Là một người không có bối cảnh đặc biệt, không gia thế hiển hách, Vương Động biết muốn trở thành một hạm trưởng không chỉ dựa vào sức chiến đấu là được; nếu không cẩn thận rất dễ chở thành con tốt trong tay người ta – đây vốn không phải điều hắn muốn.
Bài diễn giảng của Mã Tát tiếp tục nhưng Vương Động cũng không tiếp tục đặt câu hỏi, mấy thứ Mã Tát giảng về sau có vẻ không quá quan trọng. Mấu chốt là lý luận chung lúc trước ông ta nêu khiến Vương Động vỡ ra rất nhiều điều.
Sắc mặt Mã Tát không đổi, nghiêm giọng nói: “Cho các cô cậu 10 phút suy nghĩ. Hãy vận dụng đầu óc của mình một cách tốt nhất.”
Tuy vậy nhưng lúc này mọi người đâu còn sức lực thảo luận, tất cả đều tận dụng thời gian nghỉ ngơi điều dưỡng, còn Vương Động thì hưng phấn thử điều chỉnh công pháp của mình; đương nhiên với quãng thời gian ít ỏi như vậy không đủ để hắn hoàn thành một vòng tuần hoàn, chỉ là hắn cũng có giác ngộ nhất định, có thể đứng trên một góc độ khác nhìn bí quyết Đao Phong chậm rãi vận hành.
Tuy hắn không biết năm đại công pháp thế nào nhưng hắn biết rõ chúng sẽ không kỳ lạ như bí quyết Đao Phong, cho dù không cần ý thức điều khiển vẫn có thể chậm rãi tuần hoàn – đây cũng là nguyên nhân khiến tinh thần lực của Vương Động ngày càng lớn mạnh.
Vương Bí quả thực đang cố gắng suy nghĩ, bên Berna còn có Tào Nghị - hai người này làm việc như một cái máy được lập trình theo quy luật định trước.
Cho dù tư chất giống nhau, công pháp giống nhau nhưng kết quả tu luyện lại khác nhau. Sự cố gắng và chịu khó mới là vấn đề mấu chốt nhất.
Đợt huấn luyện buổi sáng lúc này mới bắt đầu, mặc dù ai nấy đều hết sức mệt mỏi. Học viên các hệ khác nhau cũng bắt đầu được tách ra luyện tập riêng, giống như mấy người Lumi chỉ luyện sự linh hoạt của các ngón tay – đây là yêu cầu cơ bản của hệ tin tức đối kháng, ở trường bọn họ cũng được luyện tập nhưng cường độ khó khăn không thể nào so với ở đây.
Còn về mấy người Vương Động lại được tiếp súc với một đợt huấn luyện khác.
“Hệ chỉ huy, hệ võ trang và hệ trọng trang giáp là những binh chủng trực tiếp đối mặt với kẻ địch; các cô cậu cần phải có ý chí vững như sắt thép cùng thể lực dẻo dai. Muốn được như vậy thì mỗi người cần đối mặt với những đợt khiêu chiến cực hạn. Ngay bây giờ, mỗi người chống đẩy tại chỗ hai trăm cái.
Vài người nghe thấy vậy thì sắc mặt tái mét, nhất là Tiểu Như, Tư Tư và La Mạn Mạn – tất cả đều là nữ học viên hệ chỉ huy, tương lai của các cô là làm việc tại hạm đội nên cơ bản là không yêu cầu cao quá về thể năng. Nhưng Mã Tát đâu có đếm xỉa đến điều đó, mặc kệ các người có cần hay không, mà là nhất định phải luyện.
Mã Tát nhìn Vương Động: “Cậu! Tiến về phía trước một bước!”
“Vâng, HLV!”
Mã Tát ném cho Vương Động một chiếc ba lô cực nặng.
“Từ hôm nay trở đi nó là của cậu, mỗi khi luyện tập đều phải đeo nó trên lưng. Đây là phần thưởng cho biểu hiện xuất sắc của cậu trong giờ khởi động buổi sáng.”
Mọi người ở đây bỗng thấy lạnh người, phần thưởng này quả thực có thể giết người.
“Vâng, HLV!”
Vương Động không hề có nửa câu oán giận.
