– Khách khanh? Là sao?
Chủ quản giải thích rằng:
– Đây là thân phận cao quý trong Thiên Khải thương các chúng ta. Khi đã trở thành khách khanh sẽ được hưởng thụ nhiều ưu đãi. Trong hoàn vũ, trong vô tận hải miễn cầm lệnh bài khách khanh thì Thiên Khải chúng ta sẽ cung cấp miễn phí ăn, mặc, ở, đi lại. Nếu khách khanh cần tài nguyên gì thì chúng ta sẽ chuẩn bị cho…
Chủ quản nói một tràng ích lợi, mỗi câu đều thẳng hướng: Làm khách khanh Thiên Khải thương các sau này không cần lo về ăn uống ngủ nghỉ, cần tài nguyên gì hô lên một tiếng là Thiên Khải thương các đưa tận cửa.
Thế này tất nhiên là tốt, sau này dễ làm việc hơn.
Trong lòng Trần Lạc nhớ đến đầu phật khiến Nhân Quả chi tâm đập nhanh, hắn ngần ngừ hỏi:
– Đầu phật chỉ cho triển lãm sao? Không bán với người ngoài? Ta cho giá cao được không?
Đại chưởng quầy lắc đầu, nói:
– Ngại quá, bảo bối này tạm thời chỉ để triển lãm. Nhưng ba ngày sau nó sẽ đấu giá, nếu các hạ có hứng thú với bảo bối này thì hãy tham gia đấu giá.
– Rắc rối quá, cứ cho giá đi, ta trực tiếp mua. Muốn gấp mười? Hai mươi lần? Sao cũng được.
Hiện giờ Trần Lạc không thiếu tiền, hắn thoảim ái phung phí.
Chủ quản giải thích rằng:
– Là vầy.
– Thiên Khải chúng ta từ một năm trước đã công bố bảo bối đấu giá với bên ngoài, đầu phật là một trong số đó. Nếu bây giờ bán cho các hạ, khi đó các hạ bảo Thiên Khải chúng ta làm sao ăn nói với người ngoài?
– Nếu các hạ có hứng thú với đầu phật thì ba ngày sau đấu giá là được, tin tưởng với tài sản hiện giờ của các hạ dễ dàng chiếm được bảo bối này.
Không phải Trần Lạc không thể chờ ba ngày, nhưng hắn không thích hội đấu giá. Trong ấn tượng của Trần Lạc thì hội đấu giá toàn là nhà cái nâng giá, những người đấu giá thì kêu giá lung tung, sơ sẩy một cái sẽ tiêu tiền oan. Trần Lạc không hiểu đầu phật và Nhân Quả chi tâm có quan hệ gì, hắn đành phải chờ ba ngày sau mua nghiên cứu.
Đại chưởng quầy mời:
– Ta đã sai người chuẩn bị cao lương mỹ vị, không biết các hạ có rảnh cùng ăn bữa cơm nhỏ không?
Trần Lạc rất vui lòng ăn cơm với mỹ nữ, nhưng hắn biết bữa cơm này không đơn giản.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, từ chối:
– Ngại quá, ta còn bạn việc, các người tự ăn đi, hẹn gặp lại.
Trần Lạc nói xong đi thẳng.
Chủ quản định gọi lại Trần Lạc nhưng hắn đã khuất bóng, gã xoay người liếc trộm đại chưởng quầy. Mặt ngoài không thấy có gì lạ nhưng chủ quản biết trong lòng đại chưởng quầy khá là lúng túng. Chủ quản hiểu biết đại chưởng quầy, nàng ít khi chủ động mời người ăn cơm, trước giờ toàn là nàng từ chối người ta, chưa từng có ai dám từ chối nàng. Dù là những đại gia tộc cổ xưa cũng không tùy tiện từ chối, vì đại chưởng quầy không chỉ là đại chưởng quầy của Thiên Khải thương các, nàng còn có thân phận đặc biệt khác.
Thành chủ quang minh thánh khiết mỉm cười nói:
– Diệu tỷ, nếu ta không nhớ lâm thì đây là lần đầu tiên tỷ bị từ chối?
Đại chưởng quầy cười tự giễu:
– A, không ngờ Diệu Tâm ta cũng có ngày bị từ chối.
– Có lẽ vì bình thường Diệu tỷ từ chối nhiều người nên có quả báo hôm nay?
– Có lẽ vậy.
Đại chưởng quầy nhìn hướng Trần Lạc biến mất, hỏi:
– Ngươi thấy sao?
– Xem không hiểu, nhìn không thấu, không rõ.
Thành chủ mặc áo trắng tinh, khuôn mặt không thoa phấn như tuyết đầu mùa, điềm tĩnh.
