Nhưng điều kỳ quái chính là, người được chú ý nhất chính là Samantha, bởi vì cô đã có những hành động “vĩ đại”. Sau đó chính là Vương Bí. Vương Bí bản thân vốn đã nổi danh, giờ lại mới 15 tuổi đã thăng lên chiến sĩ cấp 5, thực sự làm cho phía quân đội vô cùng chú ý. Rất nhiều sĩ quang lãnh đạo để mắt đến, điều này cũng giúp cho mặt mũi của Dũng Sĩ tướng quân thêm vẻ vang. Mặc dù thua, nhưng cũng không ai cảm thấy lạ, cùng lắm là hơi tiếc. Bởi vì võ trang chiến đấu vốn không có người nào bất bại mãi. Thất bại là chuyện bình thường. Kỹ thuật và kỹ xảo chiến đấu đều có thể thông qua huấn luyện để đề cao. Chỉ có phương diện tu luyện tinh thần lực là phụ thuộc vào thiên phú và sự cố gắng, nếu không thì khó mà thành được. Vương Bí hiện giờ bộc lộ thiên phú vượt khỏi sức tưởng tượng, thậm chí có thể nói còn mạnh hơn cả Dũng Sĩ tướng quân lúc trẻ. Những người thực sự hứng thú với Vương Động chính là các chuyên viên nghiên cứu kỹ thuật tinh chiến của Liên Bang địa cầu. Bọn họ đang tiến hành nghiên cứu chiến pháp mà Vương Động sử dụng lúc thi đấu, đương nhiên còn có cả ‘Tạp Nhĩ Lưu’. Hai chiến pháp này tuy rằng chưa hoàn chỉnh, nhưng lại mở ra một con đường hoàn toàn mới. Cỗ vũ, phê bình…đủ loại ngôn luận đều xoay quanh lần chiến đấu này. Bất kể là ủng hộ hay phản đối, Alan giờ cũng đã hồi sinh! Vương Động kỳ thực chả có chút hứng thú đối với việc nổi tiếng. Hắn cần chính là ước định cùng với Samantha. Chính vì vậy cho nên bạn học Vương Động tỉnh lại sớm. Kỳ thực lúc quầng sáng màu vàng kia di chuyển một vòng trong thân thể hắn xong, hắn đã khôi phục được ý thức, nhưng cảm giác nên vận hành bí quyết Đao Phong thêm vài vòng để củng cố thêm. Còn quầng sáng vàng kia cũng chợt biến đâu mất.
Nhân viên y tế vội vàng đưa Vương Động ra. Sau đó nhanh chóng đi thông báo cho Samantha biết.
“Ôi, đây là mùi gì thế, hôi thối quá”
“Không phải cậu ta…đại tiện ở trong đó chứ?”
“Cậu nghĩ thế mà được à?”
“Nhanh chóng tẩy rửa đi thôi. Đây là cái gì thế không biết!”
“Tẩy rửa xong rồi thì phải tiêu độc cẩn thận”
Lúc đầu Vương Động còn có chút khó hiểu, nhưng sau khi được tẩy rửa, cảm giác dần khôi phục mới biết được ‘hương vị’ trên người mình thực sự…khó ngửi. Xem ra lần này trong họa lại có phúc. Vầng sáng màu vàng kia dường như đã giúp hắn phạt tinh tẩy tủy. Chuyện này hắn đã từng trải qua một lần ở hành tinh Norton, giờ là lần thứ 2 mà thôi.
Vừa tắm rửa vừa quan sát, nhưng bên trong tinh thần hải cũng không thấy vầng sáng thần kỳ kia, thứ đó sao lại có thể xuất hiện rồi biến mất trong tinh thần hải một cách kỳ lạ vậy chứ?
Vương Động nghĩ không ra. Trước giờ chưa từng nghe nói đến, chẳng lẽ là quỷ hồn của Chiến Sĩ Đao Phong hiển linh, giúp cho truyền nhân duy nhất của ngài không bị tẩu hỏa nhập ma mà hi sinh sớm!??