Bỗng nhiên Vương Bí tiến lên hai bước, “HLV, tôi cũng muốn có một chiếc.”
Khóe miệng Mã Tát khẽ nhếch, “Hừ, là Vương Bí phải không? Cũng tốt, không nên đem tiếng tăm của cha ra làm bình phong mà hãy khổ luyện đi. Tôi nghe nói ở Cappas có rất nhiều người đang chờ để dạy dỗ cậu.”
Nói xong liền ném cho Vương Bí một chiếc ba lô.
Apache cũng bước lên phía trước, “HLV, tôi cũng muốn một chiếc.”
Mã Tát liếc mắt nhìn Apache rồi tiện tay quẳng luôn một chiếc ba lô về phía hắn, “Còn ai muốn nữa không, bước lên đi.”
Dưới ánh mắt ‘giết người’ của Mã Tát, Tào Nghị gãi đầu bước ra. Mã Tát cũng không chờ hắn lên tiếng liền lém luôn một chiếc cho hắn.
Bạn học tiểu Hồ thở dài, hắn sao có thể thua kém người ta được cơ chứ nên cũng đành tiến lên nhận một cái. Tên quái thai Vương Động này làm liên lụy đến bọn hắn rồi, khiến cả lũ rơi vào tuyệt cảnh.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, bọn họ tuy không định tranh hơn thua lấy sĩ diện mà ai cũng biết cực hạn của mình; nếu trên lưng có thêm phụ trọng nữa thì chỉ sợ sẽ rất nhanh gục xuống.
“Bắt đầu!”
Mọi người bắt đầu chống đẩy. Lần này không có ai cố gắng chống đẩy thật nhanh làm gì mà đều tự điều chỉnh hô hấp cùng trạng thái cơ thể bản thân; chúa mới biết phía sau còn những thứ gớm ghiếc gì.
“Ngẩng đầu lên, thẳng mông xuống!” Mã Tát không ngần ngại đánh một gậy xuống cái mông đang cong lên của Tạp Nhĩ.
Tạp Nhĩ cắn răng chịu đựng, các ngón tay hắn cũng bắt đầu cắm vào bên trong lớp cỏ. Mấy người Vương Động còn đeo thêm phụ trọng mà không nửa câu oán hận, hắn sao có thể chịu thua kém mọi người.
Thực lực không đủ thì sẽ lấy cố gắng để bù lại.
Mấy người Vương Động ở đây khổ cực chống đẩy nhưng nhóm huấn luyện bên kia cũng không nhàn rỗi, nhất là tinh hệ chiến đấu. Điền Bắc quả thực quá kiêu ngạo, mấy thứ huấn luyện cơ bản về tinh chiến không hề có ý nghĩa với hắn, tất cả thao tác hoạt động của hắn đều xuất phát từ phản ửng siêu hạng của bản thân.
Mã Tát cũng biết Điền Bắc hắn rất giỏi trên phương diện này nên lập tức đưa ra những bài tập riêng cho hắn, rất nhanh kẻ kiêu ngạo đã không còn chút ngạo khí trên mặt.
Tại hệ tin tức đối kháng, Lumi cũng không hề dễ chịu. Các loại sóng ngắn biến tần liên tục khiến cô cảm thấy hoa mắt váng đầu, một phần cũng bởi trạng thái thân thể hiện nay không được tốt.
“Các cô cậu cần phải nhớ kỹ, kẻ địch sẽ không chờ cho mọi người điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất mới tấn công, mà cần phải chuẩn bị tinh thần tùy thời đối phó với kẻ định trong mọi tình huống. Nếu như lúc đó có thể chiến thắng đối phương thì mới có thể tính là cường giả chân chính.”
Nhanh, tư thế phải chuẩn! Đừng nghĩ ăn bớt động tác hay làm dối dá. Sự lừa đối trong lúc luyện tập chính là lừa dối chính bản thân mình!”
Mã Tát tay lăm lăm chiếc gậy không ngừng đi qua tất cả mọi người, ai không thực hiện tốt ông ta sẽ không ngần ngại mà đánh thẳng xuống một gậy.
Buổi sáng địa ngục rốt cục cũng đã kết thúc, giờ cơm trưa mọi người chờ mong rốt cục cũng đã tới.
Ngoại trừ mấy người Vương Động, Vương Bí thì những người khác trong giờ cơm ở trường thường ăn rất ít do thức ăn không ngon nhưng trưa hôm nay đã khác. Ngay lúc cơm được đưa ra thì tất cả mọi người đều ăn như hổ đói.
Ngay cả cái miệng nhỏ nhắn của Lumi cũng không ngừng ăn từng miếng cơm cực to. Cảnh tượng này quả thực trước kia khó có thể tưởng tượng ra.
Xem ra đây quả thực là phương thuốc hữu dụng để chữa bệnh cho các cô chiêu cậu ấm được chiều chuộng từ nhỏ.
Đó cũng chính là lý do vì sao binh lính ở trong quân đội hay những người từng trải qua quân đội luôn có tác phong rắn rỏi. Chỉ cần bước vào quân đội thì bọn họ sẽ có phương pháp uốn mọi người vào nếp.
Huống chi từ khi loài người phát triển tới nay đều dựa vào năng lực thích ứng cực mạnh, thân thể của loài người cũng không phải yếu ớt như như mọi người vẫn nghĩ.
“Còn cơm nữa hay không?”
“Còn còn…” Nhân viên phục vụ lại lập tức bê tiếp cơm và thức ăn lên. Những thứ này không có gì đặc biệt cả mà đều là rau xanh nhưng nhìn mọi người ăn thì không khác nào đang được thưởng thức sơn hào hải vị.
“Mọi người nên ăn đủ mà thôi không nên ăn no, bằng không sẽ không thể chịu nổi lượng vận động buổi chiều.” Vương Động nhắc nhở.
Lời này khiến những người chuẩn bị tiếp tục ních cho căng bụng lập tức ngừng lại, điều này họ cũng biết nên đành cố gắng kìm nén tâm lý thèm ăn của mình lại, ăn đủ là được rồi.
Muốn ăn nhiều hơn thì cũng cần chờ đến buổi tối.
Cuộc sống tại Mã gia của Tiểu Như tuy có chút nghiêm khắc nhưng cô cũng chưa từng phải trải qua tư vị như địa ngục trần gian sáng nay, nhưng cô gái này chưa từng thốt ra một câu oán giận.
Vô luận là học sinh Alan hay Berna vốn tưởng rằng công chúa sẽ được hưởng đãi ngộ đặc thù bởi thân phận của đôi bên quả thực rất khác nhau; đối với những thứ người khác phải liều cả tính mạng mới lấy được thì đối với Mã Tiểu Như lại dễ như trở bàn tay. Cho dù là chức hạm trưởng thì đối với cô cũng không phải việc gì khó khăn. Chẳng qua từ đầu đến giờ cô luôn đồng hành cùng mọi người, không hề có bất cứ một ưu đãi gì cho bản thân. Trong sáng nay rất nhiều người mở miệng oán giận HLV nhưng Tiểu Như chưa từng một lần.
Mọi người tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng không khỏi bội phục. Rất nhiều cô gái điều kiện gia đình khá giả một tí là thích chưng diện khoe khoang, kiêu sa hơn mọi người – nói chung là mắc bệnh ‘công chúa’. Nhưng mọi người lại không hề nhìn thấy những thứ đó trên người Tiểu Như.
Tiếng chuông báo hiệu vang lên, mọi người nhanh chóng sắp thành hàng thẳng tắp. Lần này không cần đến Mã Tát thúc dục, ai cũng biết một khi gã HLV ma quỷ này mở miệng là sẽ tuôn ra những điều không hay ho gì.
“Hừ, cuối cùng thì cũng có chút giống binh lính quân đội, nhưng chỉnh thể còn kém xa lắm. Buổi chiều tôi sẽ đưa các cô cậu ra bờ biển, đảm bảo mọi người sẽ rất thích.”
Trực thăng chở tất cả đoàn người tới một bờ biển. Nơi đây có bờ cát trắng chạy dài, ánh mặt chời chói chang chiếu xuống mặt nước khiến mặt biển như được rát thêm lớp vảy bạc lóng lánh mỹ lệ, từng hàng dừa xanh nơi này xuất hiện như để tô điểm thêm cho vẻ đẹp lộng lẫy của nơi được xưng danh Thiên Đường.