Thành chủ ngần ngừ nói:
– Nhiều năm qua lần đầu tiên ta gặp Hành Giả kỳ lạ như vậy, kỳ lạ như một vách tường đá cứng rắn, không thể thẩm thấu. Lại kỳ lạ như làn gió trong suốt, nhìn như dễ thấy rõ, mờ mờ ảo ảo, thật thật giả giả, rất khó phân biệt.
– Ngươi thấy vậy sao? Ta cũng vậy. Ta chỉ thấy khuôn mặt hắn, ngoài ra không cảm ứng được cái gì khác.
Chủ quản nghe tim rớt cái bịch, gã cũng từng điều tra Trần Lạc nhưng kết quả là không có gì, gã cứ tưởng vì tu vi của mình kém. Chủ quản không ngờ cường đại như đại chưởng quầy, thành chủ cũng bất lực.
– Mới rồi ta sai người đi điều tra.
– Có kết quả gì không?
Thành chủ gật đầu, nói:
– Nghe nói hắn là Hành Giả đến từ thế giới chưa giải phong, tự xưng là Trần Tiểu Nhị, mới bước vào vô tận hải, ở trong khu vực loạn lưu gặp đám Hành Giả Lý Trường Phong đến từ đảo Trường Lạc, sau đó cùng Hứa Phi tiên phong quan vào thành.
Nếu Trần Lạc có mặt tại đây nghe thành chủ nói sẽ phục sát đất, mới chỉ chốc lát đã điều tra rõ ràng, biết luôn hắn gặp Lý Trường Phong ở khu vực loạn lưu.
– Trần Tiểu Nhị? Mới vào vô tận hải? Đến từ thế giới chưa giải phong? A, làm người ta rất tò mò.
Đại chưởng quầy trầm ngâm nói:
– Ngươi biết không? Thời gian gần đây ta chưa từng nghe tin tức gì liên quan tinh hoa sinh mệnh, nghĩa là tinh hoa sinh mệnh của hắn lai lịch không thành vấn đề. Ta chỉ không hiểu hắn lấy đâu ra một viên tinh hoa sinh mệnh tinh khiết như vậy.
Đại chưởng quỹ không biết, thành chủ lắc đầu, cũng không nghĩ ra. Bọn họ đến từ đại gia tộc truyền thừa mười vạn năm nhưng ít khi thấy tinh hoa sinh mệnh tinh khiết như vậy.
– Điều này chưa khiến ta tò mò nhất. Tiểu Kỳ, ngươi nhìn kỹ đi.
Đại chưởng quầy vươn tay, một viên tinh hoa sinh mệnh rưc rỡ bảy sắc màu to cỡ ngón tay cái hiện ra trong lòng bàn tay nàng.
Đại chưởng quầy hỏi:
– Có thấy gì kỳ lạ không?
– Kỳ lạ?
Thành chủ nhìn kỹ, quả nhiên thấy một điều làm nàng khó hiểu:
– Tạp chất trong tinh hoa sinh mệnh này không giống tự nhiên mà như sau này thẩm thấu vào. Tức là trước đó tinh hoa sinh mệnh này hoàn mỹ vô khuyết, tinh thuần trăm phần trăm.
– Không, vấn đề không nằm ở đây, hãy nhìn kỹ nữa đi.
Thành chủ nhìn tiếp, càng nhận ra điều kỳ lạ:
– Ủa? Kỳ lạ, tạp chất trong tinh hoa sinh mệnh không giống tự nhiên thẩm thấu mà như… Là… Là bị người cố ý rót vào, có thể không?
Đại chưởng quầy, thành chủ biết rõ một khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết nếu không được bảo vệ kỹ càng rất có thể sẽ bị tạp chất bên ngoài chậm rãi thẩm thấu, nhưng kiểu thẩm thấu này rất tự nhiên, tạp chất rải đều, có thể từ hoa văn tạp chất phân biệt ra. Còn tạp chất trong khối tinh hoa sinh mệnh đậm đặc này có hoa văn không? Không hề, càng không có mặt đều đều. Tạp chất trong tinh hoa sinh mệnh co cụm một đoàn như thể bị người rót vào.
Đại chưởng quầy, thành chủ không hiểu nổi là ai ngốc đến nỗi cố ý rót tạp chất vào khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết. Có loại người này không? Không ai ngốc vậy đi? Đại chưởng quầy, thành chủ vắt óc nghĩ mãi không ra.
– Giờ chỉ còn cách tìm hiểu rõ ràng thân phận của tiểu tử này mới biết được mọi bí ẩn.
Đại chưởng quầy gật đầu, nói:
– Hắn rất hứng thú với đầu phật này, trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi Quảng Lăng thành, chúng ta thưa dịp này điều tra kỹ thân phận của hắn. Ta thật muốn biết hắn là thần thánh phương nào.
Đại chưởng quầy nhát tinh hoa sinh mệnh vào tay thành chủ.
Thành chủ hoang mang nhìn đại chưởng quầy.