Ái chà, mặc kệ đi. Chà xát kỳ cọ, mùi hôi quả nhiên không còn. Tắm rửa ở đây quả là dễ chịu, hay là đi kiếm thêm ít đồ tí nữa trang điểm…
Chỉ là nói đùa thôi mà ^^
Kiếm một bộ quần áo tử tế mặc vào, ít ra bọn họ còn chưa bỏ quên mình.
Vương Động soi gương sửa sang lại một chút. Miệng vết thương mơ hồ đau nhức, nhưng chút đau ấy đối với Vương Động mà nói thì không đáng gì.
Cửa vừa mở, đứng đợi chính là mỹ nhân hiệu trưởng. Vương Động không khách khí nữa, bỗng chốc ôm lấy Samantha. Samantha vừa muốn mở miệng, đã bị Vương Động đưa ngón tay lên ngăn chặn. “Hư, bên ngoài có…!”
Samantha liếc mắt nhìn Vương Động. Tên háo sắc này thế mà cũng còn biết bên ngoài có người đấy!
Ôm mỹ nữ động lòng người, trong lòng Vương Động nóng lên. Bất kể ai phải nằm trong lồng kính trị liệu lâu ngày cũng sẽ kích động như vậy.
Một nụ hôn nóng bỏng đương nhiên không thể thiếu được.
Một lúc sau hai người mới đi ra. May mắn không ai để ý. Đã 3 ngày trôi qua, các học sinh khác đã quay về Thượng Kinh. Chỉ còn Samantha ở lại. Vì thầy thuốc cũng nói bệnh tình sau mấy hôm sẽ chuyển biến tốt. Samantha từ chối những người phỏng vấn. Đây chỉ là bước đi đầu tiên của Alan, giờ này tuyên truyền hô hào quá vô nghĩa, chỉ cần từng bước tiến vững chắc tiếp, Alan sẽ trở nên mạnh mẽ.
“Mỹ nữ tỷ tỷ. Chúng ta hôm nay làm cái gì đấy?”
“Nhóc con, cậu tưởng oai lắm đấy!”
Hai người thay đổi quần áo bình thường đi trên đường. Trong lòng Vương Động không hiểu sao có một loại xúc động muốn ‘giải phóng’, không đợi Samantha nói xong đã trao ngay một nụ hôn nồng nhiệt. Hắn gần đây càng ngày càng thích đôi môi mềm mại đỏ mọng này.
Thế mạnh của Samantha hoàn toàn mất hết. Tên này…càng ngày càng xấu xa, không thèm hỏi ý kiến cô, hơn nữa số lần “ép buộc” càng ngày càng nhiều.
Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo cô không đánh lại được hắn, đành chịu ‘thiệt thòi’ một chút.
Hai người bắt đầu một ngày hẹn hò chính thức. Chơi games, ném bóng rổ….những trò bình thường Samantha không chơi giờ đều thử hết. Có rất nhiều thứ họ cũng là lần đầu tiên thử. Trước kia giống y như robot, cắm đầu vào học tập và công việc, không để ý mọi thứ xung quanh, giờ này chợt phát hiện mình đúng là ngốc!
Số lần cười hôm nay cũng thực nhiều. Hai người dạo quanh Cappas một vòng, mặc dù cảnh sắc nơi này không đẹp hơn Berna, nhưng đối với hai người mà nói, chỉ cần có thể thả lỏng mọi chuyện, ôm ấp tình cảm, ở cùng bên nhau, thế là quá đủ rồi!
Ăn xong bữa tối, hai người quay lại khách sạn. Samantha đã bố trí hết. Bởi vì trận đấu đã kết thúc, Vương Động cũng đã xuất viện, cô không còn lý do gì ở mãi Cappas. Ít nhất thời gian này, Cappas đại khái sẽ không hoan nghênh cô. Huống hồ người ta đang sắp kỉ niệm ngày thành lập trường, cô ở lại đây không tiện chút nào.
Vương Động thoải mái nằm dài trên giường lớn. Thật là thoải mái. Xem ra cố làm anh hùng cũng là đáng giá. Ông lão thường nói, vì người đẹp có thể vượt qua núi đao biển lửa, không biết trường hợp này của hắn có tính là thế không.
