Mục lục
[Dịch]Thiên Vu- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chờ ta trước tiên giải được trớ chú vận mệnh trên người đã, nếu không cởi bỏ được thứ đồ chơi này ra, chuyện sẽ càng ngày càng gay go.

Không chần chờ, Trần Lạc trực tiếp lắc mình biến mất.

Khi Trần Lạc trở lại Niên gia thì đã là giữa trưa, Niên đại thiếu và Lãnh Cốc cũng đã có phần tỉnh táo hơn hồi, cho dù hôm qua uống đến bất tỉnh nhân sự, nhưng hai người vẫn cho rằng như vậy còn chưa đủ, chuẩn bị hôm nay lại tiếp tục uống đến thiên hôn địa ám, chỉ là khiến bọn họ không nghĩ tới, Trần Lạc dĩ nhiên nói có chuyện quan trọng phải rời đi, hai người liền choáng váng ngay tại chỗ, nói thế nào cũng không cho Trần Lạc rời đi. Niên đại thiếu còn đỡ, bởi vì trong lòng hắn vô cùng kính ngưỡng Trần Lạc, thế nên cũng không dám mạnh mẽ giữ lại, cho dù hắn rất muốn báo đáp ân cứu mạng của Trần Lạc, thế nhưng Trần Lạc đã nói có chuyện quan trọng phải đi, khiến hắn cũng không thể làm gì được.

Niên đại thiếu là như vậy, còn Lãnh Cốc thì càng không muốn Trần Lạc rời đi, suốt mười năm không gặp, hiện tại vừa mới gặp mặt, chỉ muốn với nhau một bữa rượu lại muốn đi luôn, quan trọng hơn là khi hắn đưa ra ý kiến muốn đi cùng Trần Lạc, lại bị Trần Lạc trực tiếp từ chối, điều này khiến trong lòng Lãnh Cốc cảm giác khó chịu, vành mắt lập tức đỏ lên, lầm bầm Trần Lạc không trọng nghĩa, chê hắn tu vi thấp, không dẫn huynh đệ chơi cùng.

Nếu có thể, Trần Lạc tự nhiên không muốn ly biệt với huynh đệ thân thiết nhanh như vậy, hắn cũng muốn thoải mái chè chén ba ngày ba đêm, nhưng chuyện ả kỹ nữ Nữ Vu kia vẫn cứ quanh quẩn trong lòng, hắn hận không thể lập tức giết tới hỏi cho rõ ràng, lần này đi không rõ hung hiểm ra sao, hơn nữa phải đối mặt ba người Nữ Vu là tồn tại cấp thần linh, một khi động thủ thì chính hắn cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, huống chi Trần Lạc rất rõ ràng, hiện giờ mình chẳng khác gì một con nhím, một khi lộ ra ánh sáng, tin tức chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp thiên hạ, đến lúc đó sẽ có không biết bao nhiêu người tìm đến gây sự với mình, hắn tự nhiên không muốn liên lụy đến Lãnh Cốc.

Cuối cùng Trần Lạc lấy tình lay động, lấy lý phân tích, vừa lừa vừa dụ, Lãnh Cốc mới miễn cưỡng đồng ý, có điều vẫn quyết định phải uống xong bữa rượu này mới được đi, Trần Lạc lập tức đáp ứng. Kỳ thực mặc dù hắn không nói, Lãnh Cốc cũng rõ ràng sau khi Trần Lạc lộ ra ánh sáng, tình cảnh sẽ hung hiểm cỡ nào, hắn cũng biết chút bản lĩnh của mình không những không giúp gì được, thậm chí còn liên lụy tới Trần Lạc, điểm này Lãnh Cốc rõ hơn bất luận người nào, dù sao đã mười năm trôi qua, Lãnh Cốc cũng không còn là Lãnh Cốc năm đó, hắn đã thành Lãnh nhị gia có bạn bè trải khắp thiên hạ, huống chi hắn cũng rõ, chuyện có thể khiến Trần Lạc vội vàng như thế, nhất định là vô cùng trọng yếu. Nhớ năm đó khi ở biên hoang, đối mặt với tầng tầng nguy cơ, Trần Lạc còn không chút hoang mang gì, có thể tưởng tượng được việc hắn chuẩn bị đi làm khủng bố tới cỡ nào, chỉ là Lãnh Cốc thực sự không muốn nhanh như vậy đã phải chia ly với huynh đệ thân thiết nhất, cũng không biết chờ lần sau gặp lại đã là ngày tháng nào rồi.

Bên trong phòng, Niên Tiểu Linh một mực yên lặng đứng ở đó, khi nghe thấy Trần Lạc muốn đi, biểu tình trên mặt toát ra vẻ lưu luyến, cho dù nàng biết ngày đó sớm muộn gì sẽ đến, chỉ là không ngờ được sẽ đến nhanh như vậy.

Bữa này uống rượu rất chậm, uống cũng không nhiều, nhưng Lãnh Cốc và Niên đại thiếu lại say rồi, ngược lại hai người say không phải vì tửu lượng kém, không phải rượu không say người tự say gì đó, họ say là vì Trần Lạc âm thần sử dụng thủ đoạn cố ý cho bọn họ say. Chờ khi hai người say đến bất tỉnh nhân sự, Trần Lạc lại bắt đầu cảm ứng tình huống tu vi mỗi người, đường nhiên còn bao gồm cả Niên Tiểu Linh.

Lãnh Cốc không phải là Lãnh Cốc mười năm trước, Trần Lạc tự nhiên cũng không còn là Trần Lạc của mười năm trước, sau khi linh hồn nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, rất nhiều ảo diệu trong thiên địa lúc này ở trong mắt hắn không khác gì trò trẻ con, nói vậy không khuếch đại chút nào, lấy bản lĩnh hắn hiện tại, trong mấy canh giờ để tu vi Lãnh Cốc và Niên đại thiếu tăng vọt lên gấp mười lần cũng dễ như chơi, chỉ cần hắn đồng ý, trong vòng một ngày cho bọn họ lên cấp Vu sư đại thần thông cũng chẳng khó khăn gì, có điều Trần Lạc không làm như vậy, hắn biết rõ tu vi phải tăng lên từng bước mới là vương đạo, đốt cháy giai đoạn chỉ được nhất thời, về sau lại làm hại bọn họ, thế nên sau khi hiểu rõ tình huống tu vi của ba người, Trần Lạc căn cứ theo tình huống từng người, lập ra cho họ từng con đường tu hành hoàn mỹ, hơn nữa còn đặc biệt chế tạo ra hai bộ kỳ công cho ba người.

Bận rộn đến hết đêm khuya, trong suốt quá trình, Niên Tiểu Linh không hề nói một câu nào, cứ chăm chú nhìn hắn.

- Cuối cùng cũng xong, ta căn cứ theo tình huống của các ngươi rồi sáng tạo ra ba bộ công pháp, định ra con đường tu hành. Tiểu Linh, đây là của ngươi, chờ khi đại ca ngươi và Lãnh Cốc tỉnh lại, ngươi giao hai bộ thủy tinh thư này giao cho bọn họ.

- Còn có cái này!

Trần Lạc giơ tay, đầy ngón tay nhỏ xuống ba giọt máu, ngón tay hoa lên, một loại ánh sáng màu xám lướt qua, ba giọt máu đã biến thành ba chiếc nhẫn tinh xảo. Đưa tới, nói:

- Sau khi ta rời đi, nếu có người đến gây sự với các ngươi, trong lúc nguy hiểm chỉ cần bóp nát chiếc nhẫn máu này, mặc kệ ở chân trời góc biển, ta đều sẽ chạy tới.

Cẩn thận thu lại ba bộ thủy tinh thư và ba chiếc nhẫn, sau đó Niên Tiểu Linh cúi đầu, trầm mặc không nói, nàng biết ngày đó sớm muộn gì rồi sẽ tới, nàng vẫn luôn biết, nàng coi chính mình có thể chịu đựng được tất cả những chuyện này, nhưng khi ngày đó chân chính đến rồi, nàng mới biết ly biệt là đau lòng cỡ nào. Nhìn Trần Lạc rời đi, Niên Tiểu Linh cũng không chịu được nữa, trực tiếp nhào tới, ôm chặt lấy hắn từ phía sau lưng, khóc lóc nói:

- Chúng ta… Còn có thể gặp lại chứ?

- Đương nhiên.

Trần Lạc xoay người, lau đi nước mắt trên khóe mắt Niên Tiểu Linh, sau đó cười nhéo lên chiếc mũi tinh xảo của nàng, nói:

- Nhớ nỗ lực tu luyện, sau đó phải cười nhiều vào, có thời điểm ta sẽ đến thăm các ngươi, đến lúc rồi, hẹn gặp lại.

Dứt tiếng, Trần Lạc dĩ nhiên biến mất vô ảnh vô tung, giống như chưa bao giờ xuất hiện. Niên Tiểu Linh ngơ ngác đứng ở đó, nhìn tinh không sáng chói, thật lâu sau vẫn không cách nào tiêu tan, nàng cứ nhìn như vậy, cũng không biết đã nhìn bao lâu, rù rì nói:

- Trân trọng, ta chờ ngươi… Vĩnh viễn chờ ngươi.

Từ sau khi thân phận Trần Lạc lộ ra ánh sáng, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tin tức dĩ nhiên đã lan truyền ra khắp thế giới, khiến cả thế gian khiếp sợ, bất kể là ai chỉ vừa nghe được đều không nhịn được phải ồ lên, bởi vì mười năm trước có rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh bị trời xanh hạ xuống thẩm phán câu diệt, ngay cả hài cốt cũng không còn, linh hồn cũng tan thành mây khói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK