ề phần người Kay, sau một thời gian dài khảo nghiệm nhân loại đã tương đối yên tâm về bọn họ. Quan hệ giữa Liệt gia và người Katy rất tốt, dù gì thì bọn họ cũng cùng ở trên một hành tinh, quen hơn thân mà! Năm đó Sao Hỏa luôn là một mũi nhọn tiền tiêu khi đối phó với tộc Zago, vô số người Sao Hỏa và người Katy đã ngã xuống trên chiến trường. Có thể nói chính vì tinh thần quyết tử không lui đó của Sao Hỏa tạo thành một đê bao chắn sóng cho hậu phương đằng sau, rồi từ đó mà giành lấy thắng lợi cuối cùng. Ngay cả thượng tướng Lý Phong cũng không thể không thừa nhận cả một thế hệ quân dân Sao Hỏa đã dùng tính mạng mình để đối lấy quyền lợi sinh tồn của nhân loại.
Cũng chính tình chiến hữu đó khiến quan hệ giữa người sao hỏa cùng người Katy luôn rất tốt đẹp.
Tuy rằng Lý Phong năm đó là ngôi sao chói sáng nhất, ngay cả nhất đại thiên kiêu cùng thời như tướng quân Lilan Garros cũng phải thần phục khiến cho ngay từ thời Lý Phong thì liên bang Địa Cầu đã luôn chiếm địa vị cao nhất, nhưng theo năm tháng thì trung tâm này cũng ngày một suy yếu. Cũng bởi nhân loại khi an nhàn thường phát sinh rất nhiều tất xấu, nếu không phải Lý gia không ngừng xuất hiện võ thần còn Mã gia duy trì nền khoa học kỹ thuật thì chỉ sợ địa vị thống trị của liên bang Địa Cầu đã sớm bị truất ngôi.
Cho nên Phí Lạp Khắc biết rất rõ, liên bang Địa Cầu không thể không có Lý gia và Mã gia. Một khi nội đấu, vô luận bên nào thắng lợi thì liên bang Địa Cầu cũng sẽ lập tức mất đi quyền chủ đạo trong toàn nhân loại ở Thái Dương Hệ này. Một khi mất đi quyền lực này thì vị trí đặc quyền của liên bang Địa Cầu cũng không còn; hiệu xuất khoa học kỹ thuật của người Inventer, ưu thế địa lý của Sao Hỏa cũng hơn xa Địa Cầu, càng không cần nói tới chòm sao Nhân Mã, hay Tiên Nữ - nơi có vô số điều kiện ưu đãi vượt xa so với liên bang Địa Cầu.
Đạo lý này ai cũng hiểu được nhưng rất nhiều người vẫn không thể từ bỏ lợi ích của riêng mình mà bỏ qua cho đại cục.
Tại thời điểm đó Phí Lạp Khắc thương thuyết với cả hai bên, chạy đôn chạy đáo cuối cùng tránh được trận nội đấu này. Từ đó không ai trên liên bang Địa Cầu này không ai không nể ba phần mặt mũi Phí Lạp Khắc, cho dù là gia chủ Lý gia nhìn thấy Phí Lạp Khắc cũng cần phải xưng hai tiếng hiệu trưởng.
Mà đệ tử Lý gia luôn luôn lựa chọn Cappas để học tập – đây đã trở thành thông lệ.
Để ngồi cạnh Phí Lạp Khắc quả thật là một loại vinh quang, vô luận là người trong giới chính trị hay quân sự thì điều cần chú ý nhất vẫn là thể diện. Một nhân vật như Samantha ở đây không có mấy cân lượng, nếu không phải bởi tổ tiên cô có quan hệ xâu xa với Lý gia và Mã gia thì càng không đáng nhắc tới. Chẳng qua một chút đó cũng là đủ rồi! Năm đó Gia Nhĩ Ba là một nhân vật trọng yếu bên cạnh thượng tướng Lý Phong, lại là người duy nhất có thể liên hệ với chiến sĩ Đao Phong.