“Tên nhóc xấu xa kia, mau dậy. Đây là phòng của tôi, phòng cậu ở bên cạnh!”
Samantha nào ngờ tên nhóc này đã đến phòng mình, đã thế lại còn không chịu đi nữa chứ.
“Ai da. Thương thế của tôi tái phát rồi, đi không nổi” Bạn học Vương Động…bắt đầu trở nên vô lại. Không hiểu sao, sau lần bị thương hồi phục này, hắn cảm giác mình trưởng thành lên không ít.
“Thương thế tái phát rồi sao, để tôi xem thử!”
Samantha tuy không có hạch lực nhưng cũng khoa chân múa tay …đá cho bạn học Vương Động một phát. Vương Động kêy một tiếng “ai da” nữa, rồi ôm vai, vẻ mặt rất đau đớn. Điều này làm cho Samantha hoảng hốt. Thầy thuốc đã nói hắn không được vận động mạnh.
“Đừng cử động, để tôi xem thử”
Samantha vừa lao lên giường, Vương Động lập tức ôm lấy cô. Căn phòng bỗng trở nên an tĩnh lại, hai người có thể nghe thấy tiếng thở của nhau rất rõ.
Bạn học Vương Động lúc này vô cùng khát vọng. Mặt Samantha cũng đỏ lên, nhưng bỗng thả lỏng thân thể đang căng thẳng ra. Ngày này…cuối cùng cũng sẽ tới thôi, có lẽ như vậy cũng tốt.
Tay Vương Động vội vàng cởi quần áo của Samantha, da thịt cô trắng như tuyết, vùng đồi núi cao ngất ngạo nghễ, thiếu chút nữa làm cho “tên ngốc” Vương Động nhìn đến…choáng váng. Cả người hắn bỗng tràn đầy lửa nóng, thậm chí chỉ muốn bùng nổ.
Bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt lên phía trên. Hai người gần như đồng thời giật mình một cái. Samantha chậm rãi nhắm mắt lại. Tên háo sắc này…đúng là khắc tinh của mình, thế mà cũng dám…Chẳng qua, loại chuyện cấm kỵ này cùng với khát vọng trong lòng, cũng làm cho Samantha nóng bừng cả người lên.
Vương Động muốn cởi bỏ áo lót ngực của cô, nhưng “đồng chí” này vốn làm gì có kinh nghiệm, giằng co cả nửa ngày, tức quá Vương Động dùng lực trực tiếp …dứt tung. Kiểu cách thô bạo này cũng làm cho Samantha càng thêm ‘nóng trong lòng’, khẽ vươn tay tắt đèn…
“Không phải chỗ đó”
“Thế này phải không?”
“Không đúng. A…Nhẹ thôi… A…nhẹ…Đau…”
Trong bóng đêm, dưới chiếc chăn ấm áp, hai người cuối cùng đã…nếm trái cấm!
Trời đã sáng, hai người còn có chút tiếc nuối đêm xuân ngàn vàng. Vương Động ôm lấy thân thể mềm mại của Samantha, trong lòng tràn ngập sự ấm áp. Loại cảm giác này thực sự quá tuyệt vời. Có được một người phụ nữ quả là hạnh phúc lớn nhất của đàn ông. Hơn nữa giờ hắn đã trở thành đàn ông…chân chính. Để xem bạn học Tiểu Hồ còn dám cười nhạo hắn nữa không!
Samantha ôn nhu rúc vào lồng ngực Vương Động. Cô cũng đã tỉnh, nhưng vẫn muốn giả vờ nằm đó. Đã bao nhiêu năm qua, cô chừng từng có cảm giác ngủ ngon như vậy. Mỗi ngày đều căng như tên trên dây cung vậy…Nhưng hôm nay quả thực là rất thoải mái.
Bạn học Vương Động sức trẻ dẻo dai, lại đang trong độ tuổi tràn trề…nhu cầu. Mặc dù trải qua …đại chiến đêm qua, nhưng sáng sớm giờ đã khôi phục sức sống, nhìn tuyệt sắc mỹ nhân trong lòng mình, lại cảm thấy lửa nóng thiêu đốt.
Đúng như triết nhân nào đã từng nói, đã trên giường rồi mà còn sĩ diện đúng là ngốc!
“Thêm một lần nữa…nhé” Vương Động xấu xa cười nói.
“Không. Không được, cứ như vậy ôm là được rồi”
“Một lần nữa đi mà. Nghe anh…” Vương Động giống như đang…dụ dỗ trẻ nhỏ vậy.
“Anh phải nhẹ nhàng nhé”
Vương Động nghe vậy mừng rỡ lắm. Kỳ thực một khi đã …hành sự, mọi chuyện đâu còn do Samantha làm chủ nữa chứ? Samantha vốn cao cao tại thượng, giờ này cuối cùng phải …thần phục, vừa thống khổ nhưng lại đầy khoái lạc.
Hai người “đại chiến” đến …giữa trưa mới rời giường. Samantha cẩn thận cất tấm trải giường đi. Nhìn vệt đỏ tươi trên đó, không nhịn được thở dài một cái. Kiên trì giữ gìn bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng lại…thất bại trong gang tấc.
“Nhìn cái gì mà nhìn. Đều tại anh!” Samantha sẵng giọng. Đến chính cô cũng ngạc nhiên về mình. Cứ lúc ở bên Vương Động là cô không thể là Samantha thường ngày tự chủ cực tốt, mà cô đã trở thành một cô gái đúng nghĩa, một cô gái đang tràn ngập tình yêu.
Với loại trạng thái này, làm sao cô có thể tiến lên đài chính trị được chứ?
Nhưng ngược lại, nếu không thì sao? Chẳng lẽ sự nghiệp cùng tình cảm không thể song hành sao? Cô nhất định phải cố.
“Anh thấy anh nên giữ cái đó”
“Anh nằm đó mà mơ đi” Samantha vội vàng cất tấm vải trải giường vào không gian thủy tinh.
“Ặc ặc, hiệu trưởng đại nhân à, xin em chú ý lời nói chứ. Như vậy dễ làm hư học sinh lắm” Bạn học Vương Động cười xấu xa.
“Được. Có phải anh muốn ăn đòn đúng không!”
Hai người lại ..đùa giỡn trên giường. “Ha ha, mỹ nhân tỷ tỷ, bên ngoài em là Lão Đại, nhưng ở nhà anh mới là Lão Đại!”
Kết quả không nghĩ cũng biết. Samantha rất nhanh lại bị Vương Động “tóm”. Bạn học Vương Động “Thú tính” lại nổi lên…
“Đừng, đừng mà. Người ta còn đang đói bụng, không được làm loạn”
“Vậy sao? Mỹ nữ tỷ tỷ, vậy thì cần phải thể hiện gì chứ nhỉ?”
“Được rồi, được rồi. Ở nhà…anh là nhất. Hài lòng chưa?” Samantha hung hăng trừng mắt liếc Vương Động. Dưới “uy hiếp” của đối phương, cô đành chịu khuất phục.
Hai người ăn cơm trưa xong, Vương Động lên máy bay về trước buổi chiều. Samantha đi một chuyến bay sau. Mặc dù về mặt pháp luật không vấn đề gì, nhưng lúc này là vì thân phận của Samantha. Nếu mọi chuyện phơi bày ra, đối với cô và cả Vương Động, áp lực sẽ cực kỳ lớn.
Vương Động rời đi rồi, Samantha một mình ngồi ngẩn người ngắm cảnh qua cửa số. Môi cô khẽ nở nụ cười ngọt ngào, nếu Vương Động nhìn thấy đảm bảo sẽ ngây người. Ai bảo con gái không mơ mộng chứ? Samantha cũng vậy, cô đã từng mơ vô số lần có một hoàng tử thế nào, điều kiện ra sao, phù hợp tiêu chuẩn không….Nhưng lúc mà duyên phận đến, thì chẳng ai để ý điều kiện nữa. Bởi vì lúc đó dù không muốn cũng không đỡ được.
Samantha biết cô đã bước lên con đường khó đi rồi. Nhưng nếu cô đã lựa chọn như vậy, thì nhất định phải cố gắng kiên trì tiến bước.