn tưởng chỉ nửa giờ có thể đến được Thiên Đường đảo, nào ngờ mãi vẫn chỉ là một điểm nhỏ ở phía xa xa.
Cũng may là còn có một điểm nhỏ đó, nếu không mọi người chỉ sợ đã khủng hoảng tuyệt vọng hết rồi. Mã Tiểu Như lại mở không gian thủy tinh, lấy ra một bình nước đầy. Đó chính là bình của Vương Động, cũng là bình nước cuối cùng của bọn họ.
Tình huống hiện tại đối với đám người thực lực mạnh như Vương Động cũng vô cùng khó chịu. Loại thử thách này làm tiêu hao ý chí con người, quả là khó khăn.
Ở giữa biển rộng thiếu nước, cảm giác này còn khủng bố hơn là ở sa mạc. Sa mạc cũng không có gì hấp dẫn, cùng lắm chỉ có ảo ảnh. Nhưng ở biển thì xung quanh đều là nước, đây chính là một loại hấp dẫn.
Đã có vài người muốn trộm uống nước nhưng đều bị Vương Động phát hiện. Lúc này, kể cả Vương Bí hay là Hồ Dương Hiên cũng chỉ có thể khắc chế bản thân, căn bản không còn lực mà quản những người khác nữa.
Mặt trời thiêu đốt, dường như đang cười nhạo đám người nhỏ yếu giãy dụa chờ chết.
Dưới ánh nắng chói chang, Mã Tiểu Như mở bình nước cuối cùng, không uống có lẽ chết còn nhanh hơn. Đưa bình đến miệng của Lumi, chỉ là lần này Lumi không mở miệng ra giống những lần trước.
“Lumi, uống đi.”
Lumi ngậm chặt miệng, lắc lắc đầu.
“Không sao đâu, bọn mình còn chịu được, cậu uống đi”
“Các cậu uống đi, mình tiêu hao ít nhất mà” Lumi quật cường nhắm mắt lại.
Mã Tiểu Như nhìn Lumi một chút, rồi bỗng nói:”Mình cũng vẫn còn chịu được, các cậu uống đi”
Tư Tư cũng lắc đầu.
“Mọi người không cần cậy mạnh, tất cả đều uống đi. Không uống sẽ phải chết, bất kể thế nào, chống đỡ được chừng nào hay chừng đó” Vương Động nói. Nếu Tiểu Như cùng Tư Tư mà không uống, những người khác cũng không uống. Mà hắn hiểu rõ tình trạng của mọi người, nếu không uống thể lực sẽ càng yếu, không thể tiến tới được nữa.
“Vương Động, cậu uống đi. Cậu còn phải dẫn chúng tôi đi nữa” Vương Bí nói. Rõ ràng giữa mọi người, chỉ có Vương Động là có kinh nghiệm sinh tồn, luôn luôn giữ được sự tỉnh táo.
“Tôi vẫn khỏem, mọi người uống trước đi!”
Mẹ nó, thực ra thì cổ họng Vương Động đã muốn bốc cháy từ lâu rồi, chẳng qua cực hạn thân thể của hắn mạnh hơn những người khác…một chút!
“Đội trưởng, cậu uống đi. Chúng tôi biết, lúc trước cậu căn bản là không uống nước” Kiaro nói. Những người khác ít nhiều đều uống một ngụm, còn Vương Động kỳ thật chỉ nhấp nhấp môi thôi.
“Vương Động, đừng chối nữa. Cậu là người có hi vọng sống sót lớn nhất trong chúng ta. Cậu uống đi. Hơn nữa chỗ nước này vốn đều là của cậu!”
Hồ Dương Hiên lộ ra một nụ cười nhìn có khó coi hơn cả mếu. Lúc này có đẹp trai cũng chẳng còn dễ nhìn nữa.
“Đội trưởng, cậu uống đi. Cậu dẫn mọi người đi nữa chứ, không cần lo cho mình” Lumi giãy dụa nói. Cô biết mình đã làm cho mọi người phải mang một gánh nặng thật lớn, huống chi cô cũng là người uống nhiều nước nhất.
“Việc này dừng ở đây đi. Mọi người đến cùng nhau sẽ cùng nhau sống sót. Đừng có nói nhảm nữa, càng nói càng khát!”
Vương Động quả quyết nói.
“Vương Động, tôi phục rồi. Lần này còn mạng sống trở về, cậu sau này vĩnh viễn là Đại ca của chúng tôi!” Tạp Nhĩ khàn khàn nói.
Chẳng qua…mọi người cũng biết khả năng chết là rất lớn….
“Như vậy kéo dài cũng không phải là cách. Thể lực Vương Động tốt nhất, mình có đề nghị, để cho cậu ấy mang bình nước này đi tìm Thiên Đường đảo, sau đó quay lại cứu chúng ta. Chúng ta nếu tiếp tục đi nữa cũng chỉ còn đường chết!” Tư Tư nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau “Tôi tán thành biện pháp này, giờ cũng chỉ còn cách liều một lần thôi!” Vương Bí gật đầu nói.
“Mọi người giơ tay biểu quyết!” Tiểu Như nói.
Mọi người đều giơ tay lên, Hồ Dương Hiên vỗ vỗ vai Vương Động “Nhờ vào cậu cả, lần này có thể còn sống trở về, hai anh em chúng ta cùng đi tán gái!”
Vương Động cũng biết đây là cách duy nhất trước mắt. Nhận lấy bình nước hắn uống một ngụm. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được uống một ngụm nước “chân chính” là thế nào. Một ngụm này đại khái cũng uống chỉ 1/5, hắn đem bình nước còn lại đưa cho Tiểu Như.
“Tiểu Như, Vương Bí, Hồ Dương Hiên, mọi người giao cho các cậu, tôi đi trước một bước!”
Vương Động cũng không nói lời thừa nữa, phát động hạch lực, nháy mắt đã lao ra ngoài.