Thiên Đường đảo quả thực quá đẹp! Nơi đây đúng là thắng cảnh du lịch, nếu cắm trại qua đêm thì quá tuyệt!
Chẳng qua, theo sóng biển đưa vào là một xác cá chết đã triệt để phá tan giấc mộng của mọi người.
“Buổi chiều là bài tập với lực cản của nước, mọi người đều phải tập luyện trong nước biển.”
Mã Tát vừa nói xong thì nhân viên phụ trách tới đưa cho mọi người vài thứ gì đó giống như cái vòng chân.
Chỉ là khi vừa đeo vào thì sắc mặt của mọi người liền thay đổỉ, tất cả đều có chung một cảm giác đó là – Nặng!
“Tốt rồi, hiện tại nghe lệnh của tôi: tất cả bước về phía trước mười bước.”
Trong quân đội tất cả các binh sĩ đều hành quân rất đều, tuy những học viên ở đây chưa chính thức bước vào nhưng dù sao cũng là học viên của trường quân đội nên cũng có thể thực hiện được.
Rất nhanh, toàn bộ mọi người đã đứng ở trong nước. Không biết Mã Tát định làm gì?
“Bài tập buổi chiều hôm nay rất đơn giản, tha hồ được ngắm cảnh. Các cô cậu chỉ cần xuất phát từ đây chạy một vòng xung quanh đảo, nếu trở về trước sáu giờ sẽ có cơm ăn, bằng không thì… Ha ha, bắt đầu!”
Vừa nghe thấy chữ ‘cơm’ thì sắc mặt mọi người xầm xuống. Nãy giờ ngồi trên trực thăng bọn họ cũng đã tương đối hiểu được đảo này rộng đến cỡ nào.
Mọi người lập tức xuất phát. Quả là gặp quỷ rồi, một HLV ma quỷ!
Trong khi chạy mọi người còn phát hiện ra một chuyện đáng sợ hơn nữa, cái vòng chân này không chỉ có tác dụng làm phụ trọng mà còn có tác dụng chỉnh động tác của bọn họ; tỷ như khi họ có ý định tiến đến gần bờ cho lực cản trong nước nhỏ đi một chút nhưng nếu vượt quá phạm vi cho phép thì trọng lượng của vòng lại tăng lên.
Mấy người Tạp Nhĩ thấy vậy thì không nhịn được mà chửi bậy liên tục, thế này quả thực là không để cho người ta được sống.
Chẳng qua tuy oán hận nhưng vẫn phải cố gắng chạy, bởi mấy người Vương Động còn khó khăn hơn nhiều bởi trên lưng họ còn đeo thêm phụ trọng. Không nên xem thường lực cản trong nước, đây là một ghánh nặng rất lớn cho hai chân, hơn nữa nó còn thường xuyên làm thân người mất cân bằng.
Sức cản của nước ở gần bờ biển tuy chưa mạnh đến mức có thể phá hỏng cảm giác cân bằng nhưng một lát sau mấy người Vương Động đã biết rõ chỗ lợi hại của phương pháp huấn luyện này.
Những yêu cầu rèn luyện này của Mã Tát đề ra không dành cho những học viên bình thường hoặc binh lính mới nhập ngũ, nhưng đối với việc huấn luyện tinh anh hay lực lượng đặc chủng thì những thứ này là bắt buộc.
Nếu đã muốn làm một tinh anh thì không thể yếu kém một mặt nào, cũng không nên nghĩ tới việc có cơ hội thả lỏng – đâu có chuyện tốt như vậy!
Đám người Vương Động đều hiểu được điều đó nên tất cả cố gắng kiên trì, nếu thái độ luyện tập còn không thực sự nghiêm túc thì hiệu quả tập luyện cũng sẽ không được như ý muốn.
Đầu tư bao nhiêu thì sẽ thu được bấy nhiêu, nếu lén lút đi đường tắt tìm chút tiện nghi thì về cuối sẽ không thể nào thu được hiệu quả tốt nhất.
Điều này cũng đúng cho việc tu luyện công pháp. Nếu muốn tu hành một chu thiên thì chắc chắn phải vận chuyển tâm pháp đi đủ một vòng, còn nếu chỉ làm ra nửa vòng thì cho dù có tập cả một năm hay mười năm thì kết quả cũng không có gì thay đổi.
“Khi tích lũy đến một định mức nhất định thì lượng sẽ biến đổi thành chất. Đó cũng là lúc xảy ra quá trình nhảy vọt. Tất cả đều có quan hệ tương hỗ chứ không hề có gì là ngẫu nhiên.
Vương Động vô cùng nghiêm túc tập luyện. Những bài huấn luyện như thế này đối với hắn rất tốt, bên ngoài hắn vừa luyện tập được sự dẻo dai của thân thể bên trong hắn vừa tập chung tu luyện bí quyết Đao Phong. Nơi đây không có gì làm hắn vướng bận mà có thể toàn tâm toàn ý luyện tập, có người phụ trách ăn ngủ, không cần tiền trang trải – nơi đây quả thực là thiên đường với bạn học Vương Động.
Dần dần, bước chạy của mọi người đã thay đổi nhịp độ theo lực cản của nước, đồng thời thay đổi, ổn định trọng tâm.
Thật tình mà nói những bài tập thế này có thể khiến họ tiếp thu được rất nhiều, vấn đề ở chỗ mọi người muốn lãng phí tâm trí của mình vào việc nóng giận chửi rủa hay là tập chung suy nghĩ mà thôi.
Lối đi giống nhau nhưng đi như thế nào lại do bản thân quyết định.
Kỳ thực mỗi người ở đây không ai là kẻ ngốc, rất nhanh tất cả đều đã tự tìm ra phương pháp riêng cho mình, ngay cả cô bé Lumi cũng vậy, tuy chỉ mới 14 tuổi là em gái nhỏ trong lòng tất cả mọi người nhưng trong lần đặc huấn này cô đã học được rất nhiều.
Tốc độ Lumi là chậm nhất, nhưng do có Tiểu Như và Tư Tư chạy cùng động viên nếu không với tình trạng của Lumi khẳng định là không thể tiếp tục kiên trì.
Đoàn đội chính là biểu trưng cho sự đoàn kết giữa các đội viên, trách nhiệm được san sẻ cho nhau, cùng nhau gánh vác mọi việc.
Đừng tưởng rằng chạy chậm thì sẽ tốt bởi bài tập này có quy định về thời gian, nếu trong thời gian quy định còn chưa hoàn thành thì sẽ không có cơm chiều mà ăn.
Từng nhóm chạy đã tách tốp, Vương Động vẫn là người dẫn đầu cả đoàn, trong mắt mọi người lúc này hắn chính là quái vật không biết mệt mọi là gì. Nếu trong trường hợp được sử dụng hạch lực thì không nói làm gì nhưng dưới tình huống không được sử dụng hạch lực thì quả thực khó có thể bình luận. Nếu mọi người còn biết trong lúc này Vương Động vẫn đang vận chuyển công pháp thì chỉ sợ tất cả đều kinh hãi không dứt.
Vương Động phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái, đó chính là trong quá trình tu luyện bí quyết Đao Phong 16 độ nếu vận chuyển chậm lại thì sự khống chế trong đan điền lại càng dễ dàng, toàn thân như có một dòng nước ấm chảy khắp, tiêu trừ đi hết thảy mệt mỏi.
Điều đó khiến cho Vương Động càng chạy càng thấy thoải mái.
Những người ở đây không ai không phải hạng người quật cường nên đều cố gắng chạy theo Vương Động.
Trạng thái hiện tại của Vương Động quả thực là rất tốt, nếu không phải có dụng cụ kiểm tra xác định Vương Động không sử dụng hạch lực thì Mã Tát quả thực nghĩ rằng hắn đang gian lận; khó có thể tin rằng một học viên có nền tảng thể lực tốt đến vậy. Vì đề phòng xảy ra tình trạng gian lận nên Mã Tát vẫn cực kỳ chú ý đến Vương Động, nhưng quả thực hắn chỉ thấy Vương Động càng chạy càng… khỏe ra.
Ông ta nhìn chằm chằm Vương Động một hồi lâu, ngay cả nhịp thở còn đều đặn như vậy, đây còn là người sao?
“Cậu có thể đi ăn cơm!” Vẻ mặt Mã Tát vẫn không đổi sắc, nghiêm giọng nói.
Vương Động cuối cùng cũng có thể hạ ba lô trên lưng xuống, nhưng đúng lúc hắn đang chuẩn bị tháo nốt vòng chân thì Mã Tát ngăn lại: “Không cần tháo, cậu mang thêm hai cái này vào.”
Mã Tát lại ném về phía Vương Động hai chếc vòng phụ trọng, “Hai chiếc này đeo ở tay, từ giờ trở đi cậu phải đeo chúng 24/24, không có mệnh lệnh không được tháo xuống.”
“Vâng! HLV!” Vương Động gật đầu.
Mã Tát chỉ khẽ gật đầu, sau đó nhất nút trên bảng điều khiển ở tay, tức thì mấy chiếc vòng trên người Vương Động sinh ra lực từ khéo hai tay hai chân hắn khép lại.
“Phụ trọng bình thường không có hiệu quả đối với cậu, đây là phần thưởng đặc biệt, cứ từ từ thích ứng.”
Tên nhóc này không để ngươi hưởng thụ một ít đau khổ thì ngươi còn cho rằng mấy bài tập của ta chỉ đáng là bài thể dục của ngươi.
Đây mới là công năng chính của vòng phụ trọng, nó sinh ra sức hút cực lớn. Bạn học Vương Động cần phải từ từ làm quen với cảm giác này.
“Không được dùng hạch lực.” Mã Tát chỉ bỏ lại một câu rồi tiếp tục quan sát những học viên khác. Chỉ là Vương Động cũng không nhìn thấy nụ cười thoáng qua cực kỳ hiếm thấy trên mặt Mã Tát.
Bạn học Vương Động giống như một tên ngốc đứng ngây ra như phỗng giữa bờ cát trắng.
Hắn không biết dụng ý của Mã Tát là gì nhưng để thoát khỏi lực hút của mấy cái vòng này quả thực không dễ chút nào!
Vương Động đương nhiên không thích sự gian dối, hắn muốn dụng lực lượng thân thể của mình để thích ứng với lực hút khủng khiếp kia, chỉ là để thích ứng với thứ này quả thực… khó khăn.
Hiển nhiên ở những bài tập trước Mã Tát đã sơ bộ hiểu được tình huống thân thể của Vương Động cho nên ông ta điều khiển sức hút của vòng phụ trọng lên mức cao nhất. Lúc này ông ta không hề có ý định rèn luyện gì cả mà đơn giản là khơi dậy tiềm lực của Vương Động, giúp hắn đột phá cực hạn, cũng là hạ uy thế của hắn. Kiêu ngạo không hề tốt với tuổi trẻ…
Nếu thực lực của Vương Động chỉ cao hơn mấy học sinh kia một chút thì đơn giản rồi, có thể trực tiếp dùng tiêu chuẩn huấn luyện bộ đội đẳng chủng ra đối đãi.
Chỉ là biểu hiện của Vương Động đã vượt quá dự định của ông ta nên từ lúc Vương Động hoàn thành bài tập chạy quanh đảo thì ý nghĩ ‘huấn luyện đặc biệt’ với Vương Động đã nổi nên trong đầu Mã Tát.
Đại khái khoảng 10 phút sau thì Vương Bí và Apache cũng đã về tới nơi. Hai người thấy Vương Động đứng yên như cọc gỗ dưới bờ biển thì tỏ ra khá bất ngờ.
Không biết từ khi nào trên người Vương Động đã được treo thêm một tấm biển có viết bốn chữ to: XIN ĐỪNG QUẤY RẦY!
Vương Bí cùng Apache quả thực đã đói bụng nên trực thăng lập tức đưa hai người trở về căn cứ.
Hai người này cũng là hai người duy nhất được ăn cơm chiều, vốn là Tào Nghị và Hồ Dương Hiên cũng có thể nhưng do có phụ trọng ảnh hưởng tới tốc độ nên cuối cùng hai người vẫn trở về trễ.
Những người khác còn chậm hơn nữa, căn bản là không thấy bóng dáng. Nhưng ít ra là bọn họ vẫn có thể trở về nghỉ ngơi. Ngày huấn luyện hôm nay quả thực là … quá ấn tượng!
Sắc trời tối dần, một đám học viên lúc này mới lục tục trở về; hai người của hệ trọng giáp trang quả thực thê thảm, thể hình to lớn của họ phải chịu những bài tập thế này thì đúng là cực hình.
Nhưng cuối cùng đều có thể kiên trì chạy về tới đích. Lúc trước trực thăng đưa họ đến đảo này, đây là một hòn đảo phụ cận đảo Thiên Đường, chỉ đáng tiếc nơi đây không hề có quán ăn hay cantin gì.
Vương Động vốn là về sớm nhất vậy mà hiện tại vẫn đứng yên trong nước biển, cả người không hề động đậy, ánh mắt khép hờ, vẻ mặt nghiêm túc.
Mọi người nhìn thấy mấy chữ ở tấm biển treo trước ngực Vương Động thì cứ nghĩ rằng Vương Động đang trêu chọc Mã Tát mặt ngựa.
Mặt ngựa là biệt danh mọi người ‘yêu quý’ tặng cho Mã Tát.
Chờ Tiểu Như, Tư Tư, Lumi trở về thì sắc trời đã đen kịt, ba người này là top cuối cùng. Lumi dường như đã bị thoát lực nên lập tức ngất đi; đối với cô bé mà nói thì tất cả mọi thứ hôm nay đều đã vượt quá cực hạn rồi.
Nhưng trong thân thể yếu mềm kia có ẩn chứa một ý chí kiên cường khiến người khác không khỏi thán phục.
“Rất tốt, ba người là nhóm cuối cùng. Lên đi.”
“HLV, Vương Động đâu?”
Mã Tát hướng ánh mắt về Vương Động vẫn không nhúc nhích đứng ở bờ biển, khóe miệng cười nhạt, “Đó là phần thưởng đặc biệt dành cho cậu ta, mọi người không nên làm phiền cậu ta.”
Cửa trực thăng đóng lại đưa nhóm người cuối cùng rời đi. Trên đảo nhỏ này chỉ còn một mình bóng hình Vương Động.
Giữa đêm đen như mực, sóng biển chập chùng liên miên không dứt thì Vương Động lại như một bức tượng điêu khắc bằng đá đứng yên bất động tại đó, như một nét chấm phá cho bức tranh biển đêm huyền bí.
Bác sĩ đã phải tiêm thêm thuốc bổ cho Lumi. Tình trạng thoát lực của cô bé không còn là vấn đề lớn lao gì đối với trình độ y học hiện giờ; huống chi điều kiện chữa bệnh ở nơi đầy rất tốt. Đây cũng là nguyên nhân khiến hai vị hiệu trưởng không hề lo lắng khi cho học sinh của mình rèn luyện ở đây.
Trên trực thăng, Tư Tư và Tiểu Như vẫn rất lo lắng cho Vương Động “HLV, chúng ta cứ bỏ mặc Vương Động như thế sao? Ngày mai cậu ta sao có thể tham gia huấn luyện được?”
“Huấn luyện ư? Ha ha, nếu không dùng hạch lực thì trong vòng 10 ngày tên nhóc đó cũng đừng hòng nhúc nhích.” Mã Tát lập tức nói
Loại vòng từ lực này là thứ chuyên dụng cho bộ đội đặc chủng sử dụng, nhưng thực ra là vẫn được duy trì hạch lực, tuy vậy vẫn có tiêu hao rất lớn. Sở dĩ ông ta không nói cho Vương Động cũng là để tiêu diệt ngạo khí của hắn, dù sao sự kiêu ngạo là một tật rất xấu của tuổi trẻ.
Vẻ mặt Tiểu Như và Tư Tư đều tỏ ra không đành lòng, chỉ là khi nhìn đến bản mặt ngựa vạn năm không đổi sắc của ông ta thì hai cô nàng chỉ còn biết giữ những lời xin xỏ ở trong lòng. HLV kiểu này nếu càng cầu xin thì càng nghiêm khắc.
Trực thăng đã trở nhóm học sinh cuối cùng rời đi, để lại Vương Động cùng biển rộng mênh mông.
Bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Vương Động vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Mọi người trở về không đúng thời gian quy định quả thực là không có cơm ăn. May mắn là Vương Bí cùng Apache về lúc trước đã dấu đi không ít thức ăn, bởi họ biết nếu những người trở về sau không có cơm ăn thì sẽ không thể hoàn thành được đợt huấn luyện ngày mai.
