Mục lục
[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Học sinh trong trường ngày càng bội phục hiệu trưởng của mình, lúc đầu họ còn tưởng Samantha chỉ đến chơi bời vui vẻ một lúc rồi trở về làm đại tiểu thư, ai ngờ được trường học ngày càng ổn định nên không khỏi bội phục. Dù sao nếu có lựa chọn thì không ai muốn mình bị suy đồi.

Nhưng chủ đề mọi người nói đến nhiều nhất hiện nay là Võ Thần Tự Nhận.

“Hẳn là mọi người đã nghe nói đến Võ Thần Tự Nhận, tôi đang đang tập chung nghiên cứu, người này rất có vấn đề!” - Hồ Dương Hiên nói.

“Mình cũng thấy thế, người này chắc chắn là tu hành một loại công pháp rất kỳ quái có thể bắt chước công phu của người khác.” Mã Tiểu Như gật đầu đồng ý.

Vương Động chỉ ăn, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Vương Bí, anh chàng này mới là người có quyền lên tiếng nhất ở đây.

“Mọi người đừng nhìn tôi, lần trước khi giao đấu tôi còn chưa khai khiếu, lúc đó tinh thần chán chường không nghĩ được gì. Chỉ là tôi cũng rất cảm ơn hắn, đáng tiếc là không tìm thấy người.” Vương Bí cảm thán.

“Dũng Sĩ quyền của hắn ta có phải là thật không, trên diễn đàn mọi người đều khẳng định đó là Dũng Sĩ quyền chính tông?” Hồ Dương Hiên rất tò mò về điểm này.

“Rất khó nói, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì rất khó phán đoán. Dũng Sĩ quyền không phải cố tình nhờ vào tiếng rít gió mà tạo thành âm thanh hổ gầm, mà nó là bản năng công pháp, rồi thực lực của người sử dụng cũng là một vấn đề. Nhưng nếu hắn chỉ nhìn một lần đã sử dụng được Dũng Sĩ quyền thì tôi không tin.” Vương Bí giải thích. Con người này khi nói vào công việc thì vô cùng nghiêm túc.

“Cho dù là như vậy, nhưng thật ra Dũng Sĩ quyền cũng cần có công pháp chuyên biệt phối hợp. Người này không có khả năng tu luyện công pháp nhà cậu. Tôi cảm thấy hắn chú trọng tu luyện tay chân cường mãnh, cho nên khi sử dụng chỉ bắt chước thêm tiếng rít gió như Dũng Sĩ quyền thì cũng không có gì ngạc nhiên.”

“A…, ai đá tôi?!” Vương Bí bỗng kêu lên.

Tiếng kêu nhất thời khiến cả nhóm sửng sốt, mặt Mã Tiểu Như đỏ ửng “Xin lỗi, mình đá nhầm. Vương Động! Mọi người đều đang thảo luận về Võ Thần Tự Nhận mà cậu lại một mình ăn sạch mọi thứ!”

Vương Động da mặt dày chỉ cười hềnh hệch nói: “Mình thấy mọi người đang bàn luận sôi nổi nên nghe rồi nghiền ngẫm cũng được. Cậu không thể cấm người nghe ăn đấy chứ? Dù sao lúc đó miệng của mình cũng đang nhàn rỗi.”

Mã Tiểu Như tức giận nghiến chặt răng. Nếu là người khác thì cô nào cần quan tâm mà nói nhiều đến vậy, con người này luôn khi phụ cô.

“Được rồi, phần của tôi cũng cho cậu. Thế từ lúc nãy nghiền ngẫm cậu cảm thấy trình độ Võ Thần Tự Nhận cao đến đâu?” Hồ Dương Hiên cảm thấy rất có hứng thú với Võ Thần Tự Nhận.

Vương Bí cũng rất quan tâm đến cách nhìn của Vương Động, hắn vốn nghĩ Hồ Dương Hiên mới là đối thủ nhưng không ngờ lại xuất hiện một Vương Động khiến hắn mất đi hứng thú khiêu chiến với Hồ Dương Hiên. Đệ tử Thánh Đường tuy lợi hại nhưng hắn cũng không sợ, chân chính đáng sợ cũng chỉ có đệ tử của năm đại gia tộc, mà Mã Tiểu Như lại là nữ còn hắn thì xuất thân từ gia đình quân nhân nên Vương Bí không hề có hứng thú giao thủ cùng con gái.

Vương Động ăn xong đĩa rau xanh của mình, hắn thầm than – mấy người này còn không biết quý trọng thức ăn, cứ tống tất cả nên hành tinh Norton một năm cho sống như người rừng đến lúc đó sẽ hiểu được cơm canh quý giá thế nào!

“Võ Thần Tự Nhận chứ gì, có vẻ rất lợi hại. chẳng qua đấy là việc của hắn, chẳng có quan hệ gì cùng chúng ta.”

“…Cậu nói thế cũng phải, chẳng qua nghĩ lại thì nếu chỉ như những gì đã thể hiện thì một số đệ tử thế gia cũng làm được. Không biết sau này còn có cao thủ nào đứng ra khiêu chiến không.” Hồ Dương Hiên cười nói.

“Tôi sẽ tìm cơ hội đánh với hắn một trận nữa, nhưng cũng phải chờ lành bệnh đã.” Vương Bí nhét một miếng thịt to vào miệng, vừa nhai vừa nói.

“Ha ha, thảo nào lúc nãy thấy cậu đi có vẻ không tự nhiên, hóa ra là vừa bị thương?”

“Không có gì.” Vương Động thuận miệng nói.

“Tôi hỏi cậu ta chứ đâu hỏi cậu?” Hồ Dương Hiên càng nghi ngờ.

“Vết thương nhỏ thôi mà, chỉ là lúc ấy cùng bạn Vương Động luận bàn một chút, thất thủ một chiêu thành ra như vậy. Chờ sau khi lành lại nhất định phải lĩnh giáo lại lần nữa!”

Vương Bí nói có vẻ thoải mái nhưng trong mắt đầy chiến ý, hiển nhiên trận thua vừa rồi Vương Bí vẫn chưa phục.

“Vương Động, còn trận chiến của chúng ta khi nào bắt đầu. Cần phải có thứ tự trước sau chứ!” Hồ Dương Hiên thấy vậy cũng gấp, chuyện này đưa đẩy đến khi nào mới có thể tới lượt hắn.

“Để tôi nói cho hai người nghe, nếu muốn luận bàn thì hai người luận bàn với nhau đi, bài vở của tôi nhiều lắm không tin thì cứ hỏi Tiểu Như, mấy môn Vật Lý, Thiên Thể Học, Số Học, Lịch Sử… tất cả đều rất kém, chẳng lẽ mấy người định để tôi sớm cuốn gói khỏi đây à?”

Vương Bí và Hồ Dương Hiên cùng nhìn về phía Mã Tiểu Như, chỉ là bạn học Tiểu Như lần này lại không ‘che chở’ cho Vương Động – “Chưa đến mức như thế. Mà giữa chúng ta cũng còn một trận đấu, mình không quên đâu. Bạn học Vương Động khi nào thì cậu dành thời gian chỉ điểm cho mình đây?”

Ba người chung một chiến tuyến, Vương Động cũng có lý do của hắn. Trải qua kinh nghiệm lần trước, Vương Động cần xem xét lại phương pháp sử dụng lực lượng của chính mình. Dù sao đây cũng là thực chiến chứ không phải TPA, hơn nữa cả ba đều là bạn bè tốt, nếu lỡ tay… thì hối cũng không kịp. Đương nhiên lý do này hắn không thể nói, bằng không sẽ khiến cả ba tức nổ đom đóm mắt mất.

“Thế này vậy, nhiệm vụ chủ yếu của Vương Bí là dưỡng thương, sau khi khỏe hắn thì kiếm Võ Thần Tự Nhận đánh một trận. Tiểu Hồ là đệ tử thánh đường, sắp đến đợt kiểm tra, sau khi kiểm tra xong thì hãy bàn đến.” Vừa nói Vương Động vừa thó lấy một cái chân gà.

“Thế còn mình?” Tiểu Như cũng không có ý định buông tha Vương Động.

“Đại tiểu thư, chúng ta không phải đã đấu một lần rồi sao, còn muốn nữa ư?”

“Trận kia không tính. Đấu trận khác!” Mã Tiểu Như cũng không biết tại sao mình có thể kiên định đến vậy, nhưng nghĩ tới việc chỉ có cô và Vương Động ở chung một chỗ thì cảm thấy rất vui vẻ.

“Được rồi, được rồi! Chỉ cần bài vở trên lớp xong xuôi thì mình tiếp hết. Sợ mấy người quá!”

“Ăn đi, nếu không ăn sẽ bị hắn ăn sạch đấy.” Vừa thấy mục đích đã đạt được, Hồ Dương Hiên cũng không khách sáo mà nhanh chóng càn quét thức ăn, lại tiện tay lấy phần thức ăn lúc trước đưa cho Vương Động về.

Vương Bí đã sớm càn quét, dáng ăn còn hùng hổ hơn cả Vương Động và Hồ Dương Hiên.

Đây chính là lần đầu tiên bốn người ngồi cùng với nhau. Nhưng bọn họ không biết ngày hôm nay có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai, nhưng đó là chuyện về sau.

Mà Vương Động thấy Vương Bí cũng không nhận ra hắn là Võ Thần Tự Nhận thì cũng an tâm, dù sao ở trên PA thì với vai diễn Võ Thần Tự Nhận hắn cũng không cần cố kỵ mà thi triển hết khả năng.

Uy lực của bí quyết Đao Phong 256 độ, trước tiên có thể thử dùng ở PA, sau đó mới liên hệ dần sử dụng trong hiện thực. Cần phải khống chế tốt lực lượng này.

Không có sư phụ chỉ dạy, hết thảy đều phải dựa vào bản thân, dần dần thử nghiệm, tuy rằng có thể sẽ đi đường vòng, phạm phải một số sai lầm nhưng quá trình này cũng rất quý giá.

Có thêm Vương Bí, Vương Động càng thích thú. Hiển nhiên Vương Bí vẫn không thể hiểu nổi về một quyền đánh bay hắn của Vương Động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK