Trần Lạc cảm thấy không cần ở lại đây nữa, định đi đảo Thiên Khải.
Không được tin gì hữu dụng từ chỗ Nữ Vu, Trần Lạc đành làm theo cách cũ, nhảy rá nhân chi pháp tắc rồi tính. Nhưng nghĩ đến đi Nhân Linh chi đô có thể sẽ gặp Nữ Oa là đầu Trần Lạc lại nhức nhối. Ban đầu Trần Lạc không cảm thấy chuyện gì lớn lao, nhưng gặp Nữ Vu rồi khiến hắn nhận ra sự việc tệ hơn đã nghĩ.
Trong đầu Trần Lạc nhớ lại lời Nữ Vu nói lúc ở đảo Vận Mệnh.
– Muốn biết Nữ Oa có ngăn cản ngươi nhảy ra nhân chi pháp tắc không? Bản cung cho ngươi biết, bởi vì ngươi khiến nhân quả hỗn loạn, không chỉ pháp tắc vận mệnh của bản cung bị ảnh hưởng, nhân chi pháp tắc cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Ngươi nghĩ Nữ Oa sẽ tha cho ngươi sao?
– Hơn nữa ngươi cướp Nhân Thư chi tâm của Nữ Oa, thù mới hận cũ chồng lên nhau, kỹ nữ Nữ Oa đó không đánh chết ngươi mới lạ!
Thật sự là nhức đầu.
Nữ Vu chưa thức tỉnh, tạm thời không làm gì được Trần Lạc, nhưng Nữ Oa lại khác. Nữ nhân kia sớm thức tỉnh, khi đó không chừng sẽ làm thịt hắn. Nếu chỉ có bấy nhiêu chưa đến mức làm Trần Lạc nhức đầu, kiếp chuyển thế của Nữ Oa là Hạ Mạt. Chỉ có thế? Không, còn có Thiên Hạ Ngũ Y dưới tay Nữ Oa nương nương
Ài.
Trần Lạc không tưởng tượng ra được tình cảnh khi cả đám gặp nhau.
Phải làm sao đây?
Không biết, Trần Lạc thật sự không biết gì, hắn lười suy nghĩ vấn đề nhức đầu.
Trong tuyến hàng hải đệ nhất, trên Lam Uẩn Tật Phong Chu, Trần Lạc như mọi khi nhàn nhã uống rượu trên sàn tàu. Mấy ngày đầu Úy Y Nhi còn yên lặng, nhưng thời gian lâu tiểu cô nương không nhịn được nữa, líu ríu không dứt. Úy Y Nhi hỏi Trần Lạc đi vào đảo Vận Mệnh thế nào, hỏi chuyện của hắn trong thế giới Vân Đoan.
– Này tiểu tử mặt trắng, nói nghe chơi! Còn mộ khoảng cách xa thật xa mới đến đảo Thiên Khải, dù sao cũng rảnh rỗi, chúng ta tâm sự được không? Cùng lắm sau này ta không gọi ngươi là tiểu tử mặt trắng mà kêu Trần công tử được? Trần ca ca? Lạc ca ca? Hay cũng kêu Lạc gia?
Thấy Trần Lạc phớt lờ mình, Úy Y Nhi tung đòn sát thủ. Úy Y Nhi kéo tay Trần Lạc làm nũng.
Trần Lạc uống rượu, nheo mắt nhìn, thầm nghĩ dù sao cũng rảnh, bị Úy Y Nhi hỏi mãi cũng phiền.
Trần Lạc cười nói:
– Nha đầu muốn biết thật sao?
– Đúng rồi!
– Vậy xoa bóp cho ta đi, thoải mái rồi địa gia sẽ thỏa mãn lòng tò mò của nàng.
– Tiểu tử mặt trắng…! Được rồi, Trần Lạc ca ca nói chuyện giữ lời.
Trong lòng Úy Y Nhi không muốn chút nào nhưng vì thỏa mãn lòng tò mò mãnh liệt nên đành chịu nhục. Úy Y Nhi cười gượng bắt đầu xoa bóp cho Trần Lạc.
Kim lão định khuyên bảo, thế này thì không ổn. Úy Y Nhi dù gì là chủ Thiên Khải, sao có thể xoa bóp cho người ta? Nếu đồn ra ngoài thì chết. Nhưng Kim lão ngẫm nghĩ, im miệng, vì lão cũng rất tò mò về Trần Lạc.
– Trần Lạc ca ca, ta không hiểu chuyện Trần Lạc ca ca và Nữ Vu nương nương trên đảo Vận Mệnh, dù gì là việc riêng của Trần Lạc ca ca. Cho ta biết chuyện giữa Trần Lạc ca ca và Bà Sa tỷ tỷ đi. Trần Lạc ca ca thật sự là duyên kiếp trước của tỷ tỷ sao? Trước kia hai người đã gặp mặt? Quen nhau?
– Cái này…
Trần Lạc trầm ngâm nói:
– Phải nói từ đoạn quê hương của ta. Khi đó ta là vô danh tiểu tốt, Bà Sa là thiên chi kiêu nữ lừng lẫy. Có lần chúng ta gặp nhau trong tửu quán, Bà Sa nói ta là kiếp trước nàng muốn tìm.
– A? Khi đó ngươi có phản ứng gì?
– Phản ứng? Ta có phản ứng gì được?
– Trần Lạc ca ca nói Bà Sa tỷ tỷ ở trong quê hương của ngươi nổi tiếng khắp thiên hạ, còn ngươi chỉ là một vô danh tiểu tốt. Mỹ nữ nổi tiếng thiên hạ đột nhiên nói Trần Lạc ca ca là kiếp trước nàng đang tìm, ngươi không mở cờ trong bụng sao?
– Mở cờ trong bụng? Nha đầu quá xem thường bổn đại gia, nói thật cho nàng biết, đại gia có nhiều kiếp trước, thêm Bà Sa không nhiều, bớt nàng ta cũng không ít.
– Đúng là được một tấc tiến một thước. Tiểu tử mặt trắng, không khoác lác sẽ chết sao?
– Nha đầu, bổn đại gia không thèm nói khoác. Nghĩ tình nha đầu xoa bóp đại gia thoải mái, lén cho nàng biết, duyên kiếp trước của ta rất nhiều. Trừ Bà Sa còn có đại nhân vật thần ma cổ xưa, như thần tộc phượng hoàng xa xưa, thần tộc thiên sứ xa xưa, ma tộc Tu La xa xưa, thần tộc tinh linh xa xưa…
-… Tiểu tử mặt trắng, có nói khoác cũng chọn cái nào đáng tin chút. Thần tộc phượng hoàng xa xưa? Ma tộc Tu La xa xưa? Sao không nói ngươi và hoàn vũ đệ nhất tộc Bàn Cổ là duyên kiếp trước đi?
– Ha, nói mới nhớ, đúng là có. Nàng biết Nữ Đế không?
– Ai chẳng biết Bàn Cổ Nữ Đế trong Các Thế Kỷ? Thế nào? Ngươi đừng nói với bản tiểu thư là ngươi và Nữ Đế có duyên kiếp trước.
– Như thế nào? Tiểu cô nương không tin? Ta chẳng những có duyên kiếp trước với Bàn Cổ Nữ Đế, còn có duyên nhân quả với Nữ Oa. Khi Nữ Oa luân hồi chuyển thế chưa thức tỉnh đuổi theo ta, bổn đại gia không thèm để ý, ài… Chết tiệt, sao nhéo ta?
– Tiểu tử mặt trắng, con khỉ! Bản tiểu thư từng thấy mặt dày nhưng khoác lác đại hỗn độn như ngươi thì là số một. Chết tiệt, có duyên với Bàn Cổ Nữ Đế? Nữ Oa nương nương theo đuổi ngược? Ngươi lười để ý? Chết tiệt, sao ngươi không chết đi? Bản tiểu thư không chịu nổi nữa, ngươi khoác lác kinh hồn!
Úy Y Nhi khá tò mò chuyện trước kia của Trần Lạc, không tiếc thấp người xoa bóp cho hắn để thỏa mãn tính nhiều chuyện. Úy Y Nhi không ngờ tiểu tử mặt trắng khoác lác không biết ngượng. Nếu chỉ khoa trương một chút thì không sao, nhưng tiểu tử mặt trắng khoa trương kinh khủng, vượt mức bình thường. Khoác lác hắn và hai tộc thần và ma cổ xưa có nhân duyên với hắn thì thôi, còn nói láo dính dáng đến Vàn Cổ Nữ Đế. Bảo khi Nữ Oa nương nương chuyển thế theo đuổi ngược lại hắn, tiểu tử mặt trắng lười để ý.
Đừng nói Úy Y Nhi bực tức muiốn chửi thề, Kim lão luôn giữ im lặng hóng chuyện nghe Trần Lạc khoác lác không biên giới cũng co giật khóem ôi.
Kim lão thầm nghĩ:
– Tu hành năm mươi vạn năm, hôm nay mới biết ai là vương giả mặt dày.
Qua sự kiện khoác lác, hảo cảm của Úy Y Nhi đối với Trần Lạc tụt dốc không phanh, từ ban đầu tò mò chuyển sang ghét. Úy Y Nhi ghét nhất là nam nhân mặc dày tràn đầy lòng hư vinh, không ngờ tiểu tử mặt trắng cũng như vậy. Úy Y Nhi không hiểu đời trước Bà Sa tỷ tỷ tạo nghiệt gì mà kiếp này gặp phải duyên kiếp trước không đáng tin như thế.
Chợt một tiếng rống đầy uy vũ vang lên:
– Xin lỗi phía trước có phải là thuyền của Trần công tử?
A? Trần công tử? Tìm mình?
Trần Lạc tò mò nhìn sang. Một chiếc thuyền buồm màu đen to lớn lướt nhanh tới gần Lam Uẩn Tật Phong Chu. Khoảng mười người đứng trên sàn thuyền, bọn họ mặc giáp, sau lưng khoác áo choàng, uy vũ bất phàm. Nhất là nam nhân dẫn đầu, vóc dáng vạm vỡ mặc giáp đen, uy thế khí cái sơn hà. Nam nhân đứng ở đầu thuyền giống như chiến thần.