Mọi người nhanh chóng trở về phòng, ăn sạch thức ăn mà hai người kia để dành, không để lại bất cứ chứng cứ gì. Trời mới biết Mã Tát mặt ngựa có đột nhiên xuất hiện hay không, chẳng qua may mắn là ông ta không xuất hiện. Sau đó mọi người ngẫm lại thì thấy người này cũng cần ăn cơm chứ bộ.
Lần này không ai dám trực tiếp đi ngủ mà đều nhanh chóng vận chuyển công pháp hoàn thành hai chu thiên để khôi phục thân thể, nếu không ngày mai sẽ càng mệt mỏi. Cảm giác mệt mỏi, căng cứng của cơ bắp không phải sau một giấc ngủ có thể tự khôi phục.
Tình huống của Lumi tương đối xấu, mà công pháp cô bé tu luyện cũng rất phổ thông nên trạng thái thân thể ngày càng kém; may mà có Tiểu Như giúp đỡ vận chuyển hai chu thiên mới tốt nên được một chút. Ngoại trừ Ma Nữ Quyết một trong năm đại tuyệt học thì chỉ sợ không có công pháp nào làm được như vậy.
“Cảm ơn chị Tiểu Như, em sẽ cố gắng!” Trải qua hai chu thiên, Lumi cũng khôi phục được một chút khí lực.
“Cố gắng lên, tất cả mọi người cùng nhau cố gắng.” Tiểu Như mỉm cười. Cô cũng không ngờ tới lần đặc huấn này lại gian khổ như vậy; nhưng nghĩ lại nếu không như vậy thì đâu thể khiêu chiến với Cappas.
Chỉ hô hào bằng miệng thì không ăn thua, muốn thắng lợi thì cần phải trả giá. Chỉ là…
“Chị Tiểu Như đang nghĩ gì thế, mà Vương Động đâu, cậu ta không phải là người thứ nhất hoàn thành bài tập sao? Lúc nãy không thấy đâu.”
Lumi lên tiếng hỏi. Trong lòng cô bé lúc này địa vị của Vương Động rất cao.
Tiểu Như từ từ kể lại tình huống của Vương Động cho cô bé.
“Nhất định là HLV huấn luyện riêng cho cậu ấy, nhưng sao có thể để Vương Động một mình ở ngoài đảo đó được. Chỗ đó không có thức ăn nước uống, lại không có phòng ngủ…” Lumi thực sự rất lo lắng.
“Không cần lo lắng, người khác thì không được nhưng Vương Động nhất định có thể vượt qua. Em nghỉ sớm một chút đi, ngày mai sẽ không dễ dàng vượt qua đâu.”
Tối ngày hôm nay đã không có ai đánh bài, cho dù có thần bài xuất hiện ngay lúc này cũng không thể khơi dậy hứng thú của mọi người; sau khi vận hành vài vòng công pháp thì tất cả đều đã ngủ say. Đối với bọn họ mà nói, ngày hôm nay thực sự quá gian khổ.
Rất nhanh, trong khu phòng ngủ đã truyền ra tiếng ngáy đều đều.
Lúc này chỉ còn một mình bạn học Vương Động đứng bên bờ biển, hắn vẫn không nhúc nhích.
Lực lượng của hắn chỉ có thể bảo trì trạng thái hiện tại, chỉ cần khẽ động thì cả hai tay hai chân sẽ dính chặt vào nhau; đến lúc đó đừng nói là đi mà sẽ lập tức ngã lộn nhào.
Materazzi quan sát Vương Động qua màn hình trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc ngập tràn, đây có thể coi như một hạnh phúc của người làm thầy giáo khi thấy học sinh mình chăm chút đang từng bước trưởng thành.
“Thưa thầy, chuyện về sau xin được nhờ vào thầy, tôi xin phép đi chuẩn bị những việc tiếp theo.”
“Yên tâm đi, tôi rất tin tưởng vào mấy đứa nhỏ này.” Materazzi gật đầu.
Lúc Samantha đưa ra kế hoạch, ông ta đã dự liệu trước được sự tiến bộ của đám học sinh này nhưng dường như chính ông ta còn đánh giá thấp tiềm lực học sinh của mình.