Đêm đó, toàn bộ tuyển thủ Alan ngồi chuyên cơ trở về Alan. Bất quá Samantha không đi cùng với bọn Vương Động, cô còn một số việc phải xử lý. Anh bạn Hồ Dương Hiên một mực muốn moi được tin tức gì đó, đáng tiếc là Vương Động kín như bưng. Không nghĩ tới thằng bạn học tiểu hồ ly này cũng có tiềm chất "Bát quái" (Bát quái của bọn khựa = những người moi móc tin tức, tung tin thất thiệt, điển hình là paparazzi).
Trong mọi người, cũng chỉ có Hồ Dương Hiên mới ngửi ra được một không khí có chút bất thường. Hắn đối với chuyện Vương Động dám can đảm khiêu chiến một mục tiêu siêu cấp khó khăn như vậy cũng bội phục sát đấy.
Trở lại học viện, Vương Động không thể nào ngủ được. Điều tốt chính là đã bắt đầu, nhưng lại không thể kết thúc hoàn hảo. Cho dù là ở giữa hành tinh Norton, làm bạn với đám sâu thì hắn vẫn ngủ được ngon lành, nhưng hôm nay hắn lại không thể nào ngủ được.
Thiếu niên không hiểu được tư vị sầu khổ, bây giờ đã cảm giác được. Vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh nữ thần Samantha và những tư vị động lòng người lại hiện lên. Vương Động cũng biết, chuyện của hắn và Samantha chính thức bắt đầu và cũng chấm dứt,
Samantha cự tuyệt chính là hắn hiện tại, một học viên, một học viên đang phấn đấu. Vương Động cũng hiểu, hiện tại hắn không thể nào chính thức yêu mến Samantha. Trước kia, hắn còn cho rằng chỉ cần thích thì mọi chuyện đều ok, nhưng trải qua chuyện này, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, điều đó chỉ là mộng tưởng khờ khạo mà thôi.
Tựa hồ Vương Động lại tìm ra thêm một lý do để phấn đấu. Nếu như chỉ vì chuyện này mà đánh mất chính mình, không thể tự thoát ra được thì đó thực sự là ngu xuẩn đến không có thuốc chữa, lại khiến Samantha coi thường.
Nam nhân phải tàn nhẫn với chính mình.
Vương Động bât dậy, nhất thời nửa khắc không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường thì không bằng ra ngoài chiến một trận.
Vừa nghĩ tới TPA, Vương Động cũng nhớ tới lời mời động lòng người. Chúa ơi, một vạn đồng một trận, nhân cùng chí đoản (người nghèo thì thường không có chí hướng). Buổi trưa vừa rồi vì phải giữ thể diện trước mặt người đẹp, khi thanh toán thì thật thoải mái, nhưng giờ nghĩ lại lại thấy sót.
Sau khi bước vào Thiên Đường Mộng Ảo, hắn mới phát hiện đã chật ních người. Ông chủ khó xử nhìn hắn: "Anh bạn, thật xấu hổ, nhưng người này chiếm cứ hai ngày rồi mà vẫn không có ai rời đi."
"A, sinh ý gần đây tốt vậy sao?"
"Không phải, bọn đều đang đợi Võ Thần Tự Nhận. Võ Thần Tự Nhận đều login vào cuối tuần, chỉ là thời gian bất định. Lần trước chỉ vì chậm một chút mà không ít người bỏ lỡ trận đại chiến. Vì thế bọn họ mới quyết đợi đến cùng. Cậu còn không biết, bọn họ thậm chí còn thay phiên nhau ra chiếm cứ máy, đến cái máy hỏng cũng không tha."
Ông chủ tiệm máy cười vui vẻ nói, cũng không trách được, sinh ý nhiều như vậy thì ai chẳng vui cơ chứ.... Chỉ là hắn không rõ, thằng cha Võ Thần Tự Nhận là cái thứ gì mà có sức hút lớn như vậy.
Vương Động ngẩn ra, xem ra mình đã thành một tiểu danh nhân rồi, đáng tiếc bây giờ hắn muốn lên mà không có chỗ để login, e rằng lại phải về ngủ rồi.
Đang chuẩn bị đi về thì một người chơi chừng hai mười mấy tuổi mặt mày chán nản, thất vọng đứng dậy tính tiền. Ngày mai còn phải đi làm, bọn họ thực sự không đợi được nữa.
"Ha ha, vừa vặn có chỗ cho cậu. Mau vào đi." Ông chủ tiệm máy rất hài lòng với tình huống kiểu này, có như vậy thì sinh ý mới cuồn cuộn kô ngừng.
Vương Động nhận lấy thẻ sử dụng, lần này là máy số. Hắn không xem những topic bình luận điên cuồng trong 4rum, cũng không phải hắn không biết mọi người đang thảo luận về Võ Thần Tự Nhận mà là có nhìn cũng vô dụng, cùng lắm thì đắc ý một lúc, thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Nhưng điều đó chẳng có lợi gì cả, thậm chí còn có hại.
Vừa mất tiền vừa mất thời gian, thà rằng trực tiếp vào TPA cho nhanh. Hòm thư khiêu chiến của mình đã chật cứng rồi. Hiện tại ít nhất hắn cũng không phải lo lắng một chuyện - không có người để chiến. Xem ra có danh tiếng mới có lợi.
Hệ thống nhắc nhở: Võ Thần Tự Nhận login!
Chán gần chết, đợi suốt hai ngày nay, lúc gần đến lúc không chịu nổi nữa - Võ Thần Tự Nhận login.
CHỉ trong chớp mắt toàn bộ TPA sôi trào.
Dù chỉ còn một phần trăm hi vọng, kiên trì sẽ có thu hoạch, mà loại thu hoạch này còn mang đến cảm giác thành công lớn gấp mấy lần. Nhưng người chơi nhịn lâu như vậy, vừa thấy Võ Thần Tự Nhận login liền lập tức trở nên sôi sục, tinh thần đang uể oải cũng trở nên phấn chấn.
Võ Thần Tự Nhận đến rồi!
Hôm nay sẽ có chiến đấu thế nào đây?
Toàn bộ 4rum như nổ tung. Có người... hoặc là có một nhóm người có lẽ là ghen ghét, có lẽ là khó chịu lại chĩa mũi nhọn về phía Võ Thần Tự Nhận.
Bọn họ cho rằng Võ Thần Tự Nhận sở dĩ có thể thắng được Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết không phải do hắn vô địch mà là vì Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết quá 'gà'. Có được áo giáp cấp Ảo Giác lại còn ra vẻ nhiệt huyết, ý chí chiến đấu, thật sự là bày trò. Kỳ thật đối phó với Võ Thần Tự Nhận rất đơn giản, Võ Thần Tự Nhận không có áo giáp,lại không có vũ khí, tuyệt đối không có khả năng phá vỡ phòng ngự. Như vậy thì Xạ Thủ Hoàng Kim như Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết chẳng khác nào đứng ở thế bất bại. Mà Hoàng Kim Xạ Thủ trừ công kích từ xa còn có một đặc điểm chính là di động tốc độ cao, chuyên để né tránh công kích áp sát. Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết đã có ưu thế lớn như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể đánh hòa. Kết quả tên ngu ngốc đó lại để thua.
Khoan hãy nói, những học giả 'thổ tả' này còn lấy được sự ủng hộ của không ít tuyển thủ TPA. Võ Thần Tự Nhận sở dĩ có thể thắng quả thật có một phần may mắn, chỉ có thể nói người chơi IPA không hiểu được nghệ thuật chiến đấu. Tuy sử dụng Hồ Điệp bộ phi thường thuần thục, tiêu sái nhưng vẫn thua cuộc.
Đương nhiên những người ủng hộ Võ Thần Tự Nhận cũng không khách khí 'úp sọt' những học giả 'thổ tả' này. Cả đám đều bị mắng là Gia Cát Lượng sau khi chuyện xảy ra, mã đi sau pháo, có bản lĩnh thì tự mình lên đi!
Chửi mắng nhau trong mấy cái topic này cũng giúp được mọi người vượt qua hai ngày chờ đợi trong nhàm chán. Nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là Võ Thần Tự Nhận sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của ai?
"Boss, hắn login rồi!"
"Rất tốt, chờ phản ứng của hắn!"
Vì Võ Thần Tự Nhận, đám nhân viên PA không thể không làm tăng ca, Cameron biết rằng, muốn làm đám thành viên hội đồng quản trị hài lòng thì đây là cơ hội duy nhất. Nhưng vấn đề là mười vạn có đủ hay không?
Có thể thiếu hay không?
Nhưng cũng không xác định được Võ Thần Tự Nhận có giữ vững được thành tích bất bại của mình không. Dù sao trong PA cũng không thiếu gì ngọa hổ tàng long. Đám người đó căn bản là khinh thương những hành động ẩm ĩ. Nhưng nếu như Vương Động quá "kiêu ngạo" thì rất có thể sẽ ép bọn họ ra, đến lúc đó thắng bại còn khó nói.
Cameron cũng thấp thỏm không yên. Vấn đề là mức phí xuất trận đã tăng lên gấp mười lần, từ một vạn thành mười vạn, đây cũng là quyền hạn lớn nhất mà hắn hao tổn tâm tư mới xin được.
Bây giờ chỉ còn biết thuận theo ý trời thôi.
Vương Động mở hộp thư trong hệ thống tin tức ra, đập vào mắt hắn đầu tiên lại là bức thư mời thi đấu này. Chỉ là phí dưới lại ghi một con số....
Mười vạn?
Vương Động vội dụi dụi mắt. Nhìn kỹ lại, xác định chắc chắc rồi hắn mới thốt lên, fuk, thế mà cũng là mười vạn thật!
Tuy mục đích chủ yếu là rèn luyện, không muốn chịu ước thúc gì, cũng không muốn để mùi tiền làm hỏng trận đấu. Nhưng ông lão cũng từng nói qua, tính mạng quý thật đấy, tình yêu cũng rất cao giá, nhưng nếu đứng trước tiền tài thì hai cái đó vứt đi hết.
Mười vạn đồng, món tiền khổng lồ này thật sự đã đánh động anh bạn Vương Động, cả đời này hắn còn chưa thấy qua số tiền lớn như vậy!
Đao Phong Chiến Sĩ năm đó có thể vì năm đấu gạo mà khom lưng hay không?
Không hiểu sao, ý niệm ký quái lại xuất hiện trong đầu hắn. Vương Động lắc lắc đầu, không thể nào, Đao Phong Chiến Sĩ là thần trong nhân loại, không gì làm không được, làm sao có thể chỉ vì cái chuyện nhỏ nhặt này mà phiền não được.
Phía sau dụ hoặc, mười phần thì đến bày tám phần là địa ngục.
Vương Động chưa từng nghĩ đến nơi này để kiếm tiền, có lẽ nếu để tiền tài dây vào thì ngược lại còn khiến cho bản chất chiến đấu biến hóa. Đây không phải là thứ hắn mong muốn.
Tiền rất quan trọng nhưng nếu để tiền khống chế thì sẽ biến thành nô lệ. Muốn làm chủ tiền tài thì phải có khả năng không đếm xỉa đến nó!
Đây là lí do chống chế mỗi khi ông lão tiêu hết tiền. Chỉ người có tài tiêu tiền mới là chủ nhân của tiền. Quan trọng nhất là lão sẽ không kiếm tiền!
Mười vạn thật sự là có một sức hấp dẫn không thể hình dung đối với Vương Động. Nhưng mỗi khi gặp chuyện này, hắn vẫn có thể tỉnh táo lại. Loại chuyện này đúng là nguy hiểm không kém gì chiến đấu.
Vương Động nhắm mắt lại, hắn cần thanh tĩnh suy nghĩ một lát. Cảm thấy có chút buồn cười, mười vạn đồng cho phía xuất chiến không ngờ lại có thể làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ của hắn. Nếu như Võ Thần Tự Nhận ở đây, nhất định lão sẽ cười đến rụng răng.
Vương Động không phải thần, hắn đã pham sai lầm, hơn nữa còn phạm không ít, nhưng ưu điểm lớn nhất của hắn chính là có thể tỉnh ngộ. Ngay cả Võ Thần Tự Nhận cũng không thể không phục hắn. Ở cái tuổi này của hắn thì đúng là khó có được. Vì thế Võ Thần Tự Nhận còn khen ông lão nhà hắn đúng là biết cách dạy dỗ. Cái này thật sự khiến cho Vương Động chỉ biết cười khổ.
Chỉ có thể là hắn quá ngay thẳng, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
"Oa ha ha, bố mày biết ngay là hắn sẽ login mà. Emma, nghe tao có sai đâu. Nhanh, lần này nhất định phải tóm được hắn!"
Mâu Tu cười như điên. Mấy lần trước đều bỏ lỡ, lần hắn quyết phải túm được.
"Đừng ồn ào, tao dã phát thư khiêu chiến rồi, chỉ là hắn chọn hay không chọn mày thì còn phải xem thiên ý đã!"
Emma bất đắc dĩ phất tay, thằng cha này khiến hắn cả hai ngày cuối tuần đề phải ngồi chồm hổm trong nha, thật sự là hết cách.
"Yên tâm, với thành tích và hình tượng chói sáng của tao, hắn không chọn tao thì chọn ai!"
Mâu Tu lắc đầu. Theo cảm giác của hắn, hắn chinh là hạc giữa bầy gà!
Emma lắc đầu, thằng này đúng là bị tật xấu di căn vào tận xương rồi. Dùng mông nghĩ cũng biết hộp thư của Võ Thần Tự Nhận sẽ chật cứng thư. Có trời mới biết dài bao nhiêu trang. Cho dù là dựa vào sắp xếp thứ tự chiến tích hay tinh thần lực thì cũng chưa chắc đến lượt hắn.
Mà Võ Thần Tự Nhận kể cũng kỳ lạ. Không hiểu sao hắn lại có hứng thú với những đám IPA rỗi việc đó.