Quả nhiên Lý chấp sự lại lên tiếng:
- Tin tưởng ngươi có nghe nói Vu đại sư trước kia xuất thân từ Tiểu La Thiên học viện chúng ta, bây giờ là một chấp sự trong Vinh Diệu công hội. Lần này Thiên Ngộ Bia mở ra, Vu đại sư sẽ mang năm học đồ Tiểu La Thiên học viện chúng ta đi Tiểu Phật linh Giới xem Thiên Ngộ Bia. Thiên Ngộ Bia là cái gì? Tin tưởng ngươi nên biết rõ. Bây giờ Tiểu La Thiên học viện chúng ta đã chọn bốn học đồ, chỉ cần ngươi trở về, ta hứa cho ngươi một danh ngạch.
Lý chấp sự mới nói gì? Chỉ cần Trần Lạc chịu quay về là Tiểu La Thiên học viện sẽ cho hắn một danh ngạch xem Thiên Ngộ Bia?
Đám người trong đại sảnh giật mình. Tiểu La Thiên học viện thật sự đồng ý cho Trần Lạc một danh ngạch Thiên Ngộ Bia! Linh đan, trận pháp gì đó thua xa Thiên Ngộ Bia.
Lý chấp sự mỉm cười nói:
- Không phải ai cũng có cơ hội xem Thiên Ngộ Bia, đệ tử Trung Ương học phủ còn không có cơ hội này. Không biết bao nhiêu người bên ngoài chờ một danh ngạch, ha ha ha ha ha ha!
Lý chấp sự nhắm mắt lại nhấp rượu, gã biết Trần Lạc sẽ đồng ý. Lý chấp sự đang chờ, đợi Trần Lạc vứt bỏ tôn nghiêm, quỳ trên mặt đất cầu xin gã. Người bên ngoài đại sảnh cũng chờ đợi, vì không ai có thể từ chối cơ hội xem Thiên Ngộ Bia. Đúng vậy, không ai từ chối được. Đây không phải vấn đề tôn nghiêm hoặc không mà liên quan đến tương lai một người, có ai từ chối được?
Một giây, hai giây, ba giây qua đi. Khi mọi người nghi ngờ có phải tiểu dương âm trận mất hiệu quả hay không thì giọng Trần Lạc vang lên, thanh âm vẫn bình lặng như nước.
- Không hứng thú.
Vẫn là ba chữ kia, dứt khoát từ chối. Không ai ngờ Trần Lạc sẽ từ chối, mọi người trong đại sảnh ngây như phỗng. Tiết Thường Uyển, Lạc Anh khi nghe Trần Lạc từ chối cũng biến sắc mặt.
Tiết Thường Uyển nhỏ giọng nói:
- Hắn từ chối Thiên Ngộ Bia.
Lạc Anh lầm bầm:
- Hắn thật sự . . . Từ chối Thiên Ngộ Bia?
Trong mắt Lạc Anh tràn ngập giật mình, khó hiểu, không nghĩ ra trên thế giới có đồ ngốc như Trần Lạc từ chối Thiên Ngộ Bia.
Người bên ngoài không ngờ Trần Lạc từ chối, các lão sư trong phòng càng không ngờ. Các lão sư đứng bật dậy, khó tin nhìn Trần Lạc. Lý chấp sự ngồi trên ghế đập bàn, đứng dậy, nghi ngờ trừng Trần Lạc,, không dám tin.
Lý chấp sự hỏi lai:
- Ngươi mới nói gì?
- Không nghe rõ sao? Ta nói là không có hứng thú.
Lưu Khải Đông đứng một bên hỏi dồn:
- Đây chính là thiên ngộ bia, thiên ngộ bia . . .
Lưu Khải Đông chưa nói xong đã bị Trần Lạc cắt ngang, hắn lắc đầu, khuôn mặt trắng nhu không có biểu tình.
Trần Lạc nói:
- Ta nói rồi, không hứng thú.
Ánh mắt sâu thẳm liếc các lão sư, tiếp tục bảo:
- Chuyện muốn nói đã xong phải không? Nếu không có điều gì khác thì ta đi trước.
Lý chấp sự rống to:
- Đứng lại!
Lý chấp sự nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, gằn từng chữ:
- Trần Lạc, ngươi đừng không biết điều.
Trần Lạc nheo mắt nhìn Lý chấp sự, gật đầu, nói:
- Ta nói rồi, con người ta có tật xấu là từ nhỏ đã không biết điều.
Lưu Khải Đông nói:
- Trần Lạc, đây là Thiên Ngộ Bia, cơ hội mọi người hâm mộ. Tôn nghiêm của ngươi đáng mấy đồng tiền? Ngươi vì tôn nghiêm mà từ bỏ tương lai sao? Ta khuyên ngươi . . .
Trần Lạc cắt ngang lời Lưu Khải Đông:
- Tôn nghiêm của ta có đáng giá hay không chẳng cần người phán xét. Thiên Ngộ Bia nho nhỏ chưa đủ chạm vào tôn nghiêm của ta, đơn giản là ta không có hứng thú, không hơn.
- Tốt, tốt, tốt!
Lý chấp sự tức giận bật cười, vỗ tay, hai tay ấn bàn nghiêng người tới trước.
Lý chấp sự lạnh lùng cười:
- Trần Lạc, hôm nay ta cố kiên nhẫn abnf bạc với ngươi, thậm chí cho ngươi một danh ngạch Thiên Ngộ Bia nhưng ngươi không biết điều. Nếu ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt thì ta không ngại nói thẳng cho ngươi biết, hôm nay ngươi không đồng ý vậy ta sẽ khiến ngươi không thể thi vào Trung Ương học phủ!
Đám người trong đại sảnh nghe lời này chửi mắng Lý chấp sự tồi tệ, vô sỉ, không dụ dỗ được thì uy hiếp. Đây mà là chấp sự của Tiểu La Thiên học viện sao? Uy hiếp một học đồ.
Rất nhanh trong tiểu dương âm trận phát ra giọng âm trầm của Lý chấp sự:
- Đừng nghi ngờ lời ta nói, sau ba tháng chính là hội thi Kim Thủy Vực, khi đó Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh Bạch Kiếm của Tiểu La Thiên học viện chúng ta từ Tiểu Phật linh Giới trở về tăng sức chiến đấu lên gấp mấy lần. Đừng nói Mộ Hạo, chỉ mình Diệp Thanh đủ đánh gãy linh mạch của ngươi, khiến ngươi hoàn toàn thành phế nhân.
Thấy Trần Lạc vẫn im lặng, Lý chấp sự cười nói:
- Đương nhiên chỉ cần ngươi đồng ý quay về thì mọi chuyện bình an vô sự, nếu không . . . Ha ha ha ha ha ha! Ngươi là người thông minh . . .
- Tùy ngươi.
Trần Lạc nói xong đi thẳng, bởi vì hắn rất tức giận, nếu còn đứng trong phòng hắn sợ sẽ đánh với đám người này. Tuy nhiên Trần Lạc mới xoay người thì tiếng hét âm trầm của Lý chấp sự lại cất lên.
- Trần Lạc - Ta - Thấy - Ngươi - Muốn - Chết - Phải - Không!
Người quen thuộc Trần Lạc đều biết tính cách hắn không tốt gì, càng không phải kẻ biết nhẫn nhịn. Trần Lạc nhịn lâu như vậy một là vì khi bị bắt trong tháp trừng phạt bị đại thừa tĩnh tâm kinh ảnh hưởng, thứ hai là mấy lão sư trong phòng nhiều ít có dạy hắn. Trần Lạc không muốn trở mặt với bọn họ. Tuy nhiên Lý chấp sự cứ đạp lên vạch giới hạn của Trần Lạc, đang có lửa cháy trong lòng hắn vùng thoát khỏi đại thừa tĩnh tâm kinh bao phủ, cháy hừng hực lên.
Trần Lạc xoay người hét lên:
- Ta muốn chết rồi sao!?
Lý chấp sự không kiềm nén lửa giận nữa, tức giận giơ tay lên vỗ xuống bàn. Cái bàn đá hằn dấu thật to.
Lý chấp sự hét to một tiếng:
- Càn rỡ!
Lý chấp sự tức điên, nhưng gã không biết Trần Lạc cũng không nhịn gã nữa. Lửa giận bốc lên là Trần Lạc điên cuồng.
Trần Lạc sải bước chạy tới, hét to:
- Trần Lạc ta luôn càn rỡ như vậy, ngươi có thể làm gì được ta!
Trần Lạc dứt lời giơ tay lên, linh lực chớp lóe trong lòng bàn tay. Bùm một tiếng tay Trần Lạc vỗ xuống mặt bàn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bàn đá bị đập sụp, dao động cuồng bạo lan tràn xen lẫn đá vụn bay khắp nơi đập vào vách tường. Tường gỗ nứt rạn, khi linh lực cuồng bạo lan trần thì bùm một tiếng, gian phòng đổ sập.
Đám người trong đại sảnh nghe lén chợt nghe tiếng chói tai, khi bọn họ ngẩng đầu lên trông thấy hình ảnh này thì giật mình vô cùng. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, không thể tim vào mắt mình. Không ai ngờ Trần Lạc to . . . To gan đến vậy, dám chống đối Lý chấp sự ra mặt. Xem bộ dáng thì Trần Lạc dám đánh nhau với Lý chấp sự.
Cuồng, quá cuồng, Trần Lạc cuồng đến tận xương.
Đám người Lý chấp sự, Lưu Khải Đông không ngờ Trần Lạc to gan như vậy, dám đối đầu ngay mặt bọn họ.