Chỉ tiếc đời sau của ông ta quả thực không có nhân tài, mặc dù trải qua nhiều khúc triết dựa vào sự hỗ trợ của Mã gia mà vẫn còn tồn lại, vài năm trở lại đây lĩnh vực PA cũng có chuyển biến tốt đẹp nhưng tương lai phía trước thì vẫn… mờ mịt lắm.
Về phần Samantha sau khi tốt nghiệp trở thành hiệu trưởng Alan, rất nhiều người cho rằng cô nàng chỉ ‘vui vẻ’ một chút rồi thôi.
Hiệu trưởng Phí Lạp Khắc đức cao vọng trọng không hề có chút tự cao tự đại nào, trong chốc lát Cáp Nhĩ Mông đã mời Samantha tới gần hiệu trưởng. Tuy rằng là phó hiệu trưởng nhưng ở trước mặt Phí Lạp Khắc, Cáp Nhĩ Mông cũng chỉ có phần đứng!
Vừa thấy Samantha có thể ngồi bên cạnh trung tướng Phí Lạp Khắc, mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Hiệu trưởng.” Samantha có thể ở trước mặt người khác có thể xưng hô ngang hàng với tư cách hiệu trưởng, nhưng trước mặt Phí Lạp Khắc cô vẫn dùng lễ học trò để ra mắt.
Phí Lạp Khắc mỉm cười: “Không hổ là học trò Cappas chúng ta bồi dưỡng. Người trẻ tuổi rất quyết đoán, nhưng có một số việc không thể nóng vội.!”
Samantha hơi ngẩn người, nhưng biểu tình trên mặt không hề có biến hóa. Với thân phận cùng sự trầm ổn của Phí Lạp Khắc thì hiển nhiên sẽ không vì việc Alan thắng Cappas mấy trận mà nói như vậy. Chỉ là ẩn ý đằng sau lời của Phí Lạp Khắc hiển nhiên là để chỉ một việc khác.
Người khác có thể không biết nhưng muốn dấu diếm Phí Lạp Khắc trên cơ bản là không có khả năng!
“Xin tiếp thu lời dạy của hiệu trưởng!” Tuy rằng không rõ lắm nhưng Samantha vẫn khiêm tốn tiếp nhận.
Phí Lạp Khắc mỉm cười không nói nữa. Đối với thân phận của ông ta nếu nói tới cũng chỉ điểm đến một chút rồi thôi. Nếu không phải xem xét đến việc Samantha xuất thân từ Cappas thì ông ta căn bản sẽ không đề cập tới.
Trận đấu sắp bắt đầu, Samantha cũng điều chỉnh tâm lý của mình. Tuy rằng biết hiệu trưởng Phí Lạp Khắc sẽ không bắn tên không đích nhưng hiển nhiên muốn hiểu rõ ý tứ trong lời nói thì cần phải trở về suy nghĩ một phen.
Hiện tại tràng thi đấu võ trang thu hút sự chú ý của vô số con người rốt cục đã bắt đầu. Liên đội Alan – Berna lúc trước đã mạnh mẽ chứng minh thực lực của mình, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ nổi danh!
“Ấy da, kia không phải là nghị viên Tạp Lỗ sao?”
“Còn cả Katel Luton tướng quân!”
Nhiều nhân vật lớn như vậy, lại thêm hiệu trưởng Cappas dự khán tràng đấu này khiến nhóm tuyển thủ cũng có chút khẩn trương. Đương nhiên trừ bỏ Tạp Nhĩ, bởi hắn đang vô cùng hưng phấn. Nhìn đi! Có bao nhiêu nhân vật nổi tiếng đang chứng kiến ngày hắn nổi danh!
“Lão đại, quét sạch bọn người kia đi là chúng ta có thể chiến thắng rực rỡ trước mặt các ‘sếp’ lớn này!”
Mọi người nghe thấy vậy thì phì cười, Best nói: “Tạp Nhĩ, trở lại bình thường đi nào. Chúng ta còn chưa có thắng đâu. Chắc chắn Cappas sẽ tung toàn lực trong trận đấu này, chúng ta chỉ cần thể hiện toàn bộ chiến lực của bản thân là được.
Rất khác so với tinh chiến, võ trang chiến đấu cần tinh thần lực duy trì, mà việc này cũng có liên quan tới công pháp mọi người tu luyện. Công pháp của Cappas cũng cao cấp hơn hơn rất nhiều so với công pháp của Alan và Berna. Chiến đấu võ trang không có nhiều tính bất ngờ như tinh chiến.
“Mặc kệ nó, ai cũng như ai đều phải ăn phải ỉa. Sợ bọn chúng sao?”
Tạp Nhĩ vẫn chẳng hề để ý, hắn hồn nhiên không biết sợ là gì. Nếu mọi người không phải đã biết trước tính hắn thì chắc chắn sẽ cảm thấy đây là một tên đại ngu! Nhưng mọi người biết lúc này Tạp Nhĩ đang dùng sự ‘lạ đời’ của mình để cỗ vũ mọi người, thế nào cũng phải chiến đấu cho dù đối thủ là ai. Nếu có thể bảo trì bình tĩnh thì mới có thể phát huy hết khả năng của mình.
“Trận đầu đối phương phái ra Hoa Lợi, ai lên đây?” Vương Động nói.
“Để tôi!” Hồ Dương Hiên đứng lên.
Vương Động gật đầu. Trong khoảng thời gian gần đây bạn học tiểu Hồ tuy chưa đến mức nằm gai nếm mặt nhưng quả thật cũng khắc khổ rèn luyện. Một đối thủ như Hoa Lợi rất thích hợp với hắn.
Nếu Vương Động lên thì chắc chắn sẽ giành thắng lợi, nhưng hắn biết hội trao đổi này không phải giành cho một mình hắn mà đây là cơ hội cực tốt để mọi người rèn luyện đề cao bản thân - điểm ấy hắn đã được thể hội rất rõ ở tinh chiến. Mà Hồ Dương Hiên cũng là một người rất có thiên phú, Vương Động biết rất rõ điều này.
Càng về sau đối thủ càng lợi hại. Quả là cơ hội khó có được!
Vương Động đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn chỉ cần một cơ hội lên đài là đủ rồi.
Trận đấu sử dụng TPA. TPA của Cappas có chút khác biệt, tuy rằng giao đấu ở đây không tạo thành thương tổn lên thân thể tuyển thủ nhưng sự tiêu hao tinh thần lực là vô cùng chân thực. Cho nên các tuyển thủ mới cần phối hợp với nhau một cách hợp lý.
Hoa Lợi biết đối thủ là đệ tử Thánh Đường, nhưng vậy thì đã sao?
CHECK!
CHECK!
Hoa Lợi giơ bội kiếm của hắn lên. Đây là loại bội kiếm thịnh hành của quý tộc phương Tây thời cổ đại, có thể đâm rất nhanh kèm với ưu thế tốc độ công kích đầy biến ảo.
Vũ khí của Hồ Dương Hiên là một kiếm một thuẫn. Hiển nhiên hắn vì đối phó với Hoa Lợi nên đã chuyên tâm nghiên cứu đối thủ.
Hoa Lợi là No1 năm nhất của Cappas. Hồ Dương Hiên là đệ tử Thánh Đường. Cả hai đều được đánh giá ngang nhau, cơ hội chiến thắng chia đều. Người Cappas đều có chung suy nghĩ: cuối cùng Alan cũng tung ra chiêu bài Hồ Dương Hiên và Mã Tiểu Như.
Nhìn thuẫn bên tay trái Hồ Dương Hiên, Hoa Lội mỉm cười tự tin. Đó là nụ cười của người trên cao với kẻ phía dưới.
Trận đấu bắt đầu!
Tinh thần lực khởi động, hạch lực bùng nổ. Công kích của Hoa Lợi luôn rất mạnh mẽ, không ai có thể chịu được công kích cao tần liên tục của hắn.
Thuẫn? Thật hài hước, thứ này có thể ngăn cản công kích của hắn sao?
Hoa Lợi bắt đầu thi triển bộ pháp cực kỳ biến hóa, trong nháy mắt hắn đã lao thẳng tới Hồ Dương Hiên. Chỉ có trực tiếp giao chiến thì mới có thể cảm nhận được sự cường đại của Hoa Lợi, gã này quả thật không chỉ có hư danh. Lợi thế của bội kiếm chính là tốc độ công kích.
Quá nhanh rồi! Lần đầu va chạm Hồ Dương Hiên đã bị thương.
Chiếc thuẫn của hắn chỉ có thể chặn được nhát kiếm đầu tiên chứ không thể chặn nhát thứ hai. Đến khi Hồ Dương Hiên xuất thủ phản kích thì Hoa Lợi đã lại tách ra.
Hoa Lợi để bội kiếm trước ngực, ánh mắt đầy khiêu khích. Hồ Dương Hiên vẫn bình tĩnh kéo dài khoảng cách, tốc độ của đối phương quả thực quá nhanh, nhưng không phải không có khuyết điểm. Lục sát thương của người này không đủ mạnh.
Hồ Dương Hiên bắt đầu phát động công kích. Tại Thánh Đường hắn đã được huấn luyện trụ cột vô cùng vững chắc, dưới đòn tấn công liên tục của Hồ Dương Hiên khiến Hoa Lợi nhất thời không thể phản kích. Bộ pháp của Hồ Dương Hiên tương đối vững chắc, nhất là hạch lực phòng ngự. Đệ tử Thánh Đường bồi dưỡng ra đâu thể kém cỏi?
Hơn nữa Hồ Dương Hiên muốn làm rối loạn tiết tấu của đối phương, nếu đối phương muốn công kích bản thân thì hắn lại áp dụng cách phòng thủ vững chắc. Hồ Dương Hiên hiện nay đã không còn là Hồ Dương Hiên lúc trước. Phương thức chiến đấu của hắn cũng trở nên trầm ổn, ít nhất cũng biết nắm bắt lấy tâm lý đối phương.
Chỉ là Hoa Lợi cũng không phải một kẻ chỉ biết chịu đòn, gia tộc hắn có truyền thống đấu kiếm lâu đời nên sau khi dung nhập hạch lực vào đã sáng tạo ra phương thức chiến đấu rất độc đáo.
Tuy rằng bất lợi trong việc giao chiến trên chiến trường nhưng dùng để chiến đấu lại vô cùng hiệu quả.
No1 của Cappas há lại chỉ có hư danh!
Song phương giao kích qua lại, trên người Hồ Dương Hiên đã trúng mấy chiêu nhưng vẫn chưa thể tạo ra thương tổn thì cho Hoa Lợi. Sát pháp của Hoa Lợi thi triển quả thực khó đối phó.
Vương Động biết trong liên đội có Apache có thể khắc chế sát pháp này. Tốc độ của hắn quả thực có thể áp chế Hoa Lợi.
“Tình hình của tiểu Hồ có điểm không ổn!”
“Con bà nó, người này rất giảo hoạt. Tào Nghị, cậu không phải đã nghiên cứu qua về hắn sao? Làm thế nào để đối phó với hắn?” Tạp Nhĩ hỏi.
Tào Nghị nhức đầu, “nghiên cứu chỉ là nghiên cứu mà thôi, nhưng tốc độ công kích của người này tựa hồ còn nhanh hơn cả dự kiến.”
Ánh mắt Apache lại nhìn ra ngoài tràng đấu, hắn không chú ý tới trận này.
Trên tràng đấu, tính kiên nhẫn của Hoa Lợi mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều. Hồ Dương Hiên sở dĩ chọn một tấm thuẫn là để đối phương vội vàng xao động mà xuất hiện vấn đề. Trên phương diện chiến thuật thì cách làm này không sai, nhưng hắn lại quên mất một việc – đó chính là những người chọn bội kiếm làm vũ khí thì cần phải rèn luyện tính kiên nhẫn của bản thân. Công kích của bọn họ như rắn độc vậy, rất mạnh và chuẩn xác.
Trong giao đáu Hoa Lợi không ngừng chiếm lấy lợi thế, hắn muốn đạt tới một ưu thế nhất định mới xuất ra một chiêu công kích trí mạng.