– Giao nhân linh ra rồi leo lên nhân phong nhận thẩm phán, biết cái gì là thẩm phán không? Thẩm phán ngươi quên gốc, là người lại không muốn làm người, không quên gốc thì là gì? Thẩm phán đây là thẩm phán ngươi quên gốc gác.
– Đến cuối cùng là cử tổ đỉnh tịnh hóa thân, một khi thân thể nhận tịnh hóa thì ngươi sau này không còn là người, đã nhảy ra nhân chi pháp tắc.
Nghe Hư Vọng chi linh nói xong những lời đó, Trần Lạc nhức đầu hỏi:
– Chết tiệt, chỉ nhảy ra nhân chi pháp tắc chứ có gì mà rắc rối vậy? Ai đặt ra quy định này?
– Trừ Nữ Oa ra trong vũ trụ còn ai nghĩ ra cách biến thái này? Thiếu niên, ngươi biết tại sao ngày xưa Nữ Oa đặt ra quy định này không?
– Tại sao?
– Ngươi nghĩ Nữ Oa nặn đất tạo người là có lòng dạ Bồ Tát sao? Cho ngươi biết, tạp chủng này bụng đen như mực. Nàng sáng tạo nhân loại suýt tiêu diệt hai tộc thần và ma, điều này không quan trọng, quan trọng là nhân tộc Nữ Oa sáng tạo trực tiếp cắt đứt nhang khói của hai tộc thần và ma.
– Cắt đứt nhang khói? Là sao?
– Nói theo kiểu của các ngươi là… Khả năng sinh dục của hai tộc thần và ma không được, hậu đại thưa thớt dần, nhân tộc thì luôn lớn mạnh.
– Mặc cho hai tộc thần và ma cắt đứt ba mạch thiên, địa, mệnh của nhân tộc nhưng thần ma vẫn không yên lòng, vì bọn họ ít người. Phải làm sao đây? Nên bọn họ nhằm vào nhân tộc, hy vọng nhân tộc thông qua tu luyện vấn đỉnh thần ma, vậy thì hai tộc thần và ma có thể dần lớn mạnh, thế là bọn họ bắt đầu tìm Nữ Oa bàn bạc.
– Nữ Oa ban đầu không đồng ý, nhưng không chịu nổi đại nhân vật hai tộc thần và ma liên tục oanh tạc, từng cái mũ từng cái mũ chụp xuống. Như Nữ Oa tồi tệ vô sỉ, cố ý sáng tạo nhân tộc uy hiếp hai tộc thần và ma, nói Nữ Oa giả tạo chỉ nghĩ cho ích lợi của mình, sáng tạo nhân tộc lại không cho cơ hội thăng hoa.
– Ngày xưa trong nhân tộc Nữ Oa sáng tạo cũng có người muốn vấn đỉnh thần ma, không biết là hai tộc thần và ma xúi giục hay gì.
– Cuối cùng chuyện này kinh động các đại nhân vật tộc Bàn Cổ. Thế là trên có đại nhân vật Bàn Cổ tăng áp lực, dưới có nhân tộc tạo phản. Nữ Oa bất đắc dĩ đành nhượng bộ.
– Nhưng chỉ là nhượng bộ. Nữ Oa thông minh, sao có thể để nhân tộc nàng sáng tạo trở thành đứa con của thần ma? Nữ Oa đâu sao chịu làm giá y cho người? Thế nên mới có cái gọi là Nữ Oa Bi, cầu Nại Hà, đường âm dương.
Trần Lạc lên tiếng hỏi:
– Tức là Nữ Oa đặt ra quy định, chỉ cần bước lên cầu Nại Hà, đi hết đường âm dương, qua được tổ đinh là sẽ nhảy ra nhân chi pháp tắc? Tiếp theo thì sao? Là vấn đỉnh Địa Hành giả, thành tựu Địa Vu, tuy nhảy ra nhân chi pháp tắc nhưng rơi vào pháp tắc địa địa đúng không?
– Đúng vậy!
– Sao cảm giác như từ hố lửa này nhảy vào hố lửa khác? Nhân chi pháp tắc không dễ sống, đại chi pháp tắc chắc càng khó hơn?
– Thiếu niên, mấy cái này là trò chơi của người thống trị thần, ma, người là ông trời, đại địa gia, Nữ Oa. Trời và đại địa gia gai mắt Nữ Oa, nhưng giữa ông trời và đại địa gia không phải bằng hữu. Ông trời ghét Nữ Oa nhưng cũng không thích đại địa gia. Những nhân chi pháp tắc, địa chi pháp tắc, thiên chi pháp tắc là quy định bọn họ đặt ra khi ký khế ước. Ba phe vừa hỗ trợ vừa chế ước nhau, trong đó dính dáng ích lợi không phải ngươi bây giờ hiểu được.
– Nói vậy là nếu ta muốn nhảy ra nhân chi pháp tắc thì phải đi tìm Nữ Oa Bi đồ bỏ kia?
– Có thể nói vậy.
– Làm sao đây? Ta đánh cắp Nhân Thư chi tâm của Nữ Oa, lỡ khi đó gặp Nữ Oa thì… Nàng sẽ giết ta!
– Ôi chao, thiếu niên cũng biết sợ sao?
– Vớ vẩn, đó dù sao là Nhân Mẫu Nữ Oa sáng tạo nhân tộc, ta là một nhân loại nhỏ bé không sợ sao được? Uống chi cầu Nại Hà, đường âm dương, cửa tạo hóa, chỉ nghe thôi ta đã thấy da đầu tê dại, nếu thật sự đi xông trời biết sẽ là tình huống gì.
Trần Lạc gãi đầu, mở nắp bình rượu uống ừng ực.
Chốc lát sau Trần Lạc chợt hỏi:
– Này, ngươi có thể cho linh hồn của ta nhảy ra pháp tắc thiên địa chẳng lẽ không thể để thân thể của ta cũng nhảy ra?
– Thiếu niên, ngươi cảm thấy như vậy… Tốt sao?
– Có gì không tốt? Bớt rắc rối.
– Bớt rắc rối? Bớt cái con khỉ! Ngươi nghĩ nhảy ra pháp tắc thiên địa dễ dàng lắm sao? Linh hồn của ngươi ra khỏi pháp tắc thiên địa vì dung hợp với Hư Vọng chi thư. Linh hồn ra khỏi thiên địa thì ngươi nên mừng đi, còn nằm mơ muốn thân thể cũng ra khỏi thiên địa? Nếu cô nãi nãi có bản lĩnh này không cần ngươi mở miệng, cô nãi nãi sớm giúp thân thể của ngươi nhảy ra thiên địa!
– Không được thì thôi, la cái gì?
– Cô nãi nãi la ngươi? La? La mới đúng! La vì bị nhà ngươi tức chết! Ngươi thật vô dụng, cô nãi nãi đi theo mấy đời người thừa kế Hư Vọng chi thư đời trước người thừa kế Hư Vọng chi thư có ngươi là vô dụng, kém cỏi nhất! Ngươi sợ Nữ Oa cũng đành thôi, còn kêu ta giúp thân thể ngươi nhảy khỏi thiên địa? Bà nội nó, sao ngươi không kêu ta giúp ngươi trực tiếp cướp Thiên Thư luôn, vậy mới gọi là bớt việc!
– Đừng chỉ nói miệng, giúp ta xem thử!
– Ai cha! Tức chết ta! Thằng nhãi này cứng cánh rồi, dám cãi lại cô nãi nãi! Có tin cô nãi nãi từng giây phế ngươi rồi tìm người thừa kế khác không?
– Cầu còn không được, mau lên! Ngươi nghĩ lão tử muốn làm người thừa kế Hư Vọng gì đó sao? Có gì hay mà ham? Cho ngươi biết, tiểu cô nương, nếu lão tử sớm biết người thừa kế Hư Vọng là như thế này thì dù có giúp ta thành thần ta cũng không thèm để ý tới ngươi!
– A!!! Tên khốn, cô nãi nãi tức chết! Cho ngươi biết, nếu không phải sớm tiểu tử tính tình như vậy dù cô nãi nãi chết cũng không thèm ký khế ước với ngươi, đồ khốn!
– Vậy thì giải khế ước đi!
– Tin tưởng ta, thiếu niên, cô nãi nãi hiện tại muốn giải khế ước còn mãnh liệt hơn ngươi!
– Không có bản lĩnh thì đừng làm bộ làm tịch, sang góc chơi đi.
– A! Khốn kiếp!!! Trần Lạc, tên khốn này, ngươi chờ! Không có cô nãi nãi hỗ trợ, ngươi chết như thế nào cũng không biết!
– Được rồi, lo làm việc của mình đi. Không có ngươi chẳng lẽ mặt trời không mọc trăng không lặn sao? Pháp tắc thiên địa không vận chuyển sao? Vũ trụ ngưng diễn sao?
– Tốt! Tốt! Rất tốt! Họ Trần! Cô nãi nãi nhớ kỹ lời ngươi nói, đừng hối hận!
– Đời Trần Lạc này chỉ hối hận một việc là bị bắt cóc buộc lão tử ký khế ước!
– Hừ! Ngươi cứ mạnh miệng đi, rồi sẽ nếm mùi cay đắng!
– Bị ép ký khế ước đủ làm lão tử khổ rồi, còn có gì cay đắng hơn nữa?
– Họ Trần… Ngươi… Chờ đó…!
Hư Vọng chi linh bị chọc tức đến nỗi giọng run run. Không phải Trần Lạc cố ý cãi lộn với Hư Vọng chi linh nhưng hắn không nhịn nổi